Kỳ Duyên Huyền Sử


Hôm sau, Trần Phúc rời Vạn Kiếp nhắm thẳng hướng tới Thăng Long, cưỡi trên con tuấn mã, đi thông thả ba ngày trời thì cũng tới nơi.

Đến Thăng Long thì không khí khác hẳn, ở đây là nơi nhộn nhịp nhất Đại Việt, cái gì cũng có, không giống như những chốn thâm sơn cùng cốc mà Trần Phúc lui tới hằng ngày.Đi một đoạn thì cũng tới hoàng cung, trước khi đi gặp Hoàng Thượng thì chàng phải ghé qua viện Hồng Minh để họp bàn một số việc với thuộc hạ.

Viện Hồng Minh nằm trong khuôn viên của hoàng cung, đây là nơi tiếp nhận tin tức của các mật thám trên cả nước gửi về hằng ngày, hằng giờ, một con kiến cũng không thể chui lọt vô cái chỗ này.

Do thường ngày Trần Phúc đi vắng nên nơi đây do Đinh Toàn sắp xếp.Đinh Toàn lớn hơn Trần Phúc cũng gần mười tuổi, nên mọi việc chàng điều rất tin tưởng giao phó cho Đinh Toàn xử trí.


Cũng như bức tường thành hai lớp, Trần Phúc sẽ phụ trách lớp ngoài tương ứng là khu vực biên giới, ngoài biển và các vùng núi, còn Đinh Toàn sẽ bảo vệ lớp phòng thủ phía trong của Đại Việt là Thăng Long và các khu vực lân cận.Cả hai đã tạo nên một mạng lưới tình báo vững chắc để giúp phát hiện và truy bắt tội phạm một cách nhanh chóng.

Nhưng thời gian gần đây mọi thứ bắt đầu xấu đi khi các thành phần phá hoại đang nổi lên khá nhiều, việc đó khiến Hồng Minh quá tải.

Điều cấp bách cần phải tìm ra giải pháp, đó cũng là lý do hôm nay Trần Phúc có mặt ở đây để họp bàn với Đinh Toàn nhằm đề ra phương án ứng phó với khủng hoảng.

Vừa bước vào viện đã thấy mọi người rất là bận rộn, vào phòng của Đinh Toàn thì thấy huynh ấy đang vò đầu bứt tai, thiệt là đau khổ thảm thương.Thấy thế Trần Phúc hỏi:- Có chuyện gì mà làm huynh căng thẳng vậy?Vừa thấy Trần Phúc về thì Đinh Toàn vội tới than thở:- y da, Phúc đệ, cuối cùng đệ cũng về rồi, đệ có biết là ở nhà huynh khổ sở thế nào không hả, danh sách tội phạm cấp quốc gia đã tăng lên hơn ba trăm tên rồi, giờ đây đội hành quyết đang quá tải, bọn nó nói với huynh là sao giết hoài mà vẫn không có hết tội phạm vậy, huynh thiệt là không biết làm sao.Trần Phúc trầm ngăm một hồi rồi nói:- Đệ về đây cũng là vì chuyện này, trước đó đệ nghĩ là huynh và đệ ra tay, chỉ cần nội bộ Hồng Minh là có thể giải quyết được chuyện này, nhưng giờ thì hết cách rồi.Đinh Toàn nghe thấy hết cách thì giẫy nẩy lên:- y da, ngay cả đệ mà còn hết cách, thôi thì bây giờ huynh đệ ta cáo lão hồi hương, chia tài sản của Hồng Minh rồi mạnh ai về nhà nấy, an hưởng tuổi già.


Đệ thấy có được không?Nghe xong lời Đinh Toàn nói, Trần Phúc muốn bổ nhào:- An hưởng cái đầu của huynh, mới mười mấy, hai mươi tuổi mà về hưu cái gì.Đinh Toàn thở dài:- Thế bây giờ đệ nói coi phải làm sao? Tình hình bây giờ thì nóng như lửa đốt, không chia tài sản thì có thể làm gì?Trần Phúc đi qua đi lại, vò tài bức tóc mấy vòng, rồi chàng qua đọc qua bảng danh sách tội phạm, nhìn từ trên xuống dưới, Trần Phúc nói:- Bây giờ huynh lọc ra tên nào đặc biệt nguy hiểm như giết người hàng loạt, kích động nổi loạn hay phá hoại tài sản, thì cho xử lý trước, còn tên nào buôn lậu hay thành phần nằm trong tổ chức lớn chúng ta tạm thời để im, chờ ổn định tình hình rồi sử lý sau.

Còn nữa, lệnh cho đội truyền tin và đội do thám cữ người qua đội hành quyết hỗ trợ.

Trong thời gian đó đệ sẽ đi gặp Hoàng Thượng để xin thêm người bên bộ hành khác qua típ ứng, nhân đó cũng có thể tuyển thêm quân số nếu ai muốn gia nhập.

Mục tiêu tiên quyết là cầm cự qua khó khăn, không để mọi thứ vượt quá tầm kiểm soát.


Huynh thấy thế nào hả?Đinh Toàn nghe xong thì sáng mắt lên:- Quả là cách hay, kế hoãn binh này của đệ thật khiến huynh đây khâm phục, khâm phục.Trần Phúc nở mũi nói:- Vậy việc ở đây giao lại cho huynh, đệ đi gặp Hoàng Thượng ngay đây.Nói xong Trần Phúc khẩn trương đi vào cung, còn Đinh Toàn ở đây thì nhăn mặt:- Bình thường thì ở đây nó cũng giao cho ta mà, cái tên tiểu tử này!*Trần Phúc đi một hồi quanh cung thì không thấy Hoàng Thượng đâu, hỏi thái dám thì biết Người đang cùng Công Chúa Thiên An cho cá ăn ở Thái Hồ, chàng vội vã đến đó.

Đi một hồi thì cũng tới nơi, thấy Hoàng Thượng và Công Chúa, Trần Phúc hành lễ:- Trần Phúc khấu kiến Hoàng Thượng và Công Chúa.Vừa thấy Trần Phúc, Hoàng Thượng ngạc nhiên:- Ủa, hiền đệ, miễn lễ, đệ về lúc nào vậy? Vừa hôm trước nghe Hoàng Thuyên Tướng quân nói đệ ở Long Hưng chưa về được mà?Trần Phúc đứng lên nói:- Đệ định về vài hôm thăm nhà, nhưng vừa nhận được tin báo, tình hình khẩn cấp, Hồng Minh viện đang quá tải, nên đệ phải về giúp Đinh Toàn huynh giải quyết công việc.

Nhân đây cũng khẩn xin Hoàng huynh phái một số người bộ hành khác sang hỗ trợ Hồng Minh vài hôm, khi nào ổn định tình hình rồi sẽ hoàn trả người ạ.Hoàng Thượng nghe xong nói:- Ùm, tình huống cấp bách, hiền đệ cần gì cứ báo với Lý công công, bảo ông ấy soạn chiếu chỉ, rồi theo ý đệ mà hành sự, vậy đi.Trần Phúc nghe xong mừng rỡ đáp:- Đa tạ Hoàng huynh.Hoàng Thượng lại nói:- Mà hiền đệ đi đâu biệt tâm mấy năm nay, làm tiểu muội muội của ta đêm ngày mong nhớ đệ đến mất ăn mất ngủ, ta thiệt không biết phải làm sao.Thiên An Công Chúa nghe xong đỏ mặt, vội trách Hoàng Thượng:- Hoàng huynh đáng ghét, làm gì có chuyện đó chứ.Trần Phúc lúc trước có ở trong cung một thời gian, chàng vừa là người huynh đệ kết nghĩa ở bên phò tá Hoàng Thượng những ngày đầu lên ngôi, vừa làm cận vệ bảo đảm sự an nguy cho Hoàng Thượng mỗi lúc người đi vi hành ra ngoài kinh thành trong những ngày còn tuổi chơi bời.

Vừa lúc đó Trần Phúc cũng là người ở bên bầu bạn với Công Chúa Thiên An mỗi lúc mà chàng không ở bên Hoàng Thượng.

Nói chung đó là khoảng thời gian Trần Phúc cùng Công Chúa và Hoàng Thượng ở bên nhau ngày đêm, không một giây phút nào tách khỏi nhau.


Cho đến ba năm trước Triều Đình thành lập Hồng Minh viện, Trần Phúc được giao nhiệm vụ cai quản viện, từ đó đến nay chàng bôn ba khắp nơi truy bắt tội phạm, ít khi về lại hoàng cung.Bẵng đi một thời gian, giờ nhìn Công Chúa khác quá, không còn trẻ con như ngày nào, giờ nàng cao hơn và còn xinh xắn hơn nữa, một giây phút bất chợt nhìn Công Chúa, Trần Phúc ngẩn người ra, miệng lắp bắp:- Có, có thật không Công Chúa?Thiên An liếc mắt nhìn Trần Phúc:- Thật cái đầu của ngươi, lâu ngày không ăn đấm nên lú à?- Ý trời - Trần Phúc nhăn mặt nhìn qua Hoàng Thượng.Thấy Thiên An quá thẳng thừng, Hoàng Thượng liền kéo Trần Phúc ra một góc nói nhỏ:- Tiểu muội ta nhất thời xấu hổ thôi, ở nhà nó cứ nhắc đệ hoài làm huynh nhức hết cả đầu, đệ tự mà lo liệu đi.Thấy hai người kia xì xầm to nhỏ, Thiên An hô to:- Nè hai cái người kia, nói cái gì vậy hả?Hoàng Thượng ở đây nháy mắt ra hiệu với Trần Phúc rồi quay qua nói:- Ý, huynh quên mất, huynh còn tấu chương chưa phê chuẩn, thôi hai người nói chuyện đi, tạm biệt.Nói rồi Hoàng Thượng nhanh chóng rời đi để lại bầu không khí im lặng cho đôi chim sẻ tâm sự.

Trần Phúc lúc này thì lúng túng chả biết làm sao, tự nhiên nhà còn bao nhiêu việc mà giờ bị Hoàng huynh gài vào thế khó đỡ vô cùng, đang bối rối thì chàng nghe thấy Thiên An lại gần hỏi:- Nè, huynh đi đâu biệt tâm mấy năm nay vậy?Trần Phúc nhất thời không biết nói sao miệng thì cứ lắp bắp:- À ta, ta đi...Thấy thế Thiên An lớn tiếng hỏi:- Đi đâu, nói mau.Bị giật mình, Trần Phúc bất giác nói:- Ta, ta đi du sơn ngoạn thủy.Thiên An nói:- Ta không tin, đi du sơn ngoạn thủy gì mà ba năm trời tới giờ mới chịu mò về, có phải huynh muốn trốn ta không.Bị nói trúng tim đen, Trần Phúc toát mồ hôi vội phân trần:- Làm gì có, thật ra lúc trước ở trong cung ta đã giấu Công Chúa hồng che đậy thân phận, sự thật ta chính là đại anh hùng của Đại Việt chuyên đi trừ gian diệt bạo, mấy năm qua đất nước có nhiều kẻ xấu, ta phải bận bịu lo liệu mấy cái tên đó nên không tiện về được, mong Công Chúa thứ tội.Nghe xong Thiên An phì cười:- Đúng là tào lao mà, nhưng cũng đúng, công việc của huynh cũng được coi là tiêu diệt kẻ xấu, trừ gian diệt bạo.Trần Phúc ngạc nhiên đáp:- Công Chúa biết ta làm việc gì sao?Thiên An đắc ý nói:- Sao mà không biết, tất cả chuyện của huynh, Hoàng huynh đều kể cho ta nghe hết, không sót một chữ.Trần Phúc nghe xong tâm trí bấn loạn nghĩ thầm - đúng là Hoàng Huynh phen này làm mình khốn đốn rồi.- Nhưng có một thứ mà Hoàng huynh không biết về ta.Thiên An tò mò hỏi:- Là thứ gì?Trần Phúc ngượng ngùng nói:- Đó là, tình cảm của ta dành cho Công Chúa.Thiên An nghe xong ngượng ngùng quay mặt đi:- Cái đồ đáng ghét.Trong lúc đó, nhân cơ hội Công Chúa không để ý Trần Phúc lẻn trốn đi mất tiêu để lại phía sau tiếng thét thất thanh của Công Chúa:- Cái tên Trần Phúc đáng ghét, đừng có để ta gặp lại ngươi.Bình thường thì Trần Phúc sẽ đi gặp Hoàng Thượng và lúc đêm để tránh mặt Công Chúa, nhưng hôm nay vì có việc gắp nên buộc phải đi vào ban ngày.

Lần nào Hoàng Thượng cũng đưa chàng vào thế khó xử, thiệt là hết nói nổi với huynh muội nhà này.

Trần Phúc nhanh chóng đi tìm Lý công công để thảo luận việc mượn người, quần quật cả ngày thì cũng sắp xếp xong công việc của Hồng Minh..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận