Chương này hơi ngắn nha mấy bạn. Kết cục của Ngạo Thiên w Uyên Nhi thôi!
Khi hắn biết được rằng, đoạn ký ức bị phong ấn của Minh Nguyệt chính là của Uyên nhi, hắn đã thật không tin vào những điều mình thấy.
Minh Nguyệt chính là Uyên Nhi. Nàng, đúng thật là nàng rồi!
Đôi mắt đẹp hé mở, Minh Nguyệt sợ hãi nhìn chằm chằm hắn.
"Sao...công tử lại ở trong phòng ta?"
Câu hỏi của nàng chẳng có đáp án. Hắn đã lại gần và ôm lấy nàng! Bao lâu xa cách, cuối cùng cũng tìm được nàng rồi.
"Uyên nhi, nàng có biết ta sống không có nàng khổ sở đến nhường nào không? Giờ thì tốt rồi, ta tìm được nàng rồi. Hứa với ta, đừng xa ta nữa" hắn nghẹn ngào, gặp lại nàng là điều hắn ngày đêm mong đợi.
"Khương công tử, huynh nhận lầm người rồi.. ta.." Minh Nguyệt yếu ớt nói. Nàng cảm thấy đầu mình rất đau!
"Nàng, cũng đúng! Bây giờ nếu nàng muốn biết về ký ức, ta sẽ cho nàng thấy" hắn mỉm cười nhẹ.
"Ký ức? Ta còn có ký ức khác?" nàng thẫn thờ, đưa mắt nhìn xa xăm.
"Ký ức bị phong ấn hai trăm năm trước" hắn bình thản nói.
Nàng, nghĩ rằng ký ức đó chắc là đau buồn lắm. Nhưng buồn bã gì thì cũng phải xem, đó là ký ức của nàng mà!
"Ta có nên xem?" nàng thẫn thờ, ánh mắt nhìn xa xăm...
Hắn ôn nhu nói "Nàng, nếu như xem xong rồi, tuyệt đối đừng kích động."
Nghe hắn nói thế, nàng hít thở sâu một cái, khẳng định "Ta sẽ không sao, giải phong ấn đi"
Hắn đưa ngón tay lên, vẽ một vòng tròn trên không trung. Đọc huyết chú để giải trừ phong ấn.
...ký ức chợt ùa về...
"Muội nghĩ chắc tỷ cũng đã biết rồi. Muội muốn cắt bỏ nhưng không thể được tỷ tỷ à..hu..hu"
...
"Ngạo Thiên, ta đã làm gì mà khiến ngươi hi sinh vì ta như thế? Ta chỉ là một tiên tử nhỏ nhoi, ngươi không nên..."
...
"Về nói với phụ hoàng bổn công chúa bất hiếu không thể phụng dưỡng ngài cùng mẫu hậu. Hôm nay ta đã quyết, tuyệt đối không thay đổi. Đi đi!"
...
"Ta nói, nàng không cần về ma cung nữa. Theo ta về đó sẽ không tốt cho nàng đâu. Hiểu không?"
"Nếu chàng cho là ta không xứng, hay là để ta biến mất khỏi thế gian này, để cho chàng vừa lòng!"
Mọi chuyện tựa như mới hôm qua, nàng đang rất hoang mang. Tại sao khi ấy mình lại...nghĩ quẩn như vậy, tại sao mình lại từ bỏ tình yêu nhanh như vậy?
"Như nàng đã thấy. Ký ức đó, chính là của nàng" hắn nhẹ giọng nói.
"Nam tử tên Ngạo Thiên, chính là huynh? Lúc đó chẳng phải nói không cần ta sao? Hôm nay đến đây làm gì?" nàng chất vấn hắn, khi xưa đã quyết buông tay, sao bây giờ lại tìm kiếm.
"Đã gần hai trăm năm, chưa một khắc nào ta không nhớ đến nàng. Mỗi ngày sống trong tuyệt vọng, trong đau đớn, chỉ hi vọng rằng thời gian có thể quay trở lại. Ta nhất định sẽ không buông tay nàng, Uyên nhi à. Nàng hiểu cho ta" hắn nghẹn ngào, khi đó là hắn sai trước, khi đó là hắn nhất thời hồ đồ đánh mất người con gái mà mình yêu thương nhất.
Khoảnh khắc nàng nhảy xuống Thiên Trì, trái tim của hắn đã chết thật rồi. Nhưng vẫn ôm hi vọng, tìm lại nàng!
"Giờ thì có lẽ...chàng nghĩ ta sẽ lại như trước, tin tưởng chàng sao? Ta tuyệt đối sẽ không bao giờ cùng chàng có kết quả tốt, ta muốn chàng phải hối tiếc vì những gì mình đã làm" nàng thật sự rất giận, hắn đã từng tuyệt tình với nàng, hà cớ gì nàng phải cho hắn cơ hội.
"Chàng đi đi, suốt đời này đừng bao giờ xuất hiện trước mặt ta nữa..."
Nàng nói, không muốn thấy mặt hắn? Hai trăm năm trước, hắn bỏ rơi nàng, hai trăm năm sau, nàng muốn đoạn tuyệt với hắn.
Nàng thì có thể xem như chuyện này chưa từng xảy ra. Nhưng hắn thì không.
Được, hắn sẽ biến mất khỏi Lục giới này để nàng vĩnh viễn không thấy hắn nữa, thế thì nàng sẽ không buồn lòng.
"Ở đây, nàng còn có tam tỷ và tứ tỷ của nàng. Phong ấn đã được giải, nàng có thể sử dụng tiên thuật. Sau này, hứa với ta là phải chăm sóc bản thân thật tốt. Ta đi đây, tạm biệt nàng, Uyên nhi" hắn không đành lòng nói lời vĩnh biệt với nàng. Uyên nhi, hãy nhớ ta!
Hắn đẩy cửa bước ra, khuôn mặt vẫn lạnh nhạt như nước. Nói với Phương Sinh "Truyền lệnh của ta, hai tháng nữa, Ma giới sẽ tấn công Tiên giới! Ta muốn quyết chiến với bọn chúng"
Phương Sinh run lên, công tử của hắn, uống nhầm thuốc sao? Chẳng lẽ hắn muốn đi chết?
"Công tử, người làm thế là..là có ý gì. Hiện tại ma giới chúng ta đang rất yếu thế.
"Ta muốn gì, ngươi quản được sao? Chỉ cần trả lời cho ta biết ngươi làm hay không làm?" hắn nhăn mặt nhìn sang Phương Sinh.
"Thuộc hạ tuân lệnh" Phương Sinh cung kính chấp hành. Hắn có thể phản đối sao. Người là chủ tử hắn, tuyệt đối không thể cãi lệnh.
Hắn hất trường sam, bước nhanh ra khỏi Hoa Nguyệt lâu rồi biến mất sau con hẻm.
•>
"Dì Cầm, Minh Nguyệt phải đi rồi. Đa tạ người bao lâu nay đã chiếu cố con." Nàng nghẹn ngào, nơi này cũng đã gắn bó với nàng được một khoảng thời gian rồi.
"Được rồi không sao, con cứ đi đi! Vã lại vị công tử kia đã chuộc thân cho con rồi. Mà...hắn có làm hại gì con không?" Dì Cầm nhỏ giọng hỏi.
"Huynh ấy không hại con, ngược lại còn giúp con nữa" nàng vui vẻ nói, là chàng thì vĩnh viễn nàng sẽ chôn nó vào quá khứ.
Nàng cảm thấy áy náy với Yến Yến lắm, đã hứa rằng sẽ giúp cô nương ấy báo thù thế mà vào giây phút quan trọng lại xảy ra chuyện này.