"Ta không sợ, đường đường là nữ nhi của Nam Cung gia tộc, ca ca của ta mạnh thì ta cũng không yếu hơn huynh ấy. Các ngươi lợi dụng lúc ca ca bị thương ra tay ngoan độc, hành động đó có được xem là chân chính không?" Lan Châu nhếch mép cười, nàng từ lâu đã không thích gì Tiên giới, hôm nay ra tay nhỗ cái gai trong mắt...
Bát tiên cứng họng, chẳng ai nói được gì...
"Muội muội, Bát tiên không dễ đối phó. Hãy cẩn thận!" Uyên nhi vỗ nhẹ vai Lan Châu. Cô bé này thật giống nàng, ương bướng ngang ngược, xem trời bằng vung.
Lan Châu cảm thấy rất mến vị tiên tử này, dù nhìn qua Lan Châu cũng biết nàng ta chưa yêu ca ca thật lòng. Nhưng chưa cũng không có nghĩa là không.
Uyên nhi cười, nụ cười rực rỡ, nàng cuối cùng cũng phụ Tiên giới, các tỷ muội của ta, Uyên nhi xin lỗi mọi người...ta cũng là thân bất do kỷ mà thôi!
"Bổn công chúa nói rồi, các ngươi nếu muốn bức ta đến đường cùng thì cứ xông lên. Thiển Hạ, bà đến đây tước cốt tiên của ta đi! Hay...các người muốn ta nhập ma thì mới chịu đi" nàng chỉ về phía bát tiên, nữ nhân tên Thiển Hạ là người đứng đầu bát tiên, uy quyền sinh sát của các tiên tử nằm trong tay bà ta.
"Ngũ công chúa, Thiển Hạ không dám tước cốt tiên của người. Vương mẫu có lệnh nếu công chúa không nghe theo thì đừng trách Vương mẫu ra tay không nương tình mẫu tử" Thiển Hạ rũ mi xuống nói, Vương mẫu là đang muốn che chắn cho nữ nhi của bà đó.
"Ý ta đã quyết, không thay đổi nữa. Các người...cứ về nói lại với phụ hoàng như thế đi" nàng đã không thể quay đầu rồi. Không muốn về lại chốn bồng lai tiên cảnh trăm năm một sắc như vậy.
"Uyên nhi, nàng là đang lưu luyến sao?" Ngạo Thiên dịu dàng đến bên cạnh hỏi han nàng.
"Ta...ta không có gì lưu luyến cả, Tiên giới không thể ở được nữa. Chi bằng theo huynh đi du sơn ngoạn thủy, xem ra còn tốt hơn" nàng vui vẻ cười nói với hắn, đâu biết bây giờ trong mắt hắn chỉ biết có nàng.
"Nàng đồng ý theo ta?" hắn ngạc nhiên hỏi.
Nàng không nói chỉ khẽ gật đầu xem như đã chấp thuận.
"Uyên nhi, muội thật muốn đối nghịch cùng phụ hoàng a? Muội nghĩ kỹ đi, không thể nói bậy được."
Mắt mọi người đều chuyển về phía phát ra giọng nói. Một nữ tử áo lục, mắt ngọc mi thanh. Sắc đẹp thanh thoát, chẳng ai khác ngoài nàng công chúa ngày thường lãnh đạm - Lục nhi.
"Tỷ, đến đây làm gì? Nếu để khuyên muội về lại Thiên Đình thì tỷ thua rồi.." Uyên nhi chặn trước. Đây là vị tỷ tỷ nham hiểm nhất trong các vị tỷ muội của nàng a.
"Tỷ đến là để tìm nhân duyên của tỷ. Không rảnh để khuyên ngăn muội đâu đồ ngốc, tỷ không rảnh đến mức đó. Chỉ là thuận miệng hỏi thôi!" Lục nhi mỉm cười, tiên tử chốn Tiên giới hỏi ai sánh bằng các công chúa của Vương mẫu?
"Tỷ chưa xem nhân duyên ở chỗ Nguyệt lão!?" nàng cả kinh hỏi lại.
"Ta không gấp gáp như muội biết sớm để rồi tránh, rồi né cuối cùng cũng thế thôi" nàng cười trừ cho qua rồi vội biến đi mất, nhưng không quên đem đến Nữ Oa hộ thể cho nàng. Tứ công chúa lúc nào cũng lo lắng chu đáo như vậy...
Nàng vui mừng nhìn Lục nhi "Tỷ, tỷ thật sự hạ phàm?"
"Muội thấy Tứ tỷ có khi nào nói đùa không?" Lục nhi vô tư hỏi mà đâu biết tự nãy giờ có người nhìn nàng không chớp mắt.
"Tứ công chúa! Tại hạ là..." hắn bước đến gần nàng giới thiệu nhưng còn chưa nói xong nàng đã cắt lời.
"Ta nói rồi, đừng có đi theo ta nữa"
"Công chúa là người có ơn cứu mạng tại hạ. Tại hạ cảm kích vô cùng, không biết lấy gì đền đáp ân tình của người..." hắn chân thành nói.
"Vậy...ngươi là người phàm quen với chốn này. Hay ngươi đưa ta đi chơi đi" nàng nũng nịu đáp, không biết vị muội muội thân yêu đang nhìn với đôi mắt chữ O miệng chữ A. Tứ tỷ mà cũng có lúc thế này???
Nam nhân luôn đi theo Lục nhi tên Trọng Tuấn, là hảo hài tử của Đương kim hoàng thượng đại đường Lý Hiển. Vì chống lệnh mẫu hậu của y, khiến y rơi vào kết cục bi thống.
Nàng thấy thương xót cho số phận ấy nên đã ra tay tương trợ mới cứu được hắn.
"Đi thôi"
.......
Hai người họ vừa đi làm chúng tiên một phen khốn đốn. Các vị công chúa không thể nào ngang ngược thế được? Vương mẫu ngày thường thương yêu cưng chiều các nàng, đã chiều hư các nàng rồi.
Thiển hạ lớn giọng "Ngũ công chúa, xin theo thần về Tiên giới"
"Các ngươi muốn bắt nàng, bước qua xác của bổn tọa rồi hẳn nói"
Hắn cau mày hướng Bát tiên, thanh đoản kiếm một sắc đỏ cũng vì đó mà tăng thêm sát khí. Trong lục giới, không ai không biết Ma kiếm thần cổ, sức mạnh uy chấn thiên hạ.
Bát tiên đều đồng thanh hô "Lên"
Thiển Hạ ra lệnh "Bày Bát Bố trận"
Lúc này, đám người của Uyên nhi, Ngạo Thiên và Lan Châu đang bị vây trong trận pháp.
Đá Nữ Oa cảm ứng được sức mạnh lớn liền run lên trong tay nải của nàng. Bỗng xung quanh nàng hiện ra một vần sáng xanh biếc. Đá nữ oa là loại cổ vật dùng để vá trời. Tương truyền rằng trong Lục giới ai cầm được nó thì sức mạnh sẽ đột nhiên tăng lên. Vương mẫu yêu quý Tứ công chúa liền đem nó tặng cho nàng, hôm nay chính nàng lại tặng cho muội muội - Uyên nhi.
Thiển Hạ lợi dụng thời cơ, lúc Ngạo Thiên sơ sẩy liền dụng tám phần lực đánh về phía hắn, nào ngờ biểu muội của hắn từ xa đã trông thấy liền đánh lén bà ta từ phía sau.
"Phụt..." Thiển Hạ phun ra một ngụm máu tươi vấy khắp một thân xiêm y trắng muốt.
"Đồ đê tiện, ngươi dám ra tay với ca ca ta? Muốn chết phải không?" Lan Châu nghiến răng nghiến lợi, mẫu thân của nàng cũng từng chết thảm dưới tay lũ tiên giới đáng chết này.
"Muốn giết cứ giết!" Thiển Hạ ngoan cố nói, ngàn năm sống tại Tiên giới chưa từng sợ cái chết. Hôm nay gặp một muội tử của ma đầu, cũng thế thôi.
Lan Châu không nhịn được, liền sử dụng "Nguyệt Băng tâm pháp" bí truyền của Ma tộc. Khi nàng vừa xuất chiêu, vô số cánh hoa đào mang một sắc yêu mị tung lên. Giữa không trung là một quầng sáng màu tím bắn thẳng về phía vị tiên trưởng Thiển Hạ.
Trúng sát chiêu khiến bà ta cầm cự không nổi. Vội vàng vận công trị thương nhưng vô ích.
"Ngươi trúng Nguyệt Băng huyễn chi của ta, càng vận công độc càng phát tác nhanh. Ngồi như thế mà chờ chết đi...hahaha" Lan Châu nhìn bằng nửa con mắt, khinh khi cười nhạo.
"Muội muội chàng ra tay thâm độc, sắp hơn chàng rồi" Uyên nhi vội đùa giỡn cùng Ngạo Thiên.
"Ta đây thân là ca ca, mà muội muội ác độc thế này cũng một phần ảnh hưởng từ vị ca ca ta đây" hắn cũng vui vẻ đáp lại.
"Mau, đi giúp muội muội của huynh đi a" nàng kéo theo hắn giúp đỡ Lan Châu.
Hôm nay nếu đã chống đối Thiên đình rồi thì không sợ Thiên quy nữa. Nàng sử dụng Kính Thiên thuật để đánh lại Bát Tiên. Còn phía bên Ngạo Thiên vẫn đang ra tay kịch liệt, từng chiêu đều tung đòn chí mạng khiến đối phương không kịp trở tay. Quả thực không phải là hư danh!
"Dừng tay lại" chỉ ba từ vỏn vẹn khiến mọi người cả kinh. Vương mẫu đích thân đến đây hẳn là chuyện này không nhỏ nữa rồi.
"Tham kiến Vương mẫu nương nương!" Bát tiên đều quỳ xuống hành lễ. Riêng chỉ có nàng và hai huynh muội Nam Cung không quỳ. Nàng đâu có tư cách quỳ...
"Uyên nhi, con thật sự muốn cùng hắn ..." Vương mẫu nhìn nàng rồi lại quay sang nhìn Nam Cung Ngạo Thiên.
"Mẫu hậu, người từng nói với con rằng người luôn ủng hộ con. Tại sao người lại phái Bát tiên xuống bắt con về? Con không muốn" nàng cứng đầu không chịu chấp thuận. Vương mẫu cười hiền từ
"Thánh quân Ma giới chính là đối tượng của con?"
Nàng nhìn hắn mỉm cười, gật đầu nhẹ.
"Được, vậy con theo nó về Ma Cung đi. Trước khi đi, hứa với ta một chuyện. Phải khiến hắn đừng giết người nữa, dùng tình yêu của con mà cảm hóa hắn. Rõ không?" Vương mẫu cũng không muốn bức nữ nhi của mình vào đường cùng. Thiên quy cũng có thể sửa đổi mà.
"Mẫu hậu, con hứa..nhưng người thật sự đồng ý ư?" nàng không thể tin hỏi lại....
Bà chỉ nhẹ gật đầu, mỉm cười đầy vui vẻ.
"Mẫu hậu, vậy con đi đây" nàng vội kéo hắn cùng đi, không quên kéo luôn cả Lan Châu theo.
"Ê, nè Ngũ muội, cứ thế mà đi sao?" giọng nói đó rất ư là quen thuộc không ai khác ngoài vị tam công chúa nổi tiếng lục giới - Huyền nhi. Đi bên cạnh nàng còn có cả nhị công chúa Trinh nhi.
"Hi, Tam tỷ lâu rồi không gặp. Tỷ tỷ vẫn khỏe chứ?" Uyên nhi chạy đến ôm chầm lấy tỷ tỷ mình. Nàng mong chờ gặp lại tam tỷ lâu lắm rồi.
"Tỷ vẫn khỏe. Hôm nay đến đây là để thỉnh xin mẫu hậu một chuyện" Huyền nhi tươi cười hướng phía Vương mẫu.
"Chuyện của con, ta hiểu rồi cũng thấu rồi. Quang nhi là một người tốt, đợi nó lịch kiếp xong ta sẽ cho con toại nguyện" Vương mẫu hiền từ cười, hôm nay bà chống lệnh của phu quân nhưng cũng là vì các công chúa mà bà yêu thương thôi. . .
"Mẫu hậu, người hạ lệnh sửa thiên quy đi, chúng con muốn xuống nhân giới chơi" Trinh nhi thường ngày nghiêm túc hôm nay cũng mở miệng xin. Nhân giới rốt cục có gì vui ?
"Uyên nhi, nàng hay là đừng cùng ta trở về Ma cung làm gì. Nơi đó không thích hợp với nàng đâu" Ngạo Thiên khó xử nói. Hắn không muốn hủy hoại thanh danh của nàng. Một ma đầu như hắn, làm sao đem đến cho nàng hạnh phúc. Làm sao có thể chứ...
"Chàng...đang nói gì thế?" Uyên nhi lắp bắp. Chàng là đang không cần nàng ư? Nàng làm gì sai mà khiến chàng chán ghét vậy?
"Ta nói, nàng không cần về ma cung nữa. Theo ta về đó sẽ không tốt cho nàng đâu. Hiểu không?" hắn đau đớn nhìn nàng. Hắn cũng không muốn việc như thế này xảy ra, nhưng phải lấy đại cục làm trọng.
"Chàng, nói thế mà nghe được sao? Trước đó ai luôn đuổi theo ta, ai luôn lo lắng vì ta...tại sao giờ lại muốn thay đổi." hắn làm nàng đau lòng quá. Ngạo Thiên, thà ngươi đừng đến cạnh nàng. Nếu đã đến rồi sao lại muốn bỏ đi...
"Ca ca, huynh điên rồi, điên thật rồi!!!!" Lan Châu đánh vào vai hắn. Hắn không tránh cũng chẳng có ý muốm tránh.
Tất cả là lỗi của hắn, biết rõ nàng và hắn không thuộc về nhau, nhưng vẫn không muốn xa nàng. Có lẽ do hắn ích kỷ, nhưng vì nàng thì hắn nguyện ý.
"Nếu chàng cho là ta không xứng với chàng. Vậy hay là để ta biến thành người phàm, sống một đời không lo âu đi" nói rồi nàng cưỡi mây đến bên Thiên Trì...
Nước Thiên Trì khiến vạn vật biến tan, khiến tình yêu đẹp đẽ trở nên lụi tàn. Cũng khiến trái tim nàng tan nát.
Hôm nay, là hắn không cần nàng trước. Nàng sẽ để hắn ân hận cả đời. Vĩnh biệt.
Bóng dáng áo lam biến mất trong sương khói huyền ảo. Nàng đi đến nơi nàng muốn đến - nhân giới.
Hắn trơ mắt nhìn người mình yêu nhảy xuống Thiên Trì. Lòng của hắn từ lúc nàng biến mất cũng đã tan nát rồi. Uyên nhi, nàng thật nhẫn tâm!
Vương mẫu nghẹn lời, đứa con gái ngốc nghếch của bà lại vì một tên Ma tôn mà hi sinh cả cốt tiên. Tình yêu là thứ khiến cho con người ta lao đao khổ sở như thế sao?
Chấp niệm của Uyên nhi quá sâu nặng. Không thể hóa kiếp người mà phải chịu cực khổ ở Ngọc Động phong. Làm một tiểu hồ ly nhỏ bé.
Đối với nàng hồ ly nhỏ lúc này, được tu luyện để sớm ngày thành người là niềm mong ước lớn lao.