Kỳ Hâm Cùng Nhau Đi Hết Thanh Xuân


Từ sau hôm đó, Đinh Trình Hâm kịch liệt né tránh tiếp xúc với Hoàng Nhất, rõ ràng tới nổi, chính anh ta cũng cảm thấy được, Đinh Trình Hâm đang né tránh.

Hoàng Nhất mà ở đâu thì nơi đó sẽ không có Đinh Trình Hâm, một lần vô tình gặp mặt cũng không có được, lâu dần, anh ta không chịu được liền đứng đợi cậu tan học ở cổng trường.

Đợi đến một lúc lâu sau, vẫn chưa thấy người ra, Hoàng Nhất nóng ruột, cứ vài ba phút lại nhìn đồng hồ một lần.

Thấy Đinh Trình Hâm đi ra, Hoàng Nhất hớn hở đi tới, Đinh Trình Hâm đương nhiên nhận ra anh ta muốn bắt chuyện với cậu, nhưng vì không muốn bạn trai nhà mình ghen, nên cậu liền rẽ sang hướng khác.

- Đinh nhi !
Biết được Đinh Trình Hâm đang né mình, lại thêm hiện tại, trường học cũng chẳng còn mấy người, anh ta không kiêng không nể gì, bắt tay cậu kéo lại , Đinh Trình Hâm khó chịu muốn gỡ tay anh ta ra, anh ta lại không biết điều, cố nắm chặt thêm.

- Đàn anh à, buông em ra đi rồi chúng ta nói chuyện.

Hoàng Nhất nhất quyết không buông, cứ lì lợm nắm miết lấy tay cậu.

Nắm chặt đến mức, Đinh Trình Hâm cảm thấy hơi đau.


- Không được, anh buông ra em lại né anh.

Vốn dĩ trước đó thiện cảm của Đinh Trình Hâm đối với đàn anh này rất tốt, anh ta tốt bụng, hay giúp đỡ mọi người, là một ưu tú, chẳng qua, sau khi nghe Mã Gia Kỳ nói vậy, Đinh Trình Hâm vì không muốn anh ghen nên mới tránh mặt anh ta, chứ không ghét bỏ gì anh ta cả.

Nhưng sau hôm nay, mọi thiện cảm của cậu dành cho Hoàng Nhất đều mất sạch, anh ta không phải là một người như cậu nghĩ, lúc nhìn thẳng vào mắt anh ta lúc này , Đinh Trình Hâm cảm thấy sợ hãi.

Mã Gia Kỳ nói sai rồi, ánh mắt Hoàng Nhất nhìn Trình Hâm vốn không hề giống như cách anh nhìn cậu, Mã Gia Kỳ sẽ không nhìn cậu với ánh mắt dơ bẩn như thế.

- Nhưng anh làm tôi đau.

Đinh Trình Hâm hất tay anh ta ra , Hoàng Nhất nhìn nhìn cậu, nở ra một nụ cười khó đoán.

- Đinh nhi , sao đột nhiên lại né anh thế ? Có phải là vì thằng bạn hôm trước của em không ? Nó nói xấu gì anh à ?
Đúng là điên rồi , anh ta đúng là nói mà không biết suy nghĩ.

- Hoàng Nhất, tôi nói cái này, vốn dĩ tôi nghĩ anh là một người tốt, còn muốn cùng anh làm bạn, nhưng hôm nay, tôi nhận ra , anh vốn dĩ chẳng tốt như những gì tôi thấy , à còn nữa , cậu ấy không phải là người anh có thể tùy tiện gọi là "thằng" hay "nó".

Đinh Trình Hâm không tiếp tục ở đó, mà quay đầu đi mất, đi được vài bước ,tưởng chừng Hoàng Nhất sẽ không đuổi theo , nào ngờ, anh ta lại từ phía sau , kéo cậu về phía mình , cầm tay lôi cậu vào một góc tường.

Đến lúc bị Hoàng Nhất ép vào tường , Đinh Trình Hâm mới thực sự không chịu nối nữa rồi , vung tay tát mạnh anh ta một cái, vừa thoát khỏi , lại bị anh ta ôm chặt từ phía sau, tay vòng qua eo cậu, siết lại.

Hoàng Nhất cao hơn cậu , lại khoẻ hơn cậu , Đinh Trình Hâm vốn không có đủ sức để thoát ra.

- C*n mẹ nó anh điên sao , thả tôi ra.

Đinh Trình Hâm hét lớn, cậu làm vậy là muốn bảo vệ trường vào giúp, anh ta đương nhiên biết ý định này, nới lỏng vòng tay , một lần nữa kéo Đinh Trình Hâm áp vào tường.

- Đinh nhi , em biết tôi thích em mà, làm người yêu tôi đi, tôi nuông chiều em , được không ?
Đinh Trình Hâm vùng vẫy muốn thoát ra , hét lớn.


- Bỏ tôi ra, có ai không cứu.

.

Hoàng Nhất vội bịt miệng cậu lại , anh ta tiến gần cổ cậu , hít một hơi , đầu lưỡi lại liếm qua đó một chút.

- Đinh nhi à , em có biết là , em rất thơm không ?
Đinh Trình Hâm rươm rướm nước mắt, lúc này lại đột nhiên nhớ tới Mã Gia Kỳ, hôm cậu còn hẹn Mã Gia Kỳ cùng
Trương Chân Nguyên đi ăn tối mà.

Nhìn thấy người trước mặt rươm rướm nước mắt nhưng lại nhìn anh ta bằng ánh mắt căm ghét, Hoàng Nhất lấy tay quẹt đi vệt nước mắt kia.

Làm sao đây ? Nhìn dáng vẻ này , Hoàng Nhất lại càng muốn trêu đùa cậu thêm.

- Oh ! Sao lại khóc rồi , ngoan không khóc , anh thương em mà.

(4'
Đinh Trình Hâm căm ghét nhìn anh ta, cảm thấy lúc trước đúng là mình bị mù rồi mới cảm thấy anh ta là người tốt.

Đinh Trình Hâm cắn mạnh tay anh ta, điều này làm cho Hoàng Nhất càng thêm điên.


- Cái miệng nghịch ngợm của em thật hư , để tôi dạy dỗ nó một lát.

Đinh Trình Hâm quay mặt, cố gắng tránh né nụ hôn ghê tởm này, nhưng Hoàng Nhất đã giữ chặt căm cậu, không cho Đinh Trình Hâm né đi.

Vừa ngay lúc, anh ta còn chưa kịp đụng tới môi Đinh Trình Hâm, đã bị một lực đạo ở phía sau, đánh vào gáy hắn một cái mạnh.

Đinh Trình Hâm vui mừng nhìn người vừa tới.

- Trương Chân Nguyên !
Trương Chân Nguyên sát khí đầy mình, nắm cổ áo của Hoàng Nhất quăng qua một bên, chính vì lực quá mạnh, làm anh ta ngã ra đất.

Hoàng Nhất nhìn thấy ánh mắt người này nhìn mình có chút đáng sợ, liền lớn giọng đe doạ.

- Này! này , cậu dám làm gì tôi! tôi báo bảo vệ đấy nhé.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận