Lưu Diệu Văn không cưỡng lại được mùi hương này, nhìn con người đang nằm trên giường khiến hắn không thể nhịn được.
Lưu Diệu Văn tiến lại gần Hạ Tuấn Lâm đưa đôi tay lên nút áo của cậu, nhưng rồi thu lại.
Lưu Diệu Văn chạy đến vali đồ của cậu tìm thuốc ức chế cho cậu
Sau một lúc thì thấy thuốc ức chế rồi đưa cậu uống
- Thỏ con mau uống thuốc //Lưu Diệu Văn//
Hạ Tuấn Lâm rên rỉ ngồi dậy, đưa tay câu cổ hắn.
- Uống! thuốc rất khó chịu, tôi không uống, tôi muốn ôm cậu //Hạ Tuấn Lâm//
- Này buông ra //Lưu Diệu Văn//
- Chỉ một lúc thôi, được không? //Hạ Tuấn Lâm//
Nhìn ánh mắt của Hạ Tuấn Lâm, Lưu Diệu Văn không thể từ chối đành cho cậu ta ôm mình ngủ
Lúc này cánh cửa mở ra, Mã Gia Kỳ và Nghiêm Hạo Tường bước vào, nhìn thấy cảnh tượng trước mắt mà thốt lên
- Xem ra cậu và cậu ta có nhã hứng thật đấy //Mã Gia Kỳ//
- Trong khi mọi người đang ngăn chặn những vampire kia thì cậu lại ở đây ôm ấp Nam nhân như thế, Xem ra cậu hết thương tôi rồi //Nghiêm Hại Tường//
- Nghiêm Hạo Tường cậu muốn anh đánh? //Lưu Diệu Văn//
- Gia Kỳ tôi và cậu ra ngoài, người ta có người đẹp nên đuổi chúng ta đi đó //Nghiêm Hạo Tường//
- Đi đi, không tiễn //Lưu Diệu Văn//
Đến nữa đêm mọi chuyện đều rơi vào yên ổn, Các lão sư mệt mỏi nên ai cũng rơi vào giấc ngủ rất ngon.
Sáng hôm sau
Hạ Tuấn Lâm tỉnh giấc chẳng thấy người kế bên ở đâu, cậu nhìn quanh tìm Lưu Diệu Văn
- Tìm gì vậy? Ăn sáng đi // Tống Á Hiên//
- Sao lại là cậu? Không phải! //Hạ Tuấn Lâm//
- Lưu Diệu Văn nói có việc nên ra ngoài bảo tôi đến chăm sóc cậu //Tống Á Hiên//
- Hai người thân nhau từ khi nào? //Hạ Tuấn Lâm//
- Chưa từng thân nhau //Tống Á Hiên//
- Ừ
- Giờ chỉ có tôi và cậu, nói thật đi có chuyện gì? //Tống Á Hiên//
- Hôm trước tớ đến phòng Lưu Diệu Văn tìm Lang Ấn nhưng chẳng thấy đâu, nên cha tớ phạt tớ //Hạ Tuấn Lâm//
- Cậu thích Lưu Diệu Văn? //Tống Á Hiên//
- Một chút //Hạ Tuấn Lâm//
- Cậu nghĩ mình và hắn có kết quả hay không //Tống Á Hiên//
- Vậy phải hỏi cậu Nghiêm Hạo Tường có tha thứ cho cậu hay không? //Hạ Tuấn Lâm//
- Coi như tôi và cậu đều không có câu trả lời //Tống Á Hiên//
- À đúng rồi, khảo nghiệm thì sao? //Hạ Tuấn Lâm//
- Trì Hoãn lại rồi, hôm qua vì cậu mà các lão sư phải đau đầu đấy //Tống Á Hiên//
- Tớ không biết gì cả //Hạ Tuấn Lâm//
- Ăn đi
Đinh Trình Hâm tỉnh giấc ngay bên cạnh Y lúc này là Mã Gia Kỳ, hắn ôm Y chật quá cả người Y tê cứng không thể nhúc nhích được
- Cho tôi ngủ thêm một chút,cậu yên đi //Mã Gia Kỳ//
- Chật quá tôi không thở nổi //Đinh Trình Hâm//
Hắn thả lỏng
- Ngủ thêm 1 lúc nữa đi, cuộc khải nghiệm trì hoãn đến ngày mai rồi //Mã Gia Kỳ//
- Vậy sao
- Ừm
- Gia Kỳ cậu mệt lắm sao? //Đinh Trình Hâm//
- Mệt lắm, hôm qua bọn tôi ai cũng kiệt sức nên hôm nay phải dưỡng sức đấy//Mã Gia Kỳ//
- Vậy cậu ngủ đi //Đinh Trình Hâm//
Y định ngủ thêm 1 lát với Hắn thì bụng Y kêu lên
- Cậu đói rồi sao? //Mã Gia Kỳ//
- Không! cậu ngủ đi //Đinh Trình Hâm//
Hắn ngồi dậy nhìn Y
- Cậu nhìn tôi làm gì? //Đinh Trình Hâm//
- Uống máu của tôi //Mã Gia Kỳ//
- Không được, cậu đang mệt mà //Đinh Trình Hâm//
- Giờ tôi đã khỏe hơn rồi, đừng để đói quá lâu//Mã Gia Kỳ//
Hắn đưa cổ của mình đến gần Y, Y cắn cổ Hắn.
Được một lúc cảm giác no thì y bỏ ra
- Uống ít vậy //Mã Gia Kỳ//
- No rồi, cậu ngủ đi //Đinh Trình Hâm//
- Cậu ốm quá, thế sao tôi "ăn" được đây, uống thêm một tí nữa đi//Mã Gia Kỳ//
- "Ăn" tôi sao //Đinh Trình Hâm//
- Ừ
- Chẳng phải cậu nói cậu không ăn người chưa trưởng thành sao? //Đinh Trình Hâm//
- Đúng, nhưng cậu đã trưởng thành rồi còn gì //Mã Gia Kỳ//
- Hả?
- Vampire đến tuổi 16 thì đã thành niên rồi //Mã Gia Kỳ//
- !.
tôi cứ tưởng ở đây giống ở loài người //Đinh Trình Hâm//
- Ha! đến đây rồi thì luật ở đây hoàn toàn khác đấy //Mã Gia Kỳ//
- !.
- Được rồi, chúng ta đi thăm Hạ Tuấn Lâm //Mã Gia Kỳ//
- Sao cậu biết tôi muốn đi thăm Hạ Tuấn Lâm //Đinh Trình Hâm//
- Đơn giản thôi vì cậu là người của tôi //Mã Gia Kỳ//
- !
Hắn cùng Y đến phòng của Lưu Diệu Văn và Hạ Tuấn Lâm
Tiếng gõ cửa, Tống Á Hiên ra mở cửa
- Ai vậy? //Hạ Tuấn Lâm//
- Đinh Trình Hâm và Mã Gia Kỳ //Tống Á Hiên//
- Đến thăm tôi sao Đinh Trình Hâm //Hạ Tuấn Lâm//
- Ừ,tên này ở cùng cậu sao //Đinh Trình Hâm//
- Cậu ta đến chăm sóc tôi //Hạ Tuấn Lâm//
- Vậy sao, cậu ta tốt bụng vậy sao //Đinh Trình Hâm//
- Tôi luôn tốt bụng mà //Tống Á Hiên//
- Đừng làm quen với cậu ta, cậu ta sec hại cậu đấy đừng để bản thân giống Nghiêm Hạo Tường //Mã Gia Kỳ lạnh lùng lên tiếng//
- Nghe theo cậu //Đinh Trình Hâm/
Tống Á Hiên biết mọi người đều có thành kiến với mình nên không muốn phản bác, đành rời đi chừa không gian cho bọn họ.
- Mã Gia Kỳ cậu đừng nói như vậy, Tống Á Hiên dù gì cũng đã bị trừng phạt và cũng nhận ra lỗi lầm của bản thân rồi mà //Hạ Tuấn Lâm//
- Không quên được //Mã Gia Kỳ//
- Này hai người thôi đi, cậu sao rồi Hạ Tuấn Lâm //Đinh Trình Hâm//
- Tôi khỏe lắm// Hạ Tuấn Lâm//
- Cậu ta khỏe hẳn rồi //Lưu Diệu Văn//
- Cậu từ đâu mà xuất hiện vậy //Hạ Tuấn Lâm//
- Sao rồi //Mã Gia Kỳ//
Lưu Diệu Văn nhìn Hạ Tuấn Lâm rồi đáp lại lời của Mã Gia Kỳ
- Hôm qua loạn cả lên và hắn đã vào rồi //Lưu Diệu Văn//.