kỳ Hâm Nuông Chiều Đến Hư Hỏng

Cuối tuần Mã Gia Kỳ lập tức dẫn Trình Hâm ra phố đi cắt tóc. Phần tóc mái của cậu đã dài che lút mắt, tạo cho cậu một thói quen xấu là vuốt tóc rất nhiều. Vừa vào quán Mã Gia Kỳ đã nói một mạch với thợ cách cắt tỉa rất chi tiết, cũng nhuộm lại màu đen theo ý muốn của Trình Hâm.

Trình Hâm ngoan ngoãn ngồi trên ghế, chăm chú nhìn dáng vẻ nghiêm túc căn dặn của Mã Gia Kỳ qua gương phản chiếu. Anh thợ gật gù như đã hiểu ý của Mã Gia Kỳ, rồi cằm kéo và chiếc lược tiến tới tạo kiểu cho mái tóc của Trình Hâm.

Nhìn từng chòm tóc rơi xuống mà lòng cậu đau như cắt, ai bảo con trai thì không được phép yêu tóc chứ. Lỡ anh thợ này làm ăn không uy tín, biến cậu thành một tên đầu cắt moi thì sao.

Chăm chú nhìn được một lúc thì cậu như bị thôi miên, dần dần gục xuống như gà mổ thóc, khiến anh thợ cũng gặp khó khăn. Định đánh thức cậu thì Mã Gia Kỳ đã nhanh hơn một bước đi tới đỡ lấy cằm cậu kéo lên, ánh mắt ra hiệu cho anh thợ tiếp tục công việc. Cứ như vậy cho đến khi cậu tỉnh dậy thì mái tóc đỏ đã biến thành mái tóc đen mượt, được chẻ ngôi giữa, phần chân tóc cũng được làm phồng lên, hơi xoăn nhẹ. Trông rất tươi sáng mà đáng yêu, rất hợp với gương mặt búng ra sữa của cậu.

Mã Gia Kỳ vô cùng hài lòng, thanh toán xong lập tức dẫn cậu đi ăn cơm. Trình Hâm cả buổi luôn lấy điện thoại ra để soi, cậu vẫn sợ tóc không đẹp. Mã Gia Kỳ ngồi đối diện cũng phải bất lực lắc đầu:

“Đã đẹp lắm rồi, đừng soi nữa.”

“Có phải nhuộm tóc đen trông em rất ngốc không?” Trình Hâm xị mặt liếc nhìn Mã Gia Kỳ.


Mã Gia Kỳ nghiêm túc đánh giá lần nữa, không suy nghĩ nhiều mà trả lời luôn: “Rất đẹp.”

Trình Hâm vùng vằng cả một ngày mới chấp nhận mái tóc đen của mình. Bây giờ không còn thấy tự ti nữa, mà chuyển sang tự kiêu rồi, tay chỉnh chỉnh tóc rồi tự khen bản thân: “Thật ra em thấy em cũng rất đẹp trai. Em chính là nam nhân đẹp nhất thế giới này. Hớ hớ.”

“…” Người đã cố gắng dỗ dành cậu suốt một ngày bây giờ không nói nên lời.

Sáng hôm sau Trình Hâm đã mất gần một tiếng chỉ để đứng trước gương và tạo một kiểu tóc cho thật ngầu. Mái tóc bóng loáng do keo xịt. Đi qua Mã Gia Kỳ còn nháy mắt các thứ rồi tung tăng chạy đi trước. Mang tâm trạng hạo hứng đến trường, mong chờ các bạn sẽ khen cậu đẹp trai và ngầu.

Nhưng ngoài sự mong chờ của cậu, gặp ai thì người đó đều khen cậu để tóc đen rất đáng yêu, còn có mấy người thích thú véo má cậu như con.

Giản Lâm nhìn thấy tóc cậu thì trầm mặc, còn lộ ra bộ mặt chán ghét mà lườm cậu, còn cố tình ngồi cách cậu một cái ghế.

“Cậu làm sao vậy?!”

“Ai bảo nhà ngươi nhuộm lại tóc đen vậy? Có phải đàn anh Mã cưỡng ép ngươi nhuộm không? Thật là quá đáng mà. Đi! Đi tìm đàn anh, ông đây giúp cậu ra mặt! Không thể để người ta tiếp tục bắt nạt tên ngốc nhà ngươi được.” Giản Lâm nhăn mặt túm lấy cổ tay của Trình Hâm toan kéo đi, thật sự là muốn đi tìm Mã Gia Kỳ nói chuyện.

Trình Hâm gấp gáp cản lại, vội vàng giải thích: “Aiya, là tớ muốn nhuộm lại màu đen đó.”

“…” Giản Lâm khựng lại, gương mặt tràn đầy sự khó tin, sắc mặt dần trở nên khó nhìn, cau mày giơ tay cào loạn mái tóc của cậu cho rối xù lên: “Sao nhà người dám nhuộm lại hả? Tóc đỏ đáng yêu của ta!!”


Mái tóc mà cậu đã cất công tạo kiểu cả sáng bây giờ đã rối xù, không còn vào nếp, xù lên như một con nhím nhỏ dưới bàn tay của Giản Lâm. Trình Hâm há miệng muốn bùng nổ, nhào qua túm lấy cái đầu xanh đen của Giản Lâm mà xoa rối để trả thù.

Cuối cùng cả hai để nguyên cái đầu xù đó học suốt một ngày. Trình Hâm tan học liền muốn chạy đi tìm Mã Gia Kỳ mách lẻo. Thấy anh đã đứng đợi sẵn ở dưới toà nhà khoa của cậu. Trình Hâm đã nhào vào lòng anh rồi nhõng nhẽo kể lại đầu đuôi câu chuyện.

Mã Gia Kỳ chu đáo vuốt lại tóc cho cậu, nghe lí do cũng phải bật cười. Lúc sau lại thấy Giản Lâm vác cái đầu xù đi qua, Trình Hâm tay ôm eo anh, mặt quay qua phía Giản Lâm mà thè lưỡi trêu chọc. Giản Lâm bày ra bộ mặt khinh bỉ không chấp kẻ mách lẻo kia.

Tới canteen Trình Hâm chạy đi tìm chỗ ngồi còn Mã Gia Kỳ đi lấy đồ ăn. Lúc quay lại đã thấy bên cạnh bạn trai nhỏ nhà mình có thêm hai nữ sinh khác. Anh đã ngồi xuống đối diện cậu rồi nhưng hai bạn nữ kia vẫn không buông tha, cố gắng nán lại hỏi:

“Bạn học Đinh, cậu có người yêu chưa?”

Trình Hâm hơi giật mình trước câu hỏi kia, định thành thật trả lời thì thấy Mã Gia Kỳ đang đen mặt nhìn chằm chằm cậu. Trong đầu liền nhảy ra ý tưởng điên rồ, cậu lén cong miệng cười, ánh mắt nhìn anh đầy khiêu khích rồi tươi cười trả lời bạn nữ: “Mình chưa nha.”

Cậu vừa dứt câu thì Mã Gia Kỳ không biết cố ý hay vô tình mà đập đôi đũa xuống bàn, nhìn qua sắc mặt không hề tốt. Trình Hâm thành công thì khoái trí trong lòng. Hai bạn nữ kia lập tức muốn xin wechat, thấy đã trêu chọc đủ nên cậu cũng tinh tế mà từ chối khéo.

Hai người kia rời đi thì cậu vui vẻ ăn cơm như chưa có chuyện gì xảy ra, không để ý đến khuôn mặt đen kịt của ai kia. Mã Gia Kỳ biết mình vừa bị cậu trêu chọc thì dở khóc dở cười.


“Có vẻ như bạn học Đinh đây rất được yêu thích nhỉ?”

Trình Hâm hơi giật mình trước âm giọng của Mã Gia Kỳ, cố tỏ ra tự nhiên mà cười cười, đâu biết ngón tay đặt dưới bàn đã căng thăng đến trắng bệch: “T-tất nhiên. Em rất đẹp trai mà.”

“Chưa có người yêu hửm?” Mã Gia Kỳ quyết không buông tha, cố tình đưa người tới gần thầm trầm nhìn cậu.

“Hả? Anh nói gì cơ?” Trình Hâm đảo mắt một vòng, bày ra bộ mặt ngơ ngác như chú nai vô tội, còn cười cười vô cùng giả tạo trông rất ngốc.

“Vậy anh là gì? Ba em sao?”

“Không, anh giống mẹ em hơn.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận