Tượng Lục Quân được làm theo ảnh ảo mà ông lưu lại khi còn sống, không có tí sai biệt nào về chiều cao, ngay cả độ cong của cái móng tay cũng chính xác.
Anh nhìn người mặc quân trang, tay trái cầm trường thương, ánh mắt nhìn về nơi xa, cái bệ dưới chân tượng chỉ có bốn chữ: "Chỉ vì Liên Minh."
Chỉ vì Liên Minh, thẳng tiến không lùi.
Lục Phong Hàn không đếm được mình đã ngồi cạnh bức tượng này bao nhiêu lần, nên từng nét bút, từng con chữ anh đều nhớ như in.
Anh cũng từng nghĩ rằng, một này nào đó nếu mình chết ở tiền tuyến, liệu anh có được tạc tượng ở đây, cũng có được mấy chữ giống Lục Quân.
Chỉ vì Liên Minh.
Nghĩ được mấy câu liền thấy kì lạ, hơi hù người ta đó.
Anh nghiêng đầu hỏi Kỳ Ngôn: "Nếu cậu chết đi thì trên mộ mình cậu muốn được viết gì?"
Cậu nhìn bức tượng trước mắt, trả lời: "Tôi từng muốn viết rằng:."
"Nghe có hơi buồn nhỉ?" Lục Phong Hàn đặt tay trong túi quần.
"Cậu mới 19 tuổi, nghĩ trên mộ viết gì chi, độ tuổi bình quân của con người hiện tại đều hơn 100, cậu vẫn còn sống lâu lắm."
Hình như anh ta quên rằng người hỏi vụ viết gì trên mộ là ai rồi.
Kỳ Ngôn nhỏ giọng: "Không chắc nữa."
Người có lỗ tai hơi bị thính – Lục Phong Hàn: "Không chắc cái gì?"
Kỳ Ngôn không muốn trả lời, vừa lúc có một người trẻ tuổi đi đến bên cạnh, thiết bị đầu cuối cá nhân cậu ta đang mở, trên đó toàn chữ là chữ, cậu ta thò người qua: "Trung bình tuổi thọ hiện tại đúng là hơn 100 nhưng cũng là thời kì suy vong của khoa học kĩ thuật! Đến lúc đó con người ở các hành tinh sẽ chết hết, có khi vừa chớp mắt đã có một hành tinh bị huỷ diệt! Tương lai có thảm hoạ như thế nhưng con người ở đây cũng chẳng biết hối cải, cứ lo phát triển khoa học kĩ thuật, mỗi năm đổ vào không biết bao nhiêu tài lực và nhân lực.
Lục Phong Hàn nhướng mày: "Cậu ủng hộ quân Phản Loạn?"
Người đó cười: "Tôi không ủng hộ bên nào cả, tôi chỉ phản đối việc phát triển khoa học kĩ thuật, Liên Minh tự tìm đường chết!"
Lục Phong Hàn chỉ tay vào thiết bị đầu cuối trên cổ tay của cậu ta: "Nếu không có khoa học kĩ thuật, thiết bị trên tay cậu làm sao có? Mỗi ngày cậu ăn đều do phòng thí nghiệm nghiên cứu ra hạt giống, cách trồng trọt ra lương thực.
Cậu có thể đứng đây nói mấy lời phi lí này một cách bình yên vô sự là do các nhà khoa học đã nghiên cứu ra mạng phòng thủ bao trùm toàn bộ Leto, một viên đạn, một quả pháo đều chẳng thể tấn công vào.
Hơn nữa.."
Anh chỉ tay vào tượng Lục Quân sau lưng.
"Chiến hạm cùng ông ta đều biến mất sau khẩu pháo của quân Phản Loạn.
Cậu không có chút xấu hổ nào khi đứng ở nơi này phản đối việc phát triển khoa học kĩ thuật của Liên Minh ư? Nếu lúc đó có hệ thống phòng hộ như bây giờ thì dù kẻ địch có nã pháo cỡ nào cũng chẳng làm ông ấy chết được!"
"Anh...."
Cậu trai kia không tự chủ lùi nửa bước, còn muốn nói gì thì bị Lục Phong Hàn khinh miệt: "Quân Phản Loạn nói gì thì cậu tin đấy, biết bọn họ tính toán gì không? Lúc nhảy khỏi lỗ sâu quên mang não theo luôn à?"
Hình dung này quá xuất sắc làm Kỳ Ngôn phải liếc mắt nhìn Lục Phong Hàn, còn ghi nhớ - câu chửi này hay, không chừng sau này có thể xài.
Người trẻ tổi đó không dám ở lại, bước nhanh đi tìm mục tiêu truyền đạo khác.
Mắng người xong liền thần thanh khí sảng, Lục Phong Hàn quay đầu nhìn đôi mắt tượng Lục Quân, nghĩ thầm: Ông vẫn có tác dụng lắm, nêu ví dụ cái là có hiệu quả tốt ngay.
Đi dạo được một nửa quảng trường thì trời cũng gần tối, trên bầu trời xuất hiện hai vầng trăng sáng, mọi người bắt đập tụ tập lại trung tâm quảng trường.
Kỳ Ngôn không rõ: "Bọn họ đang nhìn gì?"
"Biểu diễn phun nước nổi tiếng của khu Trung Ương sắp bắt đầu.
Nghe nói là lấy cảm hứng từ nghệ thuật múa rối bóng ở địa cầu, ngưng tự nước thành nhân vật, dùng màn che nước và hình chiếu thực tế ảo làm bối cảnh, một năm 360 ngày không ngày nào trùng kịch."
Càng gần trung tâm quảng trường càng đông người, Lục Phong Hàn dùng ưu thế thân thể, mạnh mẽ đẩy Kỳ Ngôn ra phía trước xem kịch.
Trong khi chờ đợi các tia nước biến hoá, cậu hỏi Lục Phong Hàn: "Anh từng xem chưa?"
"Chưa, lúc tôi còn nhỏ cha mẹ rất bận, không đưa tôi đi xem được.
Sau này họ mất thì càng không ai đưa tôi đi.
Thời còn trẩu tôi cũng nghĩ ba cái này là thứ con nít mới xem."
Sau đó anh rời Leto, đi đến chiến trường, chưa trở về nơi này.
Đây coi như là lần đầu hai người nói chuyện nhà với nhau.
Kỳ Ngôn gật đầu: "Tôi cũng chưa từng xem, bồi anh."
Phía sau có người xô đẩy, anh bước qua nửa bước, bảo vệ Kỳ Ngôn, rũ mắt: "Cậu đang an ủi tôi sao?"
Khoảng cách gần như vậy nên anh thấy trên vành tai cậu có một nốt ruồi nhỏ, như ngòi bút chấm nhẹ trên giấy Tuyên Thành, không nhìn kĩ là không thấy được.
Vì tình cờ thấy được nên Lục Phong Hàn rất vui.
Lúc này, trong đám người vang lên tiếng kinh hô, ánh sáng trước mắt biến hoá, một thế giới mộng ảo trong suốt xuất hiện trong tầm mắt.
Lục Phong Hàn nhìn nửa phút, tầm mắt lại hướng về trên người Kỳ Ngôn.
Cậu đang xem rất nghiêm túc, như muốn nhớ kĩ vở kịch này vậy.
Ánh sáng chiếu vào đôi mắt cậu như tinh vân vũ trụ đẹp đẽ.
Anh chuyển mắt, nhìn qua những gương mặt vui sướng, nhìn qua nơi đặt các bức tưởng, lại nghĩ về quân Viễn Chinh đang cách mình trăm ngàn năm ánh sáng giơ cao khẩu súng, có lẽ chính là vì bảo vệ một chút bình yên, an ổn này.
Từ quảng trường về nhà, anh nắm vô lăng hỏi Kỳ Ngôn: "Nghĩ cái gì mà ngồi ngẩn ngơ vậy, mắt cũng không chớp."
Chắc tại đẹp nên dáng vẻ Kỳ Ngôn y như mấy nhân vật 3D đươc in ra.
Cậu hoàn hồn: "Tôi đang nhớ đến buổi diễn lúc nãy."
"Thích à? Lần sau ghé xem nữa nhé."
"Không cần".
Cậu lắc đầu: "Tôi nhớ rõ rồi, ngồi nhớ lại là được."
Từng gặp qua rất nhiều người có trí nhớ tốt, Lục Phong Hàn không kinh ngạc mấy, chỉ hỏi: "Xem qua là cậu nhớ kĩ hết?"
"Đúng vậy, chỉ cần xem qua là tôi có thể nhớ kĩ."
Thì ra lúc ở nhà cậu đọc sách rất nhanh không phải là do luyện tập kĩ xảo loè thiên hạ.
"Nếu không thể quên một chuyện rất đau lòng có phải rất khổ hay không?"
Không trả lời câu hỏi này, lát sau Kỳ Ngôn nhẹ giọng:
Học viện Turan khai giảng vào ngày 2 tháng 9.
Trước khai giảng một ngày, Hạ Tri Dương và Trần Minh Hiên ghé nhà Kỳ Ngôn, Trần Minh Hiên vẫn ôm thiết bị chơi game, còn Hạ Tri Dương nhìn đống bài tập mà cảm thấy sống không bằng chết.
"Mấy ông có thấy dạo này tự nhiên bên ngoài có rất nhiều người không? Rất nhiều sinh viên đến Leto sớm, nhất là từ mấy nơi xa xôi như Messier và Kepler, chắc sợ gặp chuyện gì nên có người còn đến trước một tuần, nửa tháng nữa."
Hạ Tri Dương vừa đánh chữ vừa nói chuyện, minh chứng cho cái câu nhất tâm nhị dụng.
Kỳ Ngôn đang đọc sách thì thuận miệng: "Quân Phản Loạn?"
"Chắc không tới mức đó đâu, bọn đó cách đây rất xa."
Làm một tờ đề xong, Hạ Tri Dương nhanh chóng mở trang khác, nói tiếp: "Vấn đề tuyến đường.
Tuyến đường dân dụng nối liền với khu Trung Ương đa số là sửa chửa từ thời đại hủy diệt khoa học kĩ thuật.
Lúc đó hầu như bị huỷ hoại hơn phân nửa, giờ đây tuyến đường này sửa đây một chỗ, kia một chỗ duy trì miễn cưỡng, nên thường xảy ra ít vấn đề.
Ba năm trước có vài sinh viên năm 2 về Leto, trên đường về thì gặp phải.
Họ nói bị nhốt ở lỗ sâu có 8 tiếng thôi, nhưng lúc ra thì phát hiện chương trình học ở Turan đã qua một nửa."
Trần Minh Hiên tiếp lời: "Phần học kì sau họ phải học bù gần chết, mỗi ngày đều có quầng thâm ở mắt, học tới mức sống dở chết dở mới đạt điểm C ở cuối kì."
"Đúng đó, thảm lắm!".
Hạ Tri Dương thuận miệng phổ cập cho Kỳ Ngôn, "Dù có thể xì tiền để vào Turan nhưng mà nếu cuối kì lần nào cũng dính con D thì chỉ còn cách nhanh chóng chạy khỏi trường."
Cậu lại khuyên bảo tiếp: "Sau khai giảng mà ông thấy học không kịp thì nhất định phải đi xin giảm cấp! Tuy hơi mất mặt nhưng đỡ hơn bị cho thôi học nhiều!"
Kỳ Ngôn gật đầu: "Được, tôi biết rồi.
Nhưng mà sẽ không có chuyện theo không kịp đâu."
Cậu vừa nhìn bài tập của Hạ Tri Dương, cảm thấy nó không có gì khó.
"Ừa." Xoa cái tay nhức mỏi, Hạ Tri Dương lại dài giọng cảm khái: "Nhớ tới cái chuyện sau khi khai giảng có thể phải thường xuyên gặp mặt cái tên Giang Khải, tự nhiên trái tim tui khó chịu vô cùng."
Trần Minh Hiên nói tiếp: "Tên đó cũng học trí tuệ nhân tạo, cùng học trong một cái toà nhà, cùng ngành thế này có mùi phải học với mấy lớp giảng chung...."
"Còn phải học cùng phòng nữa hả?" Hạ Tri Dương mất luôn tâm tình làm bài tập, nghiêm túc: "Tui cho rằng Liên Minh cần thi hành việc dạy học online, gấp!"
Ngày hôm sau, dựa vào thông tin đăng ký mà nhà trường đưa sách giáo khoa và tư liệu vào thiết bị đầu cuối của mỗi người.
Kỳ Ngôn đọc một lần rồi bỏ qua một bên, tiếp tục làm việc mà hai ngày nay chưa làm xong.
Khi xe huyền phù dừng trước cổng trường Turan, hai cửa xe mở ra, Kỳ Ngôn bước xuống.
Vì ngay ngày khai giảng, nên cổng trường có người xe như nước, nhưng sau khi cậu xuống xe thì âm thanh như giảm lại, có nhiều tầm mắt hướng về.
Lục Phong Hàn mở hệ thống tự động cho xe đi tìm chỗ đậu, anh nhanh chân đứng cạnh Kỳ Ngôn làm giảm hơn phân nửa ánh mắt đánh giá.
Anh tựa như rừng cây, canh giữ một đoá hoa quý hiếm, coi người khác như thú dữ làm mấy người nhìn trộm không vui xíu nào.
Sau khi vào cửa, mặt đất ướt đẫm, trên lá còn đọng vài giọt nước, rõ ràng là mới mưa xong.
"Tui thấy ảo giác phải không? He he he, mưa rớt xuống ở mỗi trường mình nè." Hạ Tri Dương nhanh chóng đuổi theo: "Sao nói cùng nhau ra cửa mà mấy người tới mau thế? Tui ở còn gần trường hơn mấy người!"
Kỳ Ngôn yên lặng nhìn Lục Phong Hàn.
Người nào đó mỗi lần lái xe đều dùng tốc độ bàn thờ làm xe cảnh báo liên tục.
Khi Lục Phong Hàn biết Turan có hẳn thiết bị điều chỉnh thời tiết, khi mưa là mưa một lần hết diện tích rộng lớn của trường liền thổn thức.
Quả nhiên có tiền!
So sánh với trường nào đó tuyên bố hùng hồn: "Điều kiện thời tiết bất ngờ là để rèn luyện khả năng phản ứng của các em, quân nhân Liên Minh đều phải anh dũng giết địch dù mặt trời chói chang hay bão tuyết!"
Chỉ cách nhau một con sông, mà khoảng cách giàu nghèo như ngân hà rộng lớn.
Hạ Tri Dương quen thuộc đi trước dẫn đường, còn giới thiệu phân bố kiến trúc ở trường.
"Học viện Turan là cơ sở giáo dục đầu tiên được xây dựng sau khi nhân loại định cư ở Leto.
Từ đầu chỉ có vài tòa nhà nhưng sau này xây dựng liên tục thêm mới tạo thành quy mô hiện nay.
Một cái vật trang trí bên đường cũng là đổ cổ mắc tiền nên trường học chúng ta có biệt danh là "Hào môn số một Leto"."
Lục Phong Hàn lười nhác: "Ủa, không phải "đệ nhất hủ bại Leto", "báo thủ mạnh nhất Liên Minh" hả?"
Hạ Tri Dương như bị trượt chân, cái mặt trẻ con tức đỏ: "Đây là tên đen! Cái trường quân đội bên kia đặt tên đen bôi nhọ! Turan cùng bọn họ không đội trời chung!...!Mà sao anh biết?"
Lục Phong Hàn cực kỳ có lệ: "Nghe nói."
Lúc này, anh phát hiện giữa mày ông chủ nhỏ hơi nhăn, dừng chân lại không đi nữa.
"Sao thế?"
Kỳ Ngôn đáp: "Dây giày ướt."
Lúc này Lục Phong Hàn mới thấy dây giày màu trắng của cậu kéo trên mặt đất, bị dơ khi cọ xuống mặt đất ướt dầm dề, vừa có trơi mưa lớn nên còn có ít bùn và lá khô.
Qua một tháng ở chung, anh phát hiện ông chủ nhỏ của mình không chỉ yếu ớt mà còn hay bắt bẻ.
Không chỉ khó ở mà còn có bệnh sạch sẽ nữa.
Thêm nữa là kỹ năng sinh hoạt bằng không.
Đưa ly nước trong tay cho cậu: "Cầm."
Kỳ Ngôn vừa nhận lấy thì thấy Lục Phong Hàn ngồi xổm xuống, chuẩn bị cột dây giày lại cho mình.
Cậu cầm ly nước ấm áp, cúi đầu hỏi: "Có thể thắt nơ con bướm chứ?"
Cũng biết yêu cầu ha.
Mắng thầm một câu thô tục, tay thì thành thật cột cho cậu một cái nơ con bướm..