"Sau đó cậu mẹ nó đồng ý rồi?" Lý Vĩnh Dương không thể tin được mà cao giọng, dùng ánh mắt như nhìn kẻ ngốc mà nhìn hắn, "Cậu điên rồi đúng không, Loan Diệu, anh ta là con trai, câu với anh ta yêu đương cái gì?"
"Tôi có thể làm sao." Loan Diệu gắp một đũa thịt, "Đánh người ta sưng cả người, người ta lại chỉ đưa ra một yêu cầu, tôi còn có thể từ chối chắc?"
"Sao lại không thể, cậu mẹ nó ngược lại phải xem xem đây là yêu cầu gì chứ?" Lý Vĩnh Dương nói càng ngày càng to, giọng điệu cũng trở nên kỳ quái, "Đồng tính chết tiệt, buồn nôn chết đi được."
"Đệt mẹ cậu có ăn hay không!" Loan Diệu ném đũa lên đĩa cơm, rất lớn tiếng, sắc mặt cũng không dễ nhìn, "Đừng có lèm bèm nữa, tôi nghe mà phiền."
Thấy hắn tức giận, Lý Vĩnh Dương cũng rúm lại, lặng lẽ nuốt những lời muốn nói trở về.
Cậu ta chính là khó hiểu, một thẳng nam như Loan Diệu, sao lại mẹ nó có thể đồng ý yêu đương với một người đồng tính đây?
Viện thể dục của bọn họ dương thịnh âm suy, con trai đặc biệt nhiều, đều là đàn ông vừa cao to vừa cường tráng, ghét nhất chính là gay.
Ẻo lả vô cùng, ánh mắt nhìn bọn họ giống như là muốn vươn tay sờ vào, thật khiến người ta ghê tởm.
Mỗi lần bọn họ nhìn thấy ở bên hồ bơi có người như vậy đều hẹn nhau sau khi kết thúc huấn luyện sẽ kéo người đến đánh cho một trận, đánh đến khi nào người kia không dám đến mới thôi.
Trước đây còn có người không biết liêm sỉ, bị bọn họ đánh còn dùng bàn tay đã sơn móng sờ lên đùi bọn họ, làm Lý Vĩnh Dương tức đến nỗi tắm ba lần liền, chà sát đến bong da mới dừng lại.
Loan Diệu chưa từng tham gia vào hành vi ẩu đả của bọn họ, hắn không nhìn nổi, nhưng Lý Vĩnh Dương cũng biết hắn phiền chán những người đó.
Có không ít con trai sấn tới muốn Weixin của Loan Diệu, Loan Diệu trước giờ chưa từng cho sắc mặt tốt, vừa giơ tay đã đẩy người ta đi, âm u nói một câu "Cút", cũng không có đoạn sau nữa.
Hắn còn đang suy xét thì đã nhìn thấy một nam sinh đi về bên này.
Lý Vĩnh Dương không chú ý ngẩng đầu nhìn một cái, lập tức thần kinh căng cứng, dùng khuỷu tay đụng vào Loan Diệu, thấp giọng nói: "Đệt, Tịch Nguyên đến rồi."
Loan Diệu ngẩng đầu lên, nhìn thấy Tịch Nguyên đi tới gần.
Đại khái cảm thấy vết thương trên đầu mình quá gây chú ý, Tịch Nguyên đội mũ, trên mặt còn đeo khẩu trang, đều là màu đen, chỉ để lộ đôi mắt.
Anh mặc áo T-shirt màu lam đậm cùng quần thể thao ngắn, hai chân vừa nhỏ vừa thẳng mang giày thể thao, nữ sinh xung quanh đều nhìn về bên này.
Loan Diệu nhìn dòng chữ trước ngực anh, phía trên viết hội nghị học thuật gì gì đó, phía trước đều là thuật ngữ, hắn nhìn cũng không hiểu: "Có chuyện gì thế?"
"Không có chuyện gì quá đặc biệt." Tịch Nguyên cúi đầu, không dám nhìn vào mặt hắn, bàn tay vô thức nắm lấy góc bàn, "Muốn ăn cơm với em, có được không?"
Loan Anh Diệu nhíu mày, giống như không vui lắm, thế nhưng lại gật gật đầu: "Ngồi đi."
Trong mắt Tịch Nguyên ánh lên sự vui vẻ, Loan Diệu cảm thấy thật hiếm có.
Hắn từ rất sớm đã nhìn được cảm xúc từ gương mặt này của Tịch Nguyên, lúc tỏ tình với hắn, lúc bị hắn từ chối, lúc tự dưng bị người ta đập chai bia vào đầu, trên mặt đều không có cảm xúc gì, giống như một người máy.
Anh cong mắt, đặt sách trên cánh tay vào vị trí đối diện Loan Diệu, quay người đi gọi cơm.
"....Đệt." Lý Vĩnh Dương cạn lời rồi, "Cậu thực sự ăn cơm cùng anh ta?"
Loan Diệu mất kiên nhẫn: "Cậu tưởng tôi muốn chắc?"
Lý Vĩnh Dương tức đến bật cười, nói một câu "Cậu giỏi thật đấy" rồi bưng hộp cơm sang bàn bên cạnh tự mình ngồi xuống, nói "Ăn cơm với gay, cậu cũng không sợ mình mắc bệnh."
Khi Tịch Nguyên quay lại thì nhìn thấy Lý Vĩnh Dương đã chuyển sang bàn bên cạnh, anh cũng không nói gì, trực tiếp ngồi xuống.
anh biết Lý Vĩnh Dương, là anh em của Loan Diệu, quan hệ rất thân, từ cấp ba hai người đã như hình với bóng, lại ở chung trong đội bơi, thay bạn gái như thay áo.
Loan Diệu EQ không thấp, nhân duyên tốt, cũng có rất nhiều anh em, từ năm cấp ba đã bắt đầu không ngừng yêu đương, căn bản không dưới hai mươi mối tình.
Vốn có lỗi với Tịch Nguyên, Loan Diệu không muốn làm như Tịch Nguyên ép hắn, không cần thiết, vì vậy chủ động bắt chuyện: "Đi làʍ ŧìиɦ nguyện viên sao?"
Tịch Nguyên "Ừm" một tiếng, không giải thích bản thân là làm đại diện sinh viên đến phát biểu.
Anh liếc nhìn Loan Diệu, dáng ăn của đối phương không tốt lắm, vận động viên đều như vậy, ăn như hổ đói, lượng cơm cũng rất lớn, ăn cơm trắng không khác gì uống nước.
Nhưng Tịch Nguyên cảm thấy khi Loan Diệu ăn cơm vẫn rất đẹp, lúc cánh tay di chuyển có thể nhìn thấy cơ bắp rõ ràng của cẳng tay, đường cong rắn chắc lại không khoa trương, vừa nhìn đã biết là rất có lực.
Không có lực cũng không đến nỗi một phát đã khiến đầu anh phải khâu sáu mũi.
Tịch Nguyên ở bên cạnh Loan Diệu rất căng thẳng, cho nên cũng không ăn được quá nhiều.
anh gắp sườn trong hộp cơm của mình cho Loan Diệu, thấp giọng nói: "Em ăn đi, anh không ăn nổi nữa."
Loan Diệu không từ chối, nhưng cũng không động đến miếng sườn anh đã gắp cho.
Đợi hai người ăn xong muốn đứng dậy đổ cơm, Tịch Nguyên nhìn thấy miếng sườn kia vẫn nằm nguyên ở chỗ cũ, một chút cũng không di chuyển.
Cậu quay mặt đi, cắn cắn môi.
Lý Vĩnh Dương sớm đã chuồn rồi, Loan Diệu không buồn quản hắn, xoay người hỏi Tịch Nguyên: "Về ký túc xá sao?"
Tịch Nguyên lắc đầu: "Anh đến thư viện." Anh ngẩng đầu nhìn Loan Diệu một cái, "Em thì sao?"
"Cung thể thao, có huấn luyện." Loan Diệu nhìn điện thoại, thời gian vẫn kịp, vươn tay đẩy lưng của Tịch Nguyên một chút: "Học trưởng, em đưa anh qua đó."
"Cảm ơn." Tịch Nguyên đeo khẩu trang lên, lần này là vì sợ người khác nhìn thấy anh đỏ mặt.
Danh tiếng của hai người họ trong trường học đều không thấp, chỉ là Tịch Nguyên đã che mặt lại, rất nhiều người không nhận ra, vì vậy đều nhìn vào Loan Diệu.
Tịch Nguyên nhìn thấy rất nhiều nữ sinh hoặc âm thầm hoặc công khai nhìn lén Loan Diệu, còn có một vài người rất lớn gan, không biết có thân hay không cũng lên tiếng chào hỏi: "Loan Diệu!"
Trong đó có không ít cô gái xinh đẹp đáng yêu, mặc váy ngắn, tóc xoăn dài đến tận eo, mỉm cười rạng rỡ nhìn hắn, Loan Diệu cũng không biểu hiện gì nhiều, không nhiệt tình cũng không đến nỗi lạnh nhạt, chỉ gật đầu đi qua.
Tịch Nguyên sóng vai cùng hắn, tim đập vô cùng mãnh liệt, anh chưa từng mơ tưởng đến có một ngày có thể nói chuyện với hắn, đi cùng hắn, thậm chí...
Cậu nghiêng đầu, nhìn lạnh lùng anh tuấn của Loan Diệu, chầm chậm thở ra một hơi.
Thậm chí còn trở thành người yêu của hắn.
Trước của thư viện có không ít cặp đôi, đều là nam sinh đưa nữ sinh tới cửa, nữ sinh luyến tiếc không nỡ ôm lấy cổ nam sinh làm nũng.
Mí mắt của Tịch Nguyên nhảy lên, vội vàng nhìn sang nơi khác, lại nghe thấy Loan Diệu nói: "Vào trong đi."
"Ừm." Tịch Nguyên không dám nhìn hắn, bước lên bậc thềm, đi nhanh vài bước giống như chạy trốn.
Loan Diệu thấy anh đi vào cũng quay người lại muốn đi, mà lúc này lại nghe thấy Tịch Nguyên ở đằng sau gọi hắn: "Loan Diệu."
Loan Diệu quay người lại, nhìn anh.
Tịch Nguyên từ trên bậc thềm nhảy xuống, vài bước đã chạy tới trước mặt hắn, còn chưa đợi hắn kịp phản ứng đã nắm lấy tay hắn, thấp giọng khẩn cầu: "Ôm anh một cái."
Tay của anh rất lạnh, cũng rất mềm, nhỏ hơn tay Loan Diệu một vòng.
Loan Diệu cúi đầu nhìn tay nắm tay của hai người, chỉ đứng đó không động đậy.
Tịch Nguyên nhìn theo ánh mắt của hắn, nhất thời ý thức được Loan Diệu có ý gì.
anh giống như bị điện giật mà buông tay ra, co tay lại giấu sau lưng, có chút hoảng loạn nói: "Xin lỗi, anh, anh không nên tự ý chạm vào em." Anh thậm chí còn suýt nữa đỏ bừng cả tai, xoay người muốn đi, "Anh đi đây."
Giây tiếp theo lại bị Loan Diệu nắm chặt lấy cánh tay, dùng lực kéo vào lòng.
Cái ôm rất ngắn, chưa tới ba giây Loan Diệu đã buông anh ra rồi.
Loan Diệu thu tay về, cắm vào trong túi quần, ngữ khí cũng không có gì khác biết: "Học trưởng, đi đi."
"....Được." Tịch Nguyên tim đập rất nhanh, trong não giống như có dây thần kinh nào đó bị đứt đoạn, "Cảm ơn em."
Thời điểm Loan Diệu đi tới cung thể thao, trong ký ức cũng hiện lên một vài chuyện trước đây.
Hai người họ quen biết trong hội thi thể thao của cấp ba.
Tịch Nguyên lớn hơn hắn một khóa, khi hắn lớp mười, Tịch Nguyên đã lớp mười một.
Hôm đó nắng gắt, Loan Diệu còn phải đại diện lớp tham gia chạy bộ năm nghìn mét, trong lòng bức bối vô cùng.
Trong lớp chỉ có bốn người là sinh viên viện thể dục, bình thường chán ghét bọn họ thành tích không tốt làm kéo chân cả lớp, hoặc là cảm thấy nhà bọn họ giàu có, dáng người lại có tính công kích, đối xử với bọn họ chẳng ra sao, nhưng hễ đến hội thao thì mẹ nó lại bóc lột bọn họ như trâu, hạng mục gì cũng phải thi đấu.
Buổi sáng Loan Diệu mới vừa thi xong chạy ngắn, tiếp đó tham gia nhảy cao, buổi chiều lại bắt hắn chạy năm nghìn mét, trực tiếp muốn phát rồ luôn rồi.
Nhưng thân là vận động viên, bất luận bản thân không muốn tham gia thi đấu cỡ nào, một khi lên đường đua cũng sẽ theo bản năng mà dốc hết sức.
Kết quả, thời điểm chạy nước rút một trăm mét cuối cùng bị vấp ngã, đầu gối nặng nề đập xuống nền đất, cọ rách một mảng máu thịt mơ hồ, đau đến mức hắn trực tiếp túa ra mồ hôi lạnh.
Chân khập khiễng vẫn chạy về đích, người của đội y tế đã chờ sẵn ở đó, hắn được đỡ ngồi trên ghế, lửa giận vô danh vốn tích tụ trong người bị đốt lên.
Hắn một cước đá văng nam sinh đang ngồi xổm trước mặt giúp hắn sát trùng, gầm lên: "Nhẹ một chút thì sẽ chết à?!"
Nam sinh bị hắn đá rên lên một tiếng, không duy trì được thăng bằng, ngồi thẳng xuống đất.
Những người xung quanh đều bị dọa cho ngơ ngác, ngây ngốc nhìn hai người họ, nam sinh ngẩng đầu lên, lộ ra gương mặt vô cùng xinh đẹp, đôi mắt giống như mã não, nhìn vào Loan Diệu nói: "Xin lỗi, anh nhẹ tay một chút."
Loan Diệu nhất thời không biết nói gì.
Tuy rằng hắn là trai thẳng, thế nhưng mẹ nó ai chẳng có chút nhan khống.
Hắn tự dưng nổi giận với người ta, đá người ta trút giận, người ta còn tốt tính dịu dàng nói xin lỗi, hơn nữa lại vô cùng xinh đẹp, nhìn thế nào cũng là Loan Diệu vô cớ gây sự.
Hắn ấn ấn huyệt thái dương, ngẩng đầu uống hớp nước, không lên tiếng.
Sinh viên đó vẫn tiếp tục cúi người ngồi xổm xuống giúp hắn bôi thuốc, bôi xong lại thấp giọng dặn dò những việc cần chú ý tới.
Loan Diệu liếc nhìn bảng tên trước ngực anh, phía trên viết "Tình nguyện viên tổ y tế - Tịch Nguyên."
Thời điểm Tịch Nguyên thu dọn hòm thuốc, Loan Diệu cầm lấy bình nước đứng lên.
Hắn đi đường vẫn còn hơi tập tễnh, dán bình nước lạnh lên mặt Tịch Nguyên, nhìn thấy đối phương bị dọa sợ trốn về phía sau, cười nói: "Xin lỗi, lúc nãy không nên nổi cáu với anh."
Về sau hắn cũng không có giao lưu quá nhiều với Tịch Nguyên, thêm WeChat, thỉnh thoảng hai người gặp nhau thì chào hỏi một tiếng.
Có mấy lần Tịch Nguyên hẹn hắn ra ngoài, đến hồ bơi hoặc đi xem phim gì gì đó, Loan Diệu không nhớ rõ lắm, tóm lại hắn vẫn luôn không đồng ý, Tịch Nguyên cũng không tìm hắn nữa.
Khi Tịch Nguyên tốt nghiệp vô cùng náo nhiệt, toàn trường đều treo slogan, trên slogan viết "Nhiệt liệt chúc mừng trường chúng ta đã có thành tích thi đại học xuất sắc – Tịch Nguyên lớp 12-1 vinh quang trở thành trạng nguyên khoa tự nhiên của thành phố", Loan Diệu nhìn thấy rồi cũng chỉ gửi một câu chúc mừng qua Wechat.
Tịch Nguyên rất lâu sau mới trả lời hắn, đáp lại là một lời tỏ tình đặc biệt chân thành..