Kỳ Hạn Chung Thân


Thời tiết càng ngày càng lạnh, khó có được một ngày nghỉ ngơi nên Lục Gia Văn chỉ muốn làm tổ trong nhà trải qua thế giới hai người với Phó Khâm Hoàn.
Đáng tiếc ông trời không nghe thấy tiếng lòng của anh, lại có người tới quấy rầy anh.

Lục Gia Văn nhận điện thoại, bên kia là bạn học cấp ba trước đây nói là lâu không gặp nhau nên muốn tìm thời gian để mọi người tụ tập.
Lục Gia Văn nhớ ra cũng đã mấy năm không đi họp lớp, hiếm có dịp được đối phương nhiệt tình mời nên anh bèn đồng ý.
Người gọi điện cũng là người khởi xướng cho hoạt động lần này tên là Hà Thịnh, là lớp trưởng lớp cấp ba.

Lục Gia Văn đến nơi theo địa chỉ mà đối phương cho anh rồi vào một quán KTV.

Anh đến hơi muộn nên bên trong đã có không ít người, tiếng hát ngân nga từ trong phòng vang ra.
Anh mở cửa phòng, hơi nóng của máy sưởi ập vào mặt.

Hà Thịnh nghe thấy tiếng động thì quay đầu lại rồi đón tiếp anh rất nhiệt tình, "Ê Gia Văn, ngồi bên này!"
Lục Gia Văn cởi áo khoác và khăn quàng cổ ra rồi ngồi xuống cạnh anh ta, "Hà Thịnh, lâu rồi không gặp."
"Đúng đấy, bao năm rồi không gặp ông.

Còn nhớ năm đó chúng ta ngồi bàn trên bàn dưới, nhoáng cái đã mười mấy năm trôi qua." Hà Thịnh cảm thán, "Ông thì sao? Gần đây thế nào?"
"Cũng vẫn vậy thôi." Nhớ lại trước đây còn cùng nhau chơi bóng rổ, chép bài tập thì trong mắt Lục Gia Văn cũng có chút hoài niệm.
Người tới không được một nửa lớp, có người bận công việc, có người bận chuyện gia đình nên dần dần ít qua lại rồi cắt đứt liên lạc.

Mà những gương mặt đang ngồi ở đây đa phần cũng xa lạ, nếu không nhắc tên thì cũng không nhận ra là ai.
"Gia Văn này, lâu rồi không gặp!" Cô gái vừa hát xong rất tự nhiên ngồi xuống cạnh anh rồi cười nói, "Mấy năm không gặp khí sắc trông tốt hơn nhiều đấy."
"Cậu cũng xinh đẹp hơn nhiều." Lục Gia Văn nói với vẻ bất đắc dĩ.
Đây là bạn cùng bàn trước kia của anh, Triệu Linh Linh.

Hồi còn đi học rất thích trêu anh mà bây giờ cũng chẳng thay đổi là bao.
Triệu Linh Linh cười phá lên, "Không hổ là miệng của luật sư, biết ăn nói thế."
"Các ông đang nói chuyện gì đấy? Cho tôi gia nhập với." Một người đàn ông bụng phệ cũng ngồi xuống chỗ của bọn họ.
"Này Mập, ông còn ăn nữa thì thể nào cũng biến thành Cực Mập đấy." Triệu Linh Linh nói.
Người đàn ông đó tên là Hồng Đạt, là bạn cùng bàn của Hà Thịnh, hồi học cấp ba đã được người ta đặt biệt danh là "Mập".


Trước kia bốn người họ tạo thành một tổ ngồi ở cuối lớp học, suốt ngày lén giở trò sau lưng giáo viên nhưng thành tích của họ thì luôn đứng đầu.
Hồng Đạt vỗ vỗ bụng hớn hở nói: "Mấy người thì biết cái gì, đây gọi là mập hạnh phúc, đều là do vợ tôi nuôi ra đấy."
"Ôi trời, lại còn khoe vợ nữa."
Trước đây khi còn đi học thì bàn chuyện học tập, chuyện thành tích; đến bây giờ thì biến thành nói về sự nghiệp, gia đình, phàn nàn giá nhà quá cao, hàng hóa đắt đỏ, đến tã cho con cũng sắp không mua nổi.
Lục Gia Văn đã mấy năm không tham gia họp lớp nên chỉ ngồi một bên lắng nghe, cũng không nói xen vào, bỗng có một cảm giác xa cách kỳ lại tựa như năm tháng đã qua cách anh xa rất xa.
"Gia Văn này, nghe nói cậu còn độc thân hả?" Triệu Linh Linh nhớ tới nhiệm vụ đến đây hôm nay bèn hỏi.
Lục Gia Văn hơi mỉm cười, để lộ nhẫn trên tay, "Không, tớ kết hôn rồi."
"Ồ." Triệu Linh Linh hơi cứng người lại, vốn định se duyên cho người ta nhưng bây giờ xem ra thất bại rồi.
Nhưng trái lại Hà Thịnh đã phản ứng trước, "Thằng nhóc này được lắm, kết hôn cũng không cho tôi biết, có phải không xem tôi là anh em không?"
"Không phải, đám cưới của bọn tôi khá đơn giản, chỉ có ba mẹ hai bên chứ cũng không mời ai khác." Lục Gia Văn giải thích.
Anh vừa dứt lời thì có người bước vào phòng, một giọng nam ôn hòa vang lên, "Xin lỗi tôi tới trễ."
Lục Gia Văn theo tiếng động nhìn ra thì trông thấy một người đàn ông vóc dáng cao ráo đang đứng cạnh cửa, thoạt trông thân hình hơi mảnh khảnh.
Rất nhiều năm trước anh đã từng tưởng tượng đến cảnh này vô số lần.

Anh những tưởng mình nhất định sẽ buồn bã, đau lòng nhưng không ngờ khi nó xảy ra rồi thì anh lại có thể đối mặt một cách nhẹ nhàng.
"Cù Hạo cũng tới rồi, mau ngồi đi." Hà Thịnh tiếp đón.
"Ê tới muộn thì phải phạt rượu." Hồng Đạt nhao lên.
Cù Hạo không từ chối, ánh mắt của anh ta vẫn luôn tập trung trên người Lục Gia Văn.

Anh ta bước đến cạnh bàn rót một ly rượu rồi ngửa đầu uống cạn, "Xong rồi nhé."
"Được đấy, được đấy.

Học sinh xuất sắc tửu lượng khá lắm."
Cù Hạo từng là học sinh xuất sắc của lớp, đứng đầu bao năm không đổi.

Ngoại hình đẹp trai, thành tích cũng tốt nên khi ấy thu hút rất nhiều các bạn học nữ.
Lục Gia Văn cũng từng yêu thầm anh ta nhưng đáng tiếc nỗi lòng của khi đó đã trôi theo gió, đến cuối cùng chẳng còn tìm lại được chút dấu vết rung động trước đây.
"Gia Văn à, lâu rồi không gặp." Cù Hạo nhìn anh chăm chú, giọng nói hơi trầm khàn.
Lục Gia Văn thấy hơi buồn cười, sao ai gặp anh cũng nói câu này đầu tiên vậy chứ.

Anh bất đắc dĩ gật đầu rồi chào hỏi: "Ừ, lâu rồi không gặp."
Thấy anh ta tới thì Triệu Linh Linh chủ động nhường chỗ ngồi.


Vốn dĩ hôm nay cô định se duyên cho Cù Hạo và Lục Gia Văn, năm đó do vô tình mà cô đã biết được tình cảm giấu kín của Lục Gia Văn.

Vốn tưởng là một mối tình đơn phương nhưng mấy năm sau cô phát hiện có lẽ Cù Hạo cũng có cảm giác với anh.

Nếu bỏ lỡ thì không khỏi đáng tiếc nên Triệu Linh Linh bèn tự ý làm bà mai một lần, xem có thể cứu vớt mối duyên phận này hay không.
Nhưng giờ có vẻ như Lục Gia Văn đã thoát ra, có người yêu hiện tại còn Cù Hạo thì vẫn dừng chân tại chỗ.

Triệu Linh Linh lặng lẽ đốt nến cho anh ta ở trong lòng.
"Cậu có khỏe không?" Cù Hạo ngồi xuống, im lặng một lúc lâu mới hỏi ra một câu.
"Khá ổn." Lục Gia Văn đã coi anh ta như một người bạn học bình thường, hỏi đáp rất tự nhiên, "Cậu thì sao? Đang phát triển ở đâu?"
Cù Hạo cười khổ nói: "Phát triển thì không tính, trước mắt đang học tiến sĩ."
"Ồ, không hổ là học sinh xuất sắc." Lục Gia Văn giơ ngón tay cái với anh ta.
Cù Hạo có phần sốt ruột, trước khi tới thật ra anh ta rất căng thẳng, không biết lát nữa phải nói gì với đối phương mới có thể kéo lại cảm tình mà họ đã từng bỏ lỡ.

Nhưng khi thấy đối phương hoàn toàn bình tĩnh đối mặt với anh ta thì trong lòng anh ta lại có một cảm giác vô lực.
Hai người im lặng một lúc lâu, khi bài hát hiển thị trên màn hình trước mặt đã thay đổi được mấy lần thì rốt cuộc Cù Hạo cũng nói ra: "Gia Văn này, đêm nay có rảnh đi uống một chén không?"
"Ngại quá có lẽ không được, ở nhà có người đợi tôi về."
Lục Gia Văn nghĩ nếu đối phương không nói ra thì anh sẽ coi Cù Hạo như bạn học bình thường, tuyệt đối không làm đối phương khó xử.

Suy cho cùng thì vật đổi sao dời, có những vướng bận đã không còn ý nghĩa, qua đi rồi thì cứ để nói trôi qua đi.
Đều là người trưởng thành nên không ai không hiểu lời ẩn ý.

Cù Hạo như bị đả kích nặng nề, sắc mặt trở nên tái nhợt, "Cậu...!Cậu kết hôn rồi?"
Lục Gia Văn thừa nhận một cách ngắn gọn: "Ừ."
Hai người chẳng ai mở miệng nói chuyện nữa.

Vì để làm sôi động bầu không khí nên có người đã đề xuất chơi Thật hay Thách.


Đây là trò chơi mà bọn họ rất thích chơi khi còn là học sinh, hiện tại lấy ra ôn lại thì dường như có chút cảm giác như đã mấy đời.
Lục Gia Văn may mắn, mấy ván liền đều là người thắng.

Nhìn thời gian đã không còn sớm thì anh định chào tạm biệt trước, "Tôi đi trước đây, người nhà còn đang đợi."
Mọi người đâu chịu tha cho anh bèn nháo nhào: "Thế thì gọi vợ cậu tới đây luôn đi."
"Đúng đấy.

Tiệc cưới cũng chẳng mời bọn tôi, quá vô tình.

Dù gì cũng để bọn tôi gặp chị dâu chứ."
Từ khi nghe thấy chuyện anh kết hôn thì Cù Hạo cứ như người mất hồn, hiện tại đã hơi lấy lại tinh thần.

Anh ta nhìn anh bằng ánh mắt sắc bén rồi nhẹ giọng nói: "Đúng rồi, mời cô ấy đến đây đi."
Lục Gia Văn hết cách đành phải gọi điện cho Phó Khâm Hoàn.
Cù Hạo vẫn luôn để ý mọi cử động của anh, chỉ nghe thấy anh nói với đầu bên kia điện thoại: "Ừ.

Không, họ muốn mời đến đây gặp mặt......!Được, lát nữa gặp."
Cúp điện thoại xong thì mọi người đều bàn tán chị dâu là người như thế nào, hai người quen nhau ra sao, Lục Gia Văn cười nhưng không nói gì.
Mọi người lại chơi thêm hai vòng nữa thì đột nhiên nghe thấy tiếng đẩy cửa, tất cả cùng đồng loạt quay đầu thì trông thấy một anh chàng cực kỳ đẹp trai, vai rộng chân dài bước vào, thoạt nhìn giống như một người mẫu.
Đây là ai? Họ quen à? Không phải là đi nhầm chứ? Chỉ là đẹp trai ghê......
Vẻ mặt của mọi người đều ngơ ngác, khi cả đám còn chưa kịp phản ứng thì Lục Gia Văn đã đứng dậy rồi kéo hắn lại gần: "Giới thiệu với mọi người một chút đây là bạn đời của tôi, Phó Khâm Hoàn."
Phó Khâm Hoàn đảo mắt nhìn tất cả đang sợ hết hồn rồi khẽ gật đầu: "Chào mọi người."
Quả thật mọi người không ngờ tới chị dâu thế mà lại là anh dâu.

Nhưng nghĩ tới chuyện hôn nhân đồng giới được hợp pháp hóa thì tất cả chỉ thể hiện sự ngạc nhiên trong chốc lát rồi lại nhanh chóng trở lại bình thường, "Nào, nào, nào ngồi bên này.

Bọn tôi cũng vừa mới nói đến chuyện của hai người đấy."
Phó Khâm Hoàn ngồi xuống bên cạnh Lục Gia Văn rồi hỏi anh: "Nói chuyện gì của chúng ta?"
Lục Gia Văn áp lại gần tai hắn rồi nói nhỏ: "Nói anh đẹp trai."
Ghé sát vào thì Phó Khâm Hoàn ngửi được chút mùi rượu bèn nhíu mày nói: "Em uống rượu?"
"Không nhiều lắm, chỉ một chút thôi." Lục Gia Văn khua tay múa chân minh họa với hắn.

Lục Gia Văn rất có chừng mực bình thường sẽ không để mình đi đâu uống say, nhưng mấy chén rượu vào bụng thì vẫn có chút choáng váng nên bất giác để lộ sự thả lỏng trước mặt Phó Khâm Hoàn.
Cù Hạo nhìn dáng vẻ không quan tâm đến người ngoài của họ thì trong lòng vừa chua xót vừa đau khổ.

Người đàn ông tên Phó Khâm Hoàn này có thể quang minh chính đại đi tới bên người Lục Gia Văn còn anh ta thì chỉ có thể ngồi ở chỗ này, chẳng làm gì được.
Trước khi nhìn thấy người đàn ông này Cù Hạo không tránh khỏi ôm ấp chút ảo tưởng.


Có lẽ quan hệ hôn nhân của họ không hòa thuận, có lẽ đối phương cũng không tốt bằng anh ta.

Nhưng khi thật sự nhìn thấy Phó Khâm Hoàn thì tự tin trong lòng Cù Hạo đã bị đánh vỡ, ngay cả lòng tự trọng cũng lung lay.
Mọi người giục Phó Khâm Hoàn chơi trò chơi, chơi thua thì sẽ rót rượu cho hắn.

Lục Gia Văn vội vàng ngăn cản, "Anh ấy phải lái xe, không uống được."
"Không sao, anh gọi xe tới đây." Biết là trường hợp này sẽ không tránh được việc uống rượu cho nên Phó Khâm Hoàn cũng không lái xe đến.
Ngón tay thon dài đặt lên thành ly pha lê, rượu màu hổ phách sóng sánh trong ly, Phó Khâm Hoàn cụp mắt từ tốn uống cạn.

Tất cả mọi người đều nhìn ngây người, loại rượu phổ thông bị hắn uống ra cảm giác như rượu vang đỏ vô giá, từng cử chỉ đều thể hiện sự sang trọng.
Không biết là ai lấy lại tinh thần trước, lớn tiếng khen: "Tửu lượng tốt!"
Thấy mọi người nóng lòng muốn thử pk tửu lượng thì Lục Gia Văn nói: "Uống ít thì vui, uống nhiều hại thân, mọi người nên có chừng mực."
Cả đám nhao nhao trêu anh bênh người nhà, Lục Gia Văn cũng không phủ nhận mà tạm coi như là đang khen ngợi.
Ván này Phó Khâm Hoàn thắng.

Hắn ngắm nghía tấm thẻ trên tay rồi không phạt người khác mà chỉ nói: "Quá khứ của Gia Văn tôi không được tham dự, tôi muốn biết thêm vài chuyện của cậu ấy nên mọi người có thể kể cho tôi không?"
Mọi người vừa nghe thấy thế thì nhốn nháo, Hồng Đạt thích góp vui nên làm người đưa tin đầu tiên: "Tôi nói trước, tôi nói trước.

Tôi còn nhớ hồi đi học tên nhóc này được phong là "Hotboy trường".

Mỗi ngày thư tình chất đầy một ngăn bàn, còn có người nhờ tôi đưa thư tình nữa đấy."
Phó Khâm Hoàn nhìn thoáng qua Lục Gia Văn với vẻ đầy ẩn ý, "Ồ, vậy à?"
"Đúng đấy." Chàng Mập hồn nhiên không ý thức được sự nguy hiểm trong giọng nói của hắn mà còn đang bùi ngùi về thanh xuân, "Không ngờ chớp mắt cái đã kết hôn rồi.

Không biết có bao nhiêu cô gái đang tan nát cõi lòng."
Lục Gia Văn lén đạp một cái vào chân tên Mập ở dưới bàn nhưng kết quả là tên Mập kia vẫn không hiểu được ý, kêu "á" một tiếng rồi còn vô tội hỏi: "Gia Văn, ông đá tôi làm gì?"
Lục Gia Văn: "......" Cũng không biết với EQ này sao lại kiếm được vợ.
Sau mấy vòng chơi thì mọi người đã không còn giữ ý, thậm chí còn thi nhau gọi Phó Khâm Hoàn là "anh Phó".

Lúc giải tán, Hà Thịnh còn vỗ vai hắn cười ha hả nói: "Sau này năng tới chơi với Gia Văn nhớ."
Phó Khâm Hoàn không quen tiếp xúc thân thể gần với người khác ngoại trừ Lục Gia Văn nên hắn thản nhiên tránh động tác của đối phương rồi lịch sự nói: "Sẽ đến nếu có cơ hội."
Mọi người cười nói tạm biệt rồi hẹn lần sau lại gặp mặt.

Phó Khâm Hoàn và Lục Gia Văn cũng chuẩn bị đi về thì lại nghe thấy tiếng gọi ở sau lưng, "Gia Văn, có thể nói mấy câu với cậu không?".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận