Ký Hiệu

“Thiệu Quân, việc truy nã bọn trộm tranh đã đến đâu rồi?”

“Hồi bẩm đại nhân, đã dán thông báo được 1 thời gian, hôm qua có 1 lão ông đặc biệt đến mật cáo. Nghi phạm họ Khương tên Ngân, 4 năm trước bỗng sau 1 đêm mà phất lên.”

“Sau đó?”

“Khương Ngân lấy việc cho vay nặng lãi trong thành này mà kiếm sống” Địch Dĩnh buồn bực hỏi: “Bức tranh mất trộm sao lại rơi vào tay của Khương Ngân? Là đồ giả thì sao lại có thể khiến người có thể giàu lên sau 1 đêm?” Dừng một lát, hắn cong môi cười nhạt. “Àh, vì thế mà ông chủ của hiệu cầm đổ sau nhiều năm như thế vẫn nhớ rõ tướng mạo người này.” Thiệu Quân tiếp tục báo cáo: “Mật báo chính là một gã tiều phu, không cam lòng con gái mình bị cưỡng ép làm vợ hắn, ngày ngày chịu đủ mọi khổ sở. Khương Ngân cũng ko phải là người lương thiện gì đâu ạh.”

“Chừng nào thì bắt người về? Ta thật muốn hỏi y sao ko đem 1 bức họa khác ra bán, diễn lại trò cũ. Chuyện uy hiếp, lừa gạt tống tiền còn chưa đưa ra ánh sáng kìa?”

“Đại nhân, Khương Ngân đã sớm giấu kín hành tung, bọn thuộc hạ đang cố sức truy lùng. Tin chắc chẳng bao lâu nữa sẽ bắt được người về quy án.”

“Ân, tốt nhất là như thế.” Bức họa này liên quan đến oan án của cha, còn có Niệm Sinh… Địch Dĩnh đưa tay vỗ về huyệt thái dương. Giận hờn trong lòng vẫn ko giảm mà chỉ có tăng, lại nhớ đến sự xâm nhập vào đêm đó, còn muốn gì nữa…..

Hai cái án tử làm đai nhân thật lo nghĩ. Xác của Trần Tam Lang đã hạ táng. Cái chết vẫn như 1 lời thách đố….

Gần đây, tới tận canh 3, ánh nến trong phòng đại nhân vẫn chưa chịu tắt. Người có vẻ suy yếu.

“Vụ án của Trần Tam Lang đến nay vẫn ko hề tiến triển. Những người có quan hệ vẫn ko cách nào tìm được. Nữ tử hoài xuân kia có bản lĩnh gì mà như tan biến vào hư không? Là ai tiếp ứng cho ả?”

Mày Địch Dĩnh nhăn chặt lại, hỏi: “Thiệu Quân, Trần Tam Lang khi còn sống làm nghề bán cá để kiếm sống qua ngày. Tiền lời dùng để nuôi sống 1 nhà ba người là ko thành vấn đề. Y vốn là người hiền lành tốt bụng, cũng ko có nợ nần với ai. Sao lại có thể bán con gái mình như thế? Ngươi có nghĩ đến là cớ làm sao chưa?”

“Đại nhân, Ông chủ của kỹ viện kia nói Trần Tam Lang thiếu tiền ạh.”

“Ngươi tin ko?”

“Không tin.”

“Đã nhiều ngày rồi, người sai đi dò xét đã có tin tức chưa?”


“Có rồi ạh.”

“Là như thế nào?”

“Ông chủ thật sự đằng sau kỷ viện kia tên là Phong Kỷ Duyên. Cha của hắn lúc trước là đại nhân trưởng lễ, hiện nay là tướng sĩ lang.”

“Việc quan nhàn hạ nhưng tán cũng đủ lớn để che chắn cho đứa con mở kỹ viện. Che đậy thật khéo, ngay cả thông phán đại nhân cũng ko biết. Chúng làm mưa làm gió 1 phương khó có thể quản nổi. Quan lại liên quan thì bao che nhau, nhận hối lộ làm ngơ như chẳng có gì xảy ra.”

Cơn giận nhất thời dâng đầy miệng, nhưng cũng chẳng buồn phát tát.

“Ta xuất môn một chuyến.”

Một lát sau, Địch Dĩnh dắt ngựa ra, sau lưng còn vang lên sự quan tâm của thuộc hạ: “Đại nhân, sao không ăn tối rồi hãy ra ngoài?”

“Không đâu.” Nhảy lên ngựa. Địch Dĩnh hướng cửa nhỏ mà rời đi.

Lần đầu đến nhà, lòng phiền vô tận. Địch Dĩnh hít sâu một hơi, cầm lấy khoen đồng gõ mấy cái「Rầm rầm rầm」tiếng động cũng thật giống với tiếng tim đập liên hồi của hắn cùng vang lên.

Một lúc lâu sau, có 1 nữ nhân trung niên bước ra hỏi: “Xin hỏi ngài tìm ai?” Ngữ khí thật dè dặt, như đang giấu giếm gì đó ko muốn cho người khác biết được.

Bỗng nhiên, cánh cửa vừa mới mở được 1 khe hở bỗng được kéo rộng ra. A Sinh nhoài người ra nói: “Trầm nương, đây là đại thiếu gia.”

“Ah, vậy là huynh trưởng của chủ tử rồi.” Trầm nương kinh ngạc.”Thất lễ, thất lễ, đại thiếu gia mau mời vào trong.”

Bước vào đại sảnh, đôi đan phượng tuấn mâu đã nhìn xung quanh. Trước sân yên tĩnh phủ một sắc vàng ảm đạm, 1 đôi lệ nhân ( người xinh đẹp) đứng cách đó ko xa. Dừng lại bước chân nhìn thẳng vào đôi mắt trong suốt, trong khoảnh khắc người kia liền dừng lại cuộc nói chuyện với nữ tử.

Địch Dĩnh cố áp chế sự nghẹn ngào đang hừn hựt bốc lên, nắm chặt tay, đau nhói lòng bức mình phải tiếp nhận sự thật.


Lãnh Niệm Sinh mắt thấy người nhã nhặn đang nhìn mình, liền lúng ta lúng túng, lập lại lời dặn dò đã nhai đi nhai lại như cơm bữa. Muốn Minh Nguyệt sau khi ăn cơm xong thì hãy uống thuốc bổ — Đừng phụ lòng của phu phụ Ngụy Thất.

Ngay cả mình cũng cảm thấy ngữ khí có phần gấp gáp. Lãnh Niệm Sinh vội giục: “……Muội đi ăn cơm, đừng để bị đói.”

“Hảo.” Niệm Sinh ca đối với nàng thật tốt. Ngày nào về nhà cũng dành thời gian hỏi han ân cần.

Mặt Minh Nguyệt ko khỏi tươi cười, nghe lời định rời đi. Bỗng giật mình khi thấy nam tử đứng cạnh bên. Nàng ngạc nhiên, người này là ai?

Thấy y quần áo chỉnh tề, ngũ quan nhã nhặn anh tuấn, có dáng vẻ thật nghiêm túc cẩn thận. Cả người phát ra 1 khí thế vô hình, mãnh liệt áp bức người khác.

“Minh Nguyệt cô nương, vị này chính là đại thiếu gia.” A Sinh giới thiệu.

Địch Dĩnh cẩn thận đánh giá Minh Nguyệt. Thấy cái bụng kia của nàng chính là kết *** của hai người bọn họ. Đôi mắt phượng thoáng run lên. Ánh nắng chiều chiếu xuống ấm áp, nhưng nhiệt độ trong lòng trong nháy mắt lại đông cứng lại —— Y thâm chí còn đố kị với tiểu sinh mệnh còn chưa chào đời kia!

Minh Nguyệt bị nhìn như vậy liền cảm thấy không được tự nhiên, hoảng sợ ấp úng: “Đại….ca…”

“Đừng gọi ta đại ca. Niệm Sinh cũng ko xem ta là anh nó kia mà.” Giọng nói thật lạnh lẽo đáo trả lại sự ân cần chào hỏi của đối phương. Ngoại lệ, y cũng cũng ý thức được mình đối xử với nữ tử như vậy thật thất lễ.

Lòng bị trói chặt ko cách gì tháo ra được. Mắt tức tối hướng về phía người kia. Trong nháy mắt cũng nóng rực.

Không khí xung quanh thật ngượng ngùng. Đại thiếu gia tự nhiên sao lại thay đổi tính tình thế kia?

Nhị thiếu gia cũng ko buồn lên tiếng. Minh Nguyệt tiểu thư thì cúi đầu lặng thinh. A Sinh vội phá đi tình cảnh bế tắc ——

“Để ta đi lấy thêm 1 bộ chén đữa, đại thiếu gia cùng dùng bữa tối.”

“Không cần. Ta đến hỏi vài chuyện xong sẽ đi ngay.”


Minh Nguyệt cả người run lên, thì ra người này là…

“Địch đại nhân.” Nàng hành lễ xong thì ngay lập tức cùng A Sinh lui ra.

“Ngươi có gì thì nói lẹ đi……” Lãnh Niệm Sinh chớp mắt 1 cái hỏi y. Không phải đến an ủi, không phải đến làm lành, đến ăn 1 bữa cơm cũng ko phải. Thật mập thây rồi….

Y đến, chỉ làm mình thêm khó xử, Nhớ lại đêm đó, khi về nhà hắn đã làm cho mình say đến quên hết mọi sự…..

Nếu không lòng đang rối bời, hắn cũng ko co đầu rụt đuôi như vậy.

Người nhã nhặn rõ ràng là đối với hắn….. Rốt cuộc là ai đang đùa bỡn ai?

Lãnh Niệm Sinh vừa giận xấu hổ giận, không khách khí hét lên: “Cha của Minh Nguyệt cũng đã chôn mất xác rồi, ngươi còn nhiều lời làm gì?”

Một đạo ánh mắt giết người quét lên thân. Hắn nữa điểm hòa nhã cũng ko có. Sắc mặt của Địch Dĩnh cũng theo đó mà trầm xuống. Vài ngày ko thấy, thái độ thích chọc tức chết người kia thật ko giảm đi chút nào!

Y cảnh cáo: “Niệm Sinh, đừng thử thách tính nhẫn nại của ta.” Không ngừng áp lực, giận dữ, chướng khí mù mịt đã xông thẳng lên đầu.

“Ngươi ko thích thì đừng đến.” Lãnh Niệm Sinh nổi giận đùng đùng lướt qua cạnh hắn. Bỗng nhiên khuỷa tay bị nắm chặt lấy. Hắn trừng mắt, “Ngươi nắm ta làm gì?” Nếu ghét bỏ, thì đừng chạm vào.

Địch Dĩnh dễ dàng bỏ qua ngữ khí ngang ngược của hắn. “Hai chúng ta ko thể hảo hảo nói chút chuyện sao?”

“Nói cái gì, ngươi chỉ biết dạy dỗ người ta.” Muốn giảng đạo thì xéo sang chỗ khác mà giảng. Hắn chẳng muốn nghe mấy lời này nọ đó.

Đôi mắt phượng bỗng hướng vào đại sảnh. Một đạo thân ảnh thướt tha đang nhắc nhở chính mình phải biết kiềm chế. Trong nháy mắt liền buông người ra. Nói mục đích mình đến đây “Ta đợi Minh Nguyệt ăn cơm xong, muốn hỏi nàng ta nguyên nhân bị bán.”

Hở! Y đang khoét sâu vào vết sẹo của hắn sao. Lãnh Niệm Sinh bỗng nhiên hét lên: “Ta ko cho!”

Đẩy người có thân hình rộng lớn kia ra. Hắn ra lệnh đuổi khách: “Ngươi xéo!” Ngón tay hướng ra đại môn, muốn y biến mất.

Địch Dĩnh cả người chấn động, run rẩy tựa hồ sắp ngã vào vực thẳm của ghentị. Hung hăng nắm chặt lấy cổ tay của người phía trước, trầm giọng cảnh cáo: “Niệm Sinh, ngươi rốt cuộc đã nghĩ lệch đi đâu vậy hả? Nếu còn cản trở việc điều tra vụ án, đừng trách ta ko nương tình.”


“Thật giỏi! Ngươi không mời mà tới, còn dám ăn to nói lớn với ta nữa hử?” Mắt nhìn người như muốn bốc hỏa. Mau cháy chết người nhã nhặn cho rồi đi! “Chúng ta là có qua có lại. Ta cũng đâu có truy cứu chuyện ngươi nữa đêm xông vào phủ nha.”

“Ngươi lại muốn bắt ta ăn cơm tù?”

“Có ý định.” Nếu có thể đem hắn khóa lại bên người, y cũng không tiếc bắt giam hắn cả đời.

Thấy hắn đang nghiến răng nghiến lợi, Địch Dĩnh không khỏi tự giễu: “Ah, về chuyện này……” Lòng buồn bực vì chính mình đến công hay tư cũng chẳng phân biệt được.

Lãnh Niệm Sinh gạt tay hắn ra. Trên cổ tay vẫn còn in lại vết hồng hồng. Thầm nghĩ, người nhã nhặn sức lực cũng ko phải nhỏ. Ko cần y lưu lại bất cứ dấu vết gì trên người. Tay bất giác xoa xoa yết hầu, hắn cũng lảo đảo, ko tự đứng vững được. Lặng lẽ ko lên tiếng hồi lâu. Hắn cũng xuống giọng: ”Ngươi có nghi vấn gì, thì chờ ta bảo Sinh thúc và Trầm nương đi chỗ khác đã.” Hơi cúi đầu, là vì tự tôn của Minh Nguyệt “Ta sẽ cân nhắc cho đúng mực.” Hơi lui một chút, cũng là vì mặt mũi của y.

Đảo mắt, Địch Dĩnh mặc cho hắn rời đi, cả người cũng bước nhanh đến bên bên cạnh hắn. Y và hắn cùng đứng cạnh nhau trong đêm tối. Trong khoảng khắc ngắn ngủi mơ hồ lại ko rõ ràng đó hòa vào nhau thành 1 mảnh màu xám. Lưu lại vô số tiếng thở dài…….

Người nhã nhặn quả nhiên giữ lời, cất bước rời đi.

Mẹ nó, mắt đúng là cao hơn đầu mà, giờ còn phải làm như thẩm vấn phạm nhân cũng ko bằng. Lãnh Niệm Sinh 「Rầm」1 cái đập mạnh bàn, thật bực mình! Người nhã nhặn nếu dám bày ra bộ mặt chết tiệt với hắn thử xem. Hắn nhất định sẽ vặn gãy cổ người ngay.

Lãnh Niệm Sinh sau khi phát tiết xong liền hỏi: “Minh Nguyệt, ngươi thật sự hoàn toàn không biết tại sao mình bị bán đi?”

“Không… Không biết.” Nói ra chắc chắn sẽ có kết cục ko tốt. Nàng nhất định ko thể nói….

Thấy nàng ko ngừng lắc đầu. Sắc mặt phút chốc trắng bệch, Lãnh Niệm Sinh cũng ko đành lòng nữa. Dù biết nàng đang nói dối cũng ko muốn bức ép nữa. “Minh Nguyệt, ta rất ghét người khác gạt mình đó.” Hắn cũng sẽ có cách tra ra chân tướng.

Hách! Niệm sinh ca biết nàng đang nói dối… Minh Nguyệt buồn bã cúi đầu. Hai tay ko ngửng nắm chặt lấy váy. Cầu xin: “Đừng ghét muội…..Niệm sinh ca, đừng ghét muội……”

Trong đại sảnh ko có tiếng đáp lại. Minh Nguyệt ngẩng mặt lên, mới biết Lãnh Niệm Sinh sớm đã chẳng thấy tăm hơi.

Trăng sáng sao thưa, có 1 người đang phóng ngựa xuyên qua bóng cây lên núi. Gió gào thét, trước mắt một mảng mơ mơ hồ hồ, trong lòng dâng tràn xúc động. Hắn đến nơi quen thuộc, xoay người nhảy xuống tuấn mã. Tiếng bước chân vang lên sột soẹt rồi biến mất. Thoáng chốc lại nghe thấy tiếng máng: “Mẹ nó, người nhã nhặn chết tiệt. Vì ngươi, ta tự làm mình biến thành gà trụn nước sôi.”

Lãnh Niệm Sinh cố ức chế xúc động, để trách cho mình đi nhầm đường, nữa đêm lại xông vào phủ nha.

Hắn ngồi xuống bên bờ sối, cởi giày, tiện tay vứt sang 1 bên. Ánh trăng sáng tỏ làm bạn với người cô đơn tối nay. Trước đây, hắn đến nơi này là oán y, hiện tại, tới nơi này để nhớ y….

Lãnh Niệm Sinh không biết đã có người đến đây từ trước. Ánh trăng cũng chiếu lên thân người hình thành nên 1 chiếc bóng kéo dài. Trước kia, y vẫn đến nơi này đề nhìn hắn. Giờ vẫn như trước, đứng xa xa mà ngắm nhìn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận