Ký Hiệu

A Sinh gõ mạnh ‘Rầm rầm rầm –’ tạo nên tiếng động vang vọng trong đêm. Miệng thì gọi to “Lão đại phu, lão đại phu… Mau cứu mạng…”

“Ai đó?” Lão đại phu mơ mơ màng màng mở cửa. Thoáng chốc 1 bóng người quen thuộc như 1 trận gió ào vào trong. Nghe tiếng thấy người, vô cùng lo lắng cầu xin: “Lão đại phu, xin lão hãy nhanh chóng cứu chữa cho Niệm Sinh. Hắn sắp chết rồi.”

Hả!

Lão đại phu chớp mắt 1cái liền tỉnh táo ngay, ngạc nhiên nói: “Mau để người xuống, ta xem xem.”

Địch Dĩnh không dám dừng lại đến nữa khắc. Ngay lập tức ôm người vào trong phòng. A Sinh cũng vội vội vàng vàng thấp thêm vài cây nến. Lão đại phu ngồi ở mép giường bắt mạch cho Lãnh Niệm Sinh, sau đó kêu lên 1 tiếng: “Hỏng!”

Địch Dĩnh và A Sinh cùng nhìn thoáng qua nhau. Sắc mặt trắng bệch.

“Nhị thiếu gia rốt cuộc có cứu được hay ko?”

“Tình trạng hiện giờ của Niệm Sinh ra sao? Mau nói cho ta biết?”

Lão đại phu lắc lắc đầu, “Hắn trúng độc rất nặng, người đã hoàn toàn rơi vào trạng thái hôn mê. Ngươi phải có dự tính cho chuyện ko may. Ta lập tức đi làm thuốc giải độc, chỉ có thể nghe theo ý trời mà thôi.” Lão đại phu vẫn chưa nói hết là nếu ko phải trong cơ thể của Lãnh Niệm Sinh đã có kháng thể với độc dược, nói ko chừng đã sớm về với tổ tiên rồi chứ ko chống đỡ được tới giờ đâu.

Rầm!

Địch Dĩnh chấn động, ko ngừng run rẩy lui về sau vài bước. Ko thể nào chấp nhận, buổi sáng rõ ràng là hắn khỏe mạnh đến từng sợi tóc, thậm chí y còn cùng hắn về phủ nha nữa kìa. Thật ko ngờ, chỉ vỏn vẹn vài canh giờ, hắn lại trở nên như thế…..

Bất an cả ngày giờ đột nhiên bị đã kích lớn như vậy. Địch Dĩnh trong chớp mắt liền bùng nổ –

Y giận dữ rống lên: “A Sinh! Mau nói cho ta biết chuyện này rốt cuộc là như thế nào? Tại sao Niệm Sinh lại trở nên như thế?”

A Sinh lòng đầy đau khổ, bất chợt quỳ xuống. Thỉnh tội: “Đều tại tiểu nhân ko tốt. Là tiểu nhân ko nên dắt Minh Nguyệt đi tìm nhị thiếu gia.”

“Bớt nói nhảm lại đi, người sao lại ra nông nổi này?”


“Minh Nguyệt, nàng ta……Đem thức ăn tối cho nhị thiếu gia, còn tiểu nhân chờ bên ngoài. Qua 1 lúc lâu, tiểu nhân trước sau vẫn ko thấy Minh Nguyệt xuống lầu. Thế là tiểu nhân liền lên lầu tìm người, mới phát hiện nhị thiếu gia đang nằm bất động trên đất. Còn Minh Nguyệt đã ko còn biết gì, ngồi ngây dại bên cạnh.”

“Sao lại phát hiện chuyện của Niệm Sinh trễ như vậy?”

“Đại thiếu gia, vì trong sòng bạc lúc nào cũng ầm ỉ cả nên mới kéo dài đến giờ.”

“Minh Nguyệt đâu?”

“Tiểu nhân đã phái người giám sát nàng ta chặt chẽ rồi ạh.”

Địch Dĩnh nghe xong cũng ko nói thêm gì nữa, mà bước vào dược đường của lão đại phu.

A Sinh hãy còn quỳ gối như cũ. Lòng nghĩ thầm, nếu nhị thiếu gia chết, thì thật ko còn mặt mũi nào mà gặp lão gia và phu nhân.

A Sinh ngẩng đầu lên thấy lão đại phu đang đến bên giường. tim y như thắt lại, ko dành lòng nhìn nhị thiếu gia hấp hối, nói: “đại phu, van cầu lão hãy dùng hết sức mà cứu lấy nhị thiếu gia. Ta phải đi báo cho lão gia và phu nhân mới được.”

“Hảo. Ngươi mau đi đi.”

Địch Dĩnh mạnh mẽ bước vào, gương mặt anh tuấn khiến người khác phải run lẩy bẩy. Đêm nay đã xảy ra chuyện quá sức nghiêm trọng rồi. Y nhất quyết truy cứu đến cùng, bất cứ ai có liên quan nhất định phải trả giá.

Lòng nặng nề, cả người ko một tiếng động bước lên lầu, vừa đến cửa phòng đã nghe Minh Nguyệt ko ngừng lẩm bẩm –

“Niệm Sinh ca… Ha ha… ko thuốc nào cứu nổi đâu.”

Đôi mắt anh tuấn thấy nữ tữ đáng căm hận kia đang ngồi trên đất, cách đó ko xa còn có 1 đống ô uế. Địch Dĩnh chầm chậm ko 1 tiếng động mà đến gần Minh Nguyệt, thô lỗ nắm lấy nàng, ngữ khí mạnh mẽ, đầy lạnh lùng hỏi: “Rốt cuộc ngươi đã cho Niệm Sinh uống thứ gì?”

Minh Nguyệt hai mắt vô thần nhìn nam nhân, môi cong lên hả hê cười: “Àh, đừng hỏi mất công, ta ko cho ngươi biết đâu.”


Địch Dĩnh nhìn nữ nhân này trừng trừng tiếp tục hỏi: “Tại sau ngươi phải độc chết Niệm Sinh?”

“Vì ta ko muốn thấy Niêm Sinh ca bị ngươi chà đạp. Niệm sinh ca đã chết rồi, chết lâu rồi…..hắn chết rồi….ha ha.”

Địch Dĩnh vung tay lên, ‘bốp!’ 1 cái tát ngay vào mặt Minh Nguyệt. “Cái tát này là đánh thay cho Niệm Sinh. Ngươi ko nên hại chết người luôn thương tiếc ngươi. Đến tột cùng là ngươi đang nghĩ gì hả!”

Minh Nguyệt xoa xoa hai má, mắt oán hận nhìn về phía Địch Dĩnh, phẫn nộ mà lên án: “Nếu không phải vì ngươi, Niệm Sinh ca cũng sẽ không có kết thúc như thế này. Ngươi là chính là nguyên nhân, ngươi làm vấy bẩn hắn.”

Địch Dĩnh bỗng giật mình. Đến giờ mới hiểu được suy nghĩ và hành động của nữ nhân này. Y liền buông ngay tay ra. Chạm vào nàng thêm giây nào chính là tự hạ nhục mình thêm giây đó.

“Minh Nguyệt, ta đối với hắn là hữu tình. Còn ngươi lại xem hắn là thứ gì? Nhẫn tâm xuống tay dồn ân nhân của mình vào chỗ chết. Nợ này, chúng ta sẽ từ từ tính!”

Địch Dĩnh đến đây để lấy đi thức ăn thừa còn để lại. Nếu tìm ra là loại độc gì, thì có thể hốt đúng thuốc chạy chữa rồi.

Trước khi xuống lầu, y đã dặn dò hai gã giúp việc, đem Minh Nguyệt áp giải đến phủ nha, giao cho quan sai xử lý.

Sau này, y đối với nàng sẽ tuyệt không nương tay!

Địch Dĩnh nhanh thật nhanh trở lại dược đường, vẫn chưa kịp hỏi gì cả, đã thấy lão đại phu lắc lắc đầu: “Niêm Sinh, sắp tắt thở rồi.”

‘loảng xoảng!” Chung thức ăn trong tay rơi xuống đất. Địch Dĩnh cả người run rẩy chầm chậm bước đến bên giường, tự mình đưa tay kiểm tra hơi thở của hắn – “Không”

Tiếng hét bi thương vang vọng, cả thân hình đổ ập xuống người tiên hạ. Thân thể dần dần trở nên lạnh căm. Bàn tay to lớn nắm lấy tay hắn, ngón tay chạm vào 1 vật lạnh lẽo. “Đến chết vẫn còn nắm chặt dây đeo kia. Vậy sao đành lòng bỏ lại ta….”

“Niệm Sinh… Ngươi không giữ lời hứa, ngươi ko giữ lời……” Khẽ hôn lên mặt hắn, môi chỉ cảm thấy cơ thể đang lạnh dần. Mắt mờ mịt nhìn gương mặt tuấn tú, mắt hắn vẫn khép chặt, nhưng dường như có nước mắt đang chảy xuống….


Nhẹ nhàng lau đi nước mắt cho hắn. Môi nghẹn ngào, vỗ về: “Niệm sinh… Đừng khóc…”

Tại sao lão thiên gia lại tàn nhẫn như thế. Vào buổi tối mấy năm về trước lấy đi người y chí thân. Vài năm sau, cũng vào ban đêm lại làm y mất đi người mình yêu thương nhất.

Địch Dĩnh ôm lấy hắn, ôm thật chặt vào lòng, khẽ hôn lên tóc, chầm chậm bước ra ngoài –

Nhìn lên bầu trời, một vầng trăng sáng đang ở cao cao. Ánh trăng vàng nhạt óng ánh trên người thiên hạ, như trung hòa đi khuôn mặt trắng bệch và làn môi đã bắt đầu tím tái. Địch Dĩnh tựa đầu chôn ở người hắn, quỳ trên mặt đất, ko nói lời nào, chỉ khóc thảm thiết – (Bạn Hữu cũng khóc nữa, cầm khăn giấy, hix hix…..)

Mãi thật lâu sau, y hoảng hốt khi ko còn nghe gì nữa từ ngực hắn. Nghẹn ngào hỏi: “Nếu có thể đổi…..Ta lấy phân nữa thọ mệnh của mình đổi với ngươi được ko? Tuy hai người chúng ta ko thể sống đến bạc đầu….Nhưng có thể sống cùng với nhau, dù ngắn ngủi cũng ko sao……Được ko?”

“Niệm Sinh… Nói cho ta biết… Được không?”

“Được không…”

Địch Dĩnh vẫn ko hề nghe được tiếng đáp lại. Y cứ mãi quỳ trên đất, miệng ko ngừng lập đi lập lại. Vẫn chưa chịu bỏ hy vọng –

Lão đại phu lặng lẽ đứng ở cửa dược đường, buông ra vô số tiếng thở dài.

Lúc A Sinh dẫn lão gia và phu nhân đến dược đường của lão đại phu thì đã trễ rồi. Ba người đều dừng bước khi thấy bóng người trước cửa.

Tiếng rên rĩ đứt quảng truyền vào tai của mọi người. Đây chính là đau đớn tận tâm can 『Niệm Sinh….. Được không』 tất cả đều biến mất vào ko trung, trước sau vẫn ko có hồi đáp.

Lão đại phu bước đến trước mặt 3 người, sau khi nói mấy câu thì cúi đầu đầy đau buồn bước vào trong.

Duẫn Huyền Niệm liền đỏ hoe đôi mắt, cả thân người run rẩy, dựa vào nam nhân phía sau. Tay nắm chặt lấy vạt cáo của hắn, thì thào: “Niệm Sinh… Niệm Sinh… Nó…”

Tim của Lãnh Thiết Sinh nhảy mạnh lên, đập loạn nhịp. Ko thể tin được những điều lão đại phu vừa mới nói: “Niệm Sinh chết rồi….”

Rầm!

A Sinh chớp mắt 1 cái như rơi xuống địa ngục. Nghĩ mình đã gián tiếp hại chết chủ tử. Thân hình đang đứng bỗng mềm nhũn ra, lập tức quỳ xuống trước mặt gia và phu nhân thỉnh tội: “Là tiểu nhân đáng chết, đáng chết, đáng chết….”

Y thật ko còn gì để nói. Nếu biết trước như vậy thì đã ko dắt Minh Nguyệt đi tìm nhị thiếu gia. Như vậy thì chuyện gì cũng sẽ chưa bao giờ xảy ra.


“Tội của tiểu nhân đáng chết vạn lần!” A Sinh không ngừng dập đầu thỉnh cầu gia và phu nhân tha thứ. “Là tiểu nhân ko bảo vệ nhị thiếu gia thật tốt. Đều là tiểu nhân hại nhị thiếu gia. Nếu ko dẫn Minh Nguyệt đi tìm nhị thiếu gia…”

“Được rồi! Mặc kệ chuyện của ngươi.” Đã hiểu hết toàn bộ sự việc. “Niệm Sinh bị nữ nhân kia hại chết. Ả đâu rồi?” Lãnh Thiết Sinh giận nát tim, ko thể nào ko giết nữ nhân kia.

Việc đã đến nước này, A Sinh vô lực bảo toàn cho Minh Nguyệt, cảm thấy sau khi nàng sinh xong, chắc chắn phải trả lại công bằng cho chủ tự mình. “Minh Nguyệt phải chết ngay lập tức.”

Lãnh Thiết Sinh trong cơn nóng giận, mặc kệ đứa con lớn của y đang làm gì. Bất kể kẻ nào dám động đến 1 cái lông tơ của đứa con nhỏ đều đáng chết. Huống chi là hại chết nó như hiện tại.

Y mệnh lệnh: “A Ssinh, ngươi đưa Huyền Niệm về nhà.”

Duẫn Huyền Niệm vội vàng lên tiếng, ngăn lại cơn xúc động của tướng công, “Không cần. Nếu ngươi báo tư thù, chỉ làm thằng bé Địch Dĩnh này thêm khó xử mà thôi.”

Địch Dĩnh thì thầm: “Cha, nữ nhân kia đã bị đưa về phủ nha. Xử lý ả là chuyện của con. Cầu người đừng can thiệp. Còn nữa, Niệm Sinh ko có chết, hắn chỉ đang ngủ thôi. Hắn đã hứa là sẽ cùng con đến bạc đầu. Hắn luôn tuân thủ hứa hen. Chắc chắn sẽ tỉnh lại thôi….”

Địch Dĩnh yêu thương vỗ về gương mặt người trong lòng, dịu dàng nói: “Niệm Sinh, ta sẽ mang ngươi về phủ nha ngay. Chỉ cần ngươi ở bên cạnh ta, sẽ ko ai dám hại ngươi. Chúng ta trở về, giống như lúc trước ở cùng với nhau.” Hai tay ôm thật chặt, y ko tin hắn đã chết rồi.

Cứ một mực ôm lấy thân thể đã lạnh như băng, Địch Dĩnh chậm rãi đứng dậy, cúi đầu thân thiết cọ cọ hai má thiên hạ. Hắn là của y, là người y muốn che chở cả đời.

“Ngươi giờ có nói chuyện với ta ko cũng chẳng sao cả. Ta chờ ngươi tỉnh dậy, chờ nghe ngươi lải nhải, chờ nghe ngươi mắng ta, Niệm Sinh….”

“Địch Dĩnh…”

“Đại thiếu gia…”

Địch Dĩnh như ko hề nghe thấy tiếng của nương và A Sinh đang hét lớn. Thẩn thờ lướt qua bọn họ. Trong đôi mắt đỏ hoe, chỉ còn duy nhất sự tồn tại của hắn. Ôm chặt trước ngực, ai cũng ko thể giành với y….

Lãnh Thiết Sinh sửng sốt như bị sét đánh trúng. Buồn thương dần thay thế cho giận dữ, nhìn theo bóng dáng của đứa con lớn đang ngày càng xa, y hỏi: “Huyền Niệm, Địch Dĩnh có phải là điên rồi ko?!”

Trước mặt Duẫn Huyền Niệm tối sầm lại, tay đang nắm vạt áo bỗng buông ra, thân thể theo người của nam nhân mà trượt xuống –

Lãnh Thiết Sinh phản ứng nhanh lẹ đỡ lấy hắn, cúi đầu nhìn xem, liền phát hiện nương tử đã ko thể chịu nổi hai sự đã kích quá lớn này…. Hở –


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận