Ký Hiệu

“Đại phu — “

Lãnh Thiết Sinh bế người chạy nhanh vào dược đường, đặt lên 1 cái ghế. Lòng y nóng như lửa đốt mà giục: “Lão đại phu, nương tử của ta ngất rồi. Mau qua đây xem giúp đi.”

“Đợi 1 chút…..” Lão đại phu ngồi xổm dọn dẹp đống hỗn độn trên mặt đất. Lão nhíu mày nhìn kỹ chút cặn còn sót lại của món ăn. Tay cầm lấy nữa cái nấm hương: “Ha, thì ra là thứ này….”

“Đứng lên đi!”

Lãnh Thiết Sinh mặt mày xanh mét, kéo lấy lão đại phu. Ngữ khí mạnh mẽ thập phần uy hiếp: “Mẹ nó, có người ngất, lão còn cầm mấy thứ đó làm gì. Định chê là nhà ta mất một mạng người còn chưa đủ sao. Tính đem mạng mình chôn theo chung luôn phải ko?”

Thoáng chốc, hai hàm răng của lão đại phu lộp cộp va vào nhau. Môi ko ngừng run rẩy nói: “Niệm… Niệm Sinh… Chưa chết.”

“Lão nói cái gì?!” Lãnh Thiết Sinh lập tức buông áo của lão đại phu ra. Ngạc nhiên nói: “Mấy lời này có nghĩa gì?”

Lão đại phu bung bung thứ gì đó đang cầm trên tay ra. Kiểm tra nó thêm lần nữa, khẳng định: “Là…..là có liên quan đến loại nấm này.”

Hai mắt của Lãnh Thiết Sinh nhíu lại, thấy hình dáng của cây nấm kia thật giống như thường, ko có gì khác lạ. Chỉ hơi lạ là bên ngoài nó thì màu trắng, khi bị bung ra trước ánh sáng thì ngã sang vàng. Y liền cảnh cáo: “Lão mau nói cho rõ ràng. Nếu ko….”

Lão đại phu sợ tới mức rụt cổ lại, lập tức giải thích: “Lúc Địch đại nhân làm rơi chung canh này. Ta đoán là hắn vội vã chạy tới chạy lui như vậy chắc cũng là để kiểm tra xem Niệm Sinh đã ăn cái gì. Giờ thì đã tỉm ra được độc gì rồi.”

“Ý của lão là… Nấm độc?”

Lão đại phu gật gật đầu.

“Loại nấm này mọc nhiều trong rừng trên núi. Nó có chứa độc tố, nếu người ko cẩn thận ăn nhầm sẽ gây ra nôn mữa, dạ dày co thắt đau đớn, toàn thân ko ngừng run rẩy. Thậm chí dẫn đến trạng thái chết giả. Nếu ko đều trị kịp thời, chắc phải theo ông theo bà rồi. Chỉ là có ko ít người nhầm lẫn ăn phải loại nấm độc này, cuối cùng lại chết do bị chôn sống hoặc đóng nắp quan tài.” Lão liền nhớ lại vài vụ án đặc biệt lúc xưa. Người nhà của người bị nạn thường kiểm tra qua quít rồi hạ táng, dẫn đến sai lầm ko thể cứu chữa được.

Hở! Lãnh Thiết Sinh hít sâu vài hơi, nghe lão đại phu nói tiếp.

“Vì người thường ko biết trong loại nấm độc này có chất gây tê liệt thần kinh. Nên trước mắt Niệm Sinh vẫn là đang chết giả thôi.”

“Lão đại phu có chắc như thế ko?”

“Trong cơ thể của Niệm Sinh vốn có kháng thể giải độc, vì lúc trước, ta có chế thuốc giải độc cho hắn uống mỗi ngày. Dương nhiên là có thể hóa giải được mấy loại độc thông thường rồi. Ha ha…” Lão đại phu mặt mày hớn hở nói: “Lãnh gia, người có thể yên tâm, Niệm Sinh ko chết được đâu nga.”

Lãnh Thiết Sinh một chút cũng ko cười nổi. Y nhắc lão đại phu “Niệm Sinh không chết, nhưng Địch Dĩnh lại điên rồi.”

Lão đại phu lại tiếp tục cười nói: “Chứng điên của Địch đại nhân chỉ tạm thời thôi mà. Thuốc đặc trị ko phải ở ngay bên cạnh y rồi sao”


“Nó vừa mới ôm Niệm Sinh đi mất tiêu rồi.”

“Chỉ cần người không bị y đem đi chôn. Ta dám chắc bệnh điên của Địch Đại nhân trong vòng 3 ngày có thể khỏi hẳn.”

“Nếu nói như vậy, thì đối nay đã mất công sợ hãi hết 1 phen. Niệm Sinh ba ngày sau liền có thể tỉnh lại?”

“Đúng vậy.”

Được lão đại phu đảm bảo, Lãnh Thiết Sinh đã bỏ đi được sự lo lắng trong lòng: “Phiền alõ cứu tỉnh nương tử của ta. Ta phải dẫn hắn đi nhìn Niệm Sinh sống lại. Địch Dĩnh cũng sẽ trở lại bình thường.”

Y thích nhất là làm cho nương tử ngạc nhiên đến vui mừng. Lãnh Thiết Sinh quỷ dị cười –

“Ha ha….” Sau đó, nương tử sẽ thương y thêm chút nữa. Thậm chí, có thể mơ đến cảnh để cho Xuân Hoa, Thu Nguyệt chăm sóc tiểu nhi tử….Ha! Muốn giành nương tử với lão tử. Tiểu quỷ này đạo hạnh còn chưa cao thâm đâu. Cứ từ từ mà khóc cho đã đi!

A Sinh nãy giờ vẫn đứng chờ ngoài dược đường, toàn bộ lời nói của lão đại phu đều nghe ko sót chữ nào. Ko khỏi tạ ơn trời đất, may là nhị thiếu gia phúc lớn mạng lớn, được bình yên vô sự. Nếu không, y chỉ còn biết lấy cái chết để tạ tội.

Phủ nha.

Tin tức Lãnh Niệm Sinh tử vong được đại nhân mang về bắt đầu truyền ra khắp nơi –

Gã sai vặt Phú Quý sợ đến mức hai chân nhũn cả ra, đang kể lại chuyện mình vừa nhìn thấy sáng nay cho vài viên quan sai nghe. “Địch đại… nhân điên rồi… ngài, ngài ấy…. Đem thi thể của….Lãnh Niệm Sinh…..để…. để ở trong phòng. Còn bảo ….bảo ta….ko được làm ồn…..quấy rầy…. Lãnh Niệm Sinh ngủ… ngủ.” Gã lắp ba lắp bắp, cuối cùng cũng nói hết câu.

Mặt của mấy viên quan sai nhất thời đông cứng lại. Sau đó tất cả đều rơi vào yên lặng, ko nói lời nào.

Qua 1 lúc lâu, có 1 người tên Vương Sâm là quan sai trong nhóm mở miệng nói trước: “hèn chi, ta thấy song thân của Địch đại nhân đều đang ở phủ nha. Chắc bọn họ sẽ ở đây vài ngày nữa ah.”

“Đừng nói là phải chờ án tử kết thúc thì bọn họ mới có thể rời khỏi nha?”

“Hay là khuyên đại nhân đem thi thể của Lãnh Niệm Sinh an táng đi?”

“Hoặc có thể đợi *** thần của đại nhân khôi phục lại như cũ, rồi xử lý thi thể của Lãnh Niệm Sinh luôn cũng ko muộn.”

Vài tên quan sai trong nhóm bắt đầu đoán già đoán non. Trong đó có 1 gã thấy Thiệu bộ đầu đang đi đến, liền chạy lên phí trước hỏi: “Có thật là đại nhân của chúng ta đã bị….điên rồi hay ko?” Nếu đúng như thế, thì con đường công danh của đại nhân ắt hẳn cũng bị tát động theo….

Thiệu Quân liền nổi giận quát: “Thật ăn nói nhảm nhí. Ai dám nghi ngờ *** thần của đại nhân có vấn đề, ta sẽ là người đầu tiên ko tha cho hắn!” Y phải ngăn chặn những đồn đãi bất lợi cho đại nhân lan ra ngoài phủ nha. Tránh đánh động lòng người mà đồn đại oái ác, khi đó rất có thể con đường làm quan của đại nhân sẽ bị ủy….


Gã sai vặt Phú Quý há miệng trợn mắt, sau 1 lúc lâu mới nói: “Nhưng….rõ ràng là….chính đại nhân đã….”

Thiệu Quân không đợi gã lắp bắp xong đã mệnh lệnh cắt ngang: “Câm miệng!”

“Đại nhân chỉ là thương tâm quá độ, đợi người chấp nhận cái chết của Lãnh Niệm Sinh là thật, thì sẽ nhanh chóng xử lý thôi. Kể từ bây giờ, ta muốn các ngươi mắt nhắm mắt mở, ai dám đem chuyện của phủ nha tiết lộ ra ngoài, lập tức sẽ bị điều đi ngay.”

Mấy tên quan sai cùng nhau gật đầu, bọn họ sao lại ko hiểu rõ đạo lý thay chủ lo toan. Đều nhất trí nói:

“Đã biết rõ, người cứ yên tâm. Những chuyện xảy ra ở phủ nha, chúng ta nữa chữ cũng sẽ ko lộ ra ngoài.”

Thiệu Quân thật hài lòng mà mỉm cười. Bỗng mặt liền làm ra vẻ nghiêm trọng, nhìn gã sai vặt nhát như cáy kia.

“Phú Quý, thái độ làm người của đại nhân như thế nào. Bình thường đối đãi ngươi ra sao, chắc ngươi là người hiểu rõ ràng nhất. Nếu muốn yên yên ổn ổn sống qua ngày, thì tốt nhất là làm như chuyện gì cũng chưa từng xảy ra.”

Gã sai vặt Phú Quý liền thông suốt, lập tức gật đầu lia liạ “Vâng ạh,…phải như thế ạh.”

“Hiểu là tốt rồi.” Thiệu Quân lại dặn dò: “Mấy ngày nay, ngươi cần đi chuẩn bị, hầu hạ sinh hoạt cho phụ mẫu của đại nhân. Còn về chuyện của đại nhân….Nếu người ko sai bảo thì ngươi đừng đến gần.”

“Tiểu nhân biết rồi.”

Thiệu Quân đứng tại chỗ đợi ai nấy đều đã đi làm việc mình dặn dò xong, mới lộ ra vẻ mặt lo lắng cùng bi thương.

Tiểu tử kia bỗng nhiên bị giết chết thật oan uổng….

Độc nhất là lòng người. Những lời ngày tuyệt ko sai bao giờ.

Hai ngày sau.

Trong đại đường vang lên tiếng kêu ko ngừng. Hai gã nha sai phụng lệnh đại nhân đang thực hiện hình phạt kẹp tay[1] –

Người ở một bên chờ phán xét, Duẫn Huyền Niệm nhắm mắt lại, nắm chặt lấy tay của Lãnh Thiết Sinh. Hình phạt này thật ghê sợ.

Mày liễu nhăn chặt lại, tai nghe thấy tiếng hét đầy sợ hãi và thảm thiết, lòng càng lúc càng nặng –


Hài tử của hắn đã điên rồi….

Không chỉ cấm cản mọi người đến gần phòng ngủ của nó, mà còn phái thuộc hạ canh gác ở ngoài.

Bất luận hắn đã khuyên bảo như thế nào, thì lòng của đứa con này vẫn không thể chấp nhận được cái chết kia.

Ban ngày, nó suy ngẫm, tìm tòi chân tướng của vụ kiện. Đến đêm lại ở trong phòng làm bạn cùng thi thể kia.

Chiều nay, nó thăng đường thẩm án, hỏi chưa được 3 câu đã ban cho phạm nhân 1 hình phạt thật đau đớn.

Duẫn Huyền Niệm cúi đầu lặng lẽ lau đi những giọt lệ đang tràn ra mắt. Lòng đau như cắt, hai đứa con trai của hắn: một chết, một điên.

Lãnh Thiết Sinh liếc nhìn nương tử 1 cái. Lòng dạ đen tối đã ko nói sự thật cho hắn biết. Thật ra y cũng đã suy tính rất nhiều. Lo sợ nếu lời nói của lão đại phu ko đúng như vậy, thì nương tử sẽ từ lòng đầy hy vọng rơi xuống vực thẳm tuyệt vọng. Đứa con lớn cũng sẽ vì đó mà gục ngã theo….

Cho nên, y thà nghẹn họng mà giấu nhẹm luôn tình trạng của Niệm Sinh. Tỉnh lại đương nhiên là tốt lành rồi.

Đại phu của Tể Thiện dược đường chưa từng thấy qua khổ hình, nên ko đành lòng mà nhìn người giúp việc của mình bị đối xử tàn nhẫn như thế.

Hắn nghĩ thầm, chắc gã đã hốt nhầm thuốc, chứ ko có lòng hại người đâu.

Nhưng, thượng đường đại nhân lại ko phân tốt xấu, dùng nghiêm hình tra tấn. Căn bản là đã sai lệch rất lớn so với lời đồn thổi trong dân chúng. Y như lòng sông so với mặt biển vậy.

Địch Dĩnh vẻ mặt nghiêm nghị, nhìn trừng trừng người giúp việc của tiệm thuốc vừa mới được dẫn đến – Đinh Giác Thiện.

Người dường như đã rơi vào hôn mê, liền bị nha sai tạt cho 1 thùng nước lạnh. Đinh Giác Thiên liền từ từ tỉnh lại. Mắt run run, chớp chớp vài cái, liền ngay lập tức bị nha sai kéo lê trên mặt đất về lại công đường đối mặt với đại nhân oai nghiêm của phủ nha.

“Ta thật muốn nhìn xem miệng của ngươi có thể cứng đến đâu. Còn ko mau nói tại sao lại bỏ độc vào thuốc tráng dương mà Trầm nương đã mua. Nhất định dồn người vào chỗ chết?”

Trầm nương đang run rẩy bên cạnh. Bà ko hiểu tại sao mình lại bị bắt ngồi tù, nghĩ mãi ko ra rốt cuộc là mình đã phạm tội gì. Giờ cuối cùng đã hiểu được, hành động lén lúc của mình đã độc hại chủ tử….

Mà Minh Nguyệt, cũng đã bị bỏ tù. Nàng ta sao lại làm ra chuyện độc chết nhị thiếu gia. Người như thế kia nhưng thật ko ngờ lại độc ác như vậy.

Nhưng, bà cũng hồ đồ!

Trầm nương giờ hối đã ko kịp. Ko mặt mũi nào dám nhìn đại thiếu gia đang ngồi cao cao trên công đường, càng không dám nhìn sắc mặt của gia và phu nhân. Hiện tại chỉ biết cúi đầu, lặng im chờ chịu phạt.

Người bị tra tấn, Đinh Giác Thiện trăm vạn lần ko thể ngờ được là mình lại có tình cảnh như ngày hôm nay – rơi vào tay của Địch Dĩnh. Năm đó, gã đến cái tên của hắn cũng ko thèm gọi, chỉ kêu hai tiếng tiểu tử mà thôi.

“Sao hả, còn chưa chịu nói?”

Đôi đan phượng tuấn mâu sắc lại, giọng nói ko chút ấm áp lạnh như băng. Địch Dĩnh cười lạnh 1 cái, bảo Thiệu Quân đáng đứng bên cạnh. “Vào lao giải Khương Ngân đến đây.”


Thiệu Quân lập tức lĩnh mệnh bước đi. Chỉ chốc lát sau, Khương Ngân chân mang xích, từ từ tiến vào quỳ dưới công đường.

Mọi người ở đây đều ko biết tên phạm nhân Khương Ngân này cùng án tử kia có quan hệ gì. Chỉ thấy Địch Dĩnh lấy giấy viết ra, múa bút. Một lúc sau, y giơ cao tranh vẻ, nghiêm khắc mệnh lệnh –

“Khương Ngân, ngươi nhìn cho thật kỹ. Người trong tranh này có phải là rất giống với người ngươi đã đánh cướp 4 năm trước ở ngoại ô ko?”

Khương Ngân ngẩng đầu nhìn kỹ, thành thành thật thật trả lời: “Năm đó, chuyện xảy ra vào lúc nữa đêm. Nam tử kia bị ta và Ngô Quý chém bị thương. Chuyện xảy ra cũng lâu rồi, tội nhân ko dám khẳng định.”

Địch Dĩnh cũng đoán được Khương Ngân sẽ nói như thế. “Ngươi ko dám khẳng định thì để bản quan nói cho ngươi biết. Người trong bức họa này chính là nam tử năm đó bị ngươi đánh cướp. Bản quan đã phái người truy tìm tội phạm trộm tranh này được 1 thời gian. Đợi mãi cũng ko có tung tích, thật ko ngờ do ngươi và Ngô Quý thủ đoạn tàn độc, chém người bị thương….”

Địch Dĩnh không thèm nói tiếp mà đặt bức tranh lại trên bàn. Lần thứ hai cầm lấy bút, vẽ thêm vài nét, một thời gian ngắn sau, trong tranh đã hiện ra gương mặt nam nhân bị hủy dung.

Địch Dĩnh buông bút, tiếp tục nói: “Đây là báo ứng!” Vương tay ném đi. Trang giấy nhẹ nhàng chao đảo vài cái trong ko trung rồi rơi xuống nền đất của công đường.

Mọi người đều chăm chú nhìn bức họa vừa rơi xuống. Lập tức trong không khí truyền đến tiếng thở gấp biểu hiện rõ ràng của sự vô cùng kinh ngạc –

Hả!

Sắc mặt của Đinh Giác Thiện trong chớp mắt liền trắng bệch, gương mặt xấu xí vặn vẹo vì bị bốc trần –

Địch Dĩnh nói: “Năm đó, ngươi trộm tranh, lại ngàn vạn lần ko thể đoán trước được nữa đêm gặp cướp. Ko chỉ bị chém trọng thương, còn bị hủy dung. Nếu không đại phu của tiệm thuốc Tể Thiện sáng sớm trên đường ra ngoại thành đã hảo tâm cứu ngươi một mạng, thì giờ đã sớm thành thây ma ven đường rồi.”

“Áh!” Đại phu của tiệm thuốc Tể Thiện giật mình, dùng ngón tay chỉ chỉ người phụ việc, “Ngươi ngươi ngươi…” Hắn lúc trước chỉ có tâm niệm duy nhất là cứu người. Nhưng ko ngờ lại cứu nhầm 1 kẻ trộm.

Hắn hảo tâm trị liệu cùng thu nhận, thậm chí truyền thụ y lý cho khỏa kế, là muốn hắn học tập y thuật, tương lai có thể dùng đó mà cứu người.

Kết quả là tên học việc này lại làm ra chuyện hại người. Chẳng lẽ, giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời sao.

Đinh Giác Thiện cắn răng: “Coi như ngươi lợi hại, Địch Dĩnh.”

“Là ngươi ko biết cảm kích ân cứu mạng của đại phu. Ko biết làm lại cuộc đời cho đàng hoàng. Không nên có lòng hại người, nếu không, ta ắt hẳn là còn lâu lắm mới bắt được ngươi.”

Địch Dĩnh nhớ đến chuyện vừa mới xảy ra, lửa giận bốc lên. Cầm cây gỗ trong tay, đập ‘rạm’ xuống 1 cái, giận dữ hỏi: “Tại sao muốn độc hại Lãnh Niệm Sinh? Ngươi và hắn rốt cuộc có ân oán gì? Còn ko thành thật khai ra!”

Đinh Giác Thiện hơi do dự đôi chút, Địch Dĩnh đột nhiên rống lên: “Người đâu, tiếp tục đem hắn ra ngoài đánh 30 côn.”

Hả!

Đinh Giác Thiện hai tay trái phải đều bị quan sai nắm lấy. Nhất thời, hồn vía lên mây, mới kéo đi được nửa đường, đã quay đầu lại van xin: “Đại nhân, ta bằng lòng khai, bằng lòng khai…..” Bị hành hạ hồi lâu, gã cho dù có ngang ngạnh mấy cũng ko dám láo xược nữa.

[1] Nguyên văn là “giáp côn chi hình” (夹棍之刑) là hình phạt dùng kẹp kép 1 bộ phận nào đó của cơ thể (có thể là chân, tay, lưng,…) ra cho thật đau nhưng ko chết được, chứ ko hẳn là tay đâu. Nhưng Hữu thấy trong phim hay kẹp tay nên dịch là kẹp tay luôn (Hữu lại chém xin các bạn thứ lỗi nha.) Do tính chất ghê rợn quá nên Hữu ko dẫn hình minh họa. Các bạn thông cảm nha ^.^


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận