Ký Hiệu

Sau khi về nhà, Lãnh Niệm Sinh lập tức tắm rửa, tẩy đi hết xui xẻo trên thân. Vì đói khát quá độ, nên dù cho Trầm Nương có chuẩn bị 1 bàn mỹ thực đầy món ngon, hắn cũng tùy tiện ăn vài miếng, hớp vài hớp nước. Xong trở về phòng liền ngã ra ngủ ngay. “Xem ra, tâm tình lão đại thật kém rồi” Nhân buồn bã không thèm lên tiếng, không khí thật trầm lắng……. Khuyết Bất Bình hãy còn thở dài, xoay người dặn dò A Sinh: “Địch Dĩnh nói hắn ở nhà lao 3 ngày nay ko thèm ăn ngủ gì hết. Các người đừng làm ồn hắn nga.”

“Dạ biết.” A Sinh vẻ mặt lo lắng, “Hai vị thiếu gia trước kia thì ko ai nói chuyện với ai. Giờ lại xảy ra chuyện này. Haiz……Chắc y cũng nên cho gia và phu nhân biết để cải thiện? Mà nghĩ lại gia gia và phu nhân đã nhiều năm ko nhúng tay can thiệp vào ân oán thị phi rồi. Y nói ra cũng ko tốt cho lắm. Huống chi, cũng phải phòng chuyện Minh Nguyệt cô nương mang thai bị bại lộ. Từ trước đến giờ, thiếu gia vẫn giấu giếm gia và phu nhân nên cũng ko nhắc đến.

A Sinh nhìn sương phòng của Minh Nguyệt tiểu thư mà thở dài thêm cái nữa.

“Đúng rồi, sao không thấy Minh Nguyệt đâu cả? Ta nghe lão đại nói, đã nhận nàng làm muội muội mà, người đâu rồi?” Khuyết Bất Bình nhìn khắp nơi, thắc mắc đã mấy ngày nay đều ko thấy người ah. Minh Nguyệt tiểu thư nếu bình thường thì luôn sinh hoạt tự nhiên, nhưng nếu có khách đến nhà, thì nhất định phải trốn vào phòng, ngừa chuyện vạn nhất.

“Thân thể của nàng ta không khoẻ, đang nghĩ tạm trong phòng ạh.” A Sinh thuận miệng tìm 1 lý do chống chế.

“Thì ra là vậy ah.” Khuyết Bất Bình không nghi ngờ lời y. Bước ra phòng ngoài. Hắn còn có chuyện cần xử lý, vì thế liền rời khỏi nhà của Lãnh Niệm Sinh.

Thành đông có 1 con hẻm nhỏ, vừa mới xảy ra 1 vụ án mạng kinh hãi. Phát hiện ra chuyện này chính là người lân cận. Mới sáng sớm *** mơ đã vội vàng chạy đi báo quan. Một lát sau, trong ngõ nhõ đầy hết quan sai, cùng khám nghiệm tử thi. Ngay cả Địch đại nhân cũng quan tâm mà đến xem.

Vì thế, hẻm nhỏ này liền chật nít dân chúng tò mò vây lại xung quanh. Mọi người cứ xôn xao bàn luận ko ngừng —— Người hàng xóm báo quan giờ thì đang trả lời vài câu hỏi tất yếu giúp cho việc phá án. Thành thành thật thật, biết bao nhiêu liền kể bấy nhiêu. Người chết này là hàng xóm với hắn nhiều năm tên là Trần Tam Lang, tuổi chừng 40, bình thường lấy việc bán cá mà mưu sinh. Vì hai ngày nay ko thấy bóng dáng của người ra chợ bán cá đâu cả. Chuyện này cũng thật kỳ lạ đi. Bởi Trầm Tam Lang vốn có cuộc sống chỉ tạm đủ ăn, còn phải nuôi gia đình nữa. Sao lại mất tích 1 cách kỳ quái như vậy chứ? Là láng giềng tối lửa có nhau, liền chạy qua thăm hỏi thì ko thấy hắn ta mở cửa, cũng ko thấy người vợ mơn mởn của hắn đâu cả. Nhưng, chiếc xe ngựa cũ nát của Trần Tam Lang thì vẫn đứng ở đầu ngõ, cho thấy là hắn ko phải đi xa nhà. Mấy người hàng xóm sợ là đã phát sinh chuyện ngoài ý muốn, vì thế quyết định phá cửa mà vào. Sau khi phá xong cánh cửa, thì ngửi được 1 mùi hôi thối tràn ngập khắp nhà, cảm thấy rất kỳ lạ. Một lúc sau thì phát hiện Trần Tam Lang đã chết ở trên giường nhà mình.

“Không thấy vợ hắn đâu. Người chết này còn có thân nhân nào nữa ko?”

“Có, Trần Tam Lang cùng vợ trước có sinh được 1 đứa con gái tên là Uyển Nhi. Bất quá, mấy tháng trước đã bán nó vào kỹ viện rồi.”

Địch Dĩnh nghe vậy, nhướng mày, tiếp tục hỏi: “Ngươi có biết là kỹ viện của ai ko?”

Hắn liền trả lời ngay: “Tiểu dân không biết. Dù sao bán vợ đợ con cũng ko phải là chuyện hay ho gì. Hàng xóm xung quanh nào ai dám can thiệp vào chuyện riêng của người khác đâu ạh.”

Mọi người đều đoán được tám chín phần bởi vì thiếu tiền nên mới đi con mình. Tóm lại, người nghèo thì có muôn vàn cái khó của người nghéo

“Ân…” Địch Dĩnh dừng lại một lát, quay đầu lại phái thuộc hạ lập tức truy tìm tung tích của Trần Uyển Nhi, rồi dẫn người đến nhận thi thể.


Sau khi khám nghiệm xong liền báo cáo lại. Cái chết của Trần Tam Lang rõ ràng ko phải do ngoại thương. Bất đắc kỳ tử mà tử vong, hư hư thật thật. Bất quá vẫn còn nhiều chỗ chưa rõ ràng cho lắm. “Có ai biết thê tử của người chết tên gì? Quê quán ở đâu ko?”

Hàng xóm quen biết Trần Tam Lang liền nhanh chóng trả lời. “Thê tử của Trần Tam Lang tên là Hoài Xuân. Tuổi tác 2 người cách xa nhau, là 1 đôi chồng già vợ trẻ. Còn về Hoài Xuân là người ở đâu, chúng tôi thật tình ko biết.”

Địch Dĩnh buồn bực: “Bọn họ chắc cũng phải mối mai rồi mới cưới hỏi chứ?” Theo lý mà nói, nếu được người mai mối, thì thân thế nhà gái nhất định phải minh bạch rõ ràng. Hàng xóm đương nhiên cũng phải biết ít nhiều mới đúng.

“Đại nhân, ngài ko biết rồi. Hoài Xuân là 1 ngày nào đó Trần Tam Lang tự nhiên dẫn về nhà. Sau 1 thời gian ngắn sống chung, bọn họ mới làm hôn lễ thật đơn giản.”

“Như vậy, Trần Tam Lang và thê tử tình cảm như thế nào?”

“Hẳn là không tồi đi. Ngày thường hai người bọn họ hay khắc khẩu hoặc là tình cảm ko hợp nhau lắm. Nhưng chồng già vợ trẻ nên hắn cũng ko khỏi cưng chìu nàng ta lắm.”

“Ở đây có ai biết, lần cuối cùng thấy thê tử của Trần Tam Lang là vào lúc nào ko hả?”

“Hai, ba ngày trước đã bỏ đi rồi.” Mấy người hàng xóm đều nói như vậy.

Địch Dĩnh suy nghĩ:Trần Tam Lang chết ở trong nhà, thê tử lại ko rõ tung tích. Vụ án mạng này rốt cuộc là tự nhiên tử vong hay có người mưu sát, trước mắt vẫn chưa thể kết luận gì.

“Có ai biết khi còn sống Trần Tam Lang có gây thù chuốc oán với ai ko?”

Mấy người hàng xóm cùng nhau lắc đầu tỏ vẽ ko biết.

Một lúc sau, cuộc điều tra đã bị gián đoạn. Địch Dĩnh trở lại phòng có người chết, hạ lệnh cho bọn thuộc hạ: “Lập tức đem người chết về phủ nha, thật cẩn thận khám nghiệm tử thi, tìm ra nguyên nhân tử vong. Xác định cho rõ người chết vì sống thọ hay ngoài ý muốn bị giết. Sau đó mau chóng tìm người nhà của hắn đến phủ nha lãnh xác về, cho người ra đi được mồ yên mả đẹp.”

Bọn quan sai nghe xong liền lập tức chia nhau ra thi hành nhiệm vụ. Đi đầu là Thiệu Quân, y tiến đến bên cạnh đại nhân nói: “Đại nhân, chúng tôi đã kiểm tra phòng này thật kỹ rồi. Ko hề phát hiện ra dấu hiệu của trộm cướp, hiện trường cũng không có dấu vết đánh nhau. Bất quá, điều khiến người ta tò mò là mặt của người chết lộ ra sự hoảng sợ tột độ, chết không nhắm mắt. Giống như trước khi chết đã thấy gì đó ghê rợn lắm…..”

Địch Dĩnh hỏi tiếp: “Không giống tự nhiên tử vong?”


“Đúng vậy, thuộc hạ có giả thiết như thế.”

“Giả thiết thật to gan, đương nhiên cũng phải tìm ra bằng chứng tất yếu mới được. Thiệu Quân, căn cứ vào kinh nghiệm xử lý án mạng trong quá khứ, ta cũng thấy người này chết ko tự nhiên chút nào.”

Địch Dĩnh nhìn khắp phòng, vật phẩm bài trí thật chỉnh tề. Người chết nếu là bị giết, thì chắc chắn phải do người quen gây nên.

Y thật cẩn thận suy nghĩ. “Từ miệng hàng xóm biết được, người chết ko có gây thù chuốc oán cùng người khác. Nguyên nhân tử vong có thể là do thê tử muốn cắt đứt quan hệ.”

Địch Dĩnh xoay người dặn người thuộc hạ đang ở cạnh bên: “Thiệu Quân, phái người dựa theo miêu tả của hàng xóm, vẻ ra nhân dạng của Hoài Xuân rồi điều tra tung tích của nàng ta.”

“Thuộc hạ tuân mệnh.”

Trải qua mấy ngày điều dưỡng, Lãnh Niệm Sinh cuối cùng cũng đã khôi phục được thần sắc. Bất quá, hắn vốn là người có ơn ắt trả có thù phải báo, nên đã âm thầm phái vài tên tay sai điều tra về 2 tên hỗn trướng đã hảm hại hắn ngồi tù.

Trừ phi Trương Tam, Lý Tứ tự nhiên giữa đường biến mất, hoặc chạy ra khỏi địa bàn của hắn, còn lại cũng ko khó khăn gì.

Sự việc quá sức trùng hợp. Hắn ko thể ko tin hai tên này là bị người ta xúi giúc dám đến vuốt râu hùm. Lãnh Niệm Sinh trong đầu đã cho vài cái tên vào sổ đen, lòng cũng có sắp đặt.

Trước khi xuất môn, liền đi vào chuồng ngựa, thấy Minh Nguyệt đang bận rộn làm việc. Lãnh Niệm Sinh liền tiến đến giật lấy cái chổi trong tay nàng, răn dạy: “Muội sao ko đợi ở trong phòng, hoặc ra đình viện tản bộ, hay làm mấy chuyện nữ công linh *** cũng được. Ta cũng sẽ ko can thiệp. Nhưng mà, ta ko muốn muội lại tiếp tục làm mấy chuyện tạp vụ lung tung này. Chuồng ngựa thì có Sinh thúc thúc rửa rồi, muội đừng cướp việc của thúc ấy.”

Sinh thúc thúc đã phản ánh với hắn nhiều lần. Minh Nguyệt dường như ko để cho thân thể được nhàn rỗi. Có khi còn trèo lên lau cửa sổ, rồi lỡ chân té xuống. Nếu ko phải Sinh thúc ở ngay cạnh đó, nhanh tay lẹ mắt đỡ được, thì thật ko thể tưởng tượng nổi chuyện gì sẽ xảy ra.

Sinh thúc lo lắng cho thai nhi trong bụng của nàng… Minh Nguyệt cúi đầu, ánh mắt buồn bã. Không dám nói lời nào.

Bị phát hiện rồi sao……Là nàng cố tình muốn làm hư thai nhi! (Cô này ác cắn cắn khăn)

Lãnh Niệm Sinh nhìn thấu lòng dạ của nàng. “Minh Nguyệt, đừng tưởng là ta ko biết ngươi đang nghĩ gì. Ta rất hy vọng ngươi nói lời phải giử lấy lời.” Ngữ khí nghiêm túc đầy bắt buộc. Bất kể đối tượng là ai, lời khi đã nói ra thì nhất định phải chịu trách nhiệm với nó.


“Ta không quên, Niệm Sinh ca.” Từ cùng hắn đến nơi này. Nàng cũng biết sơ qua tính tình của hắn. Người rất cứng đầu nhưng lại phi thường tốt.

Nghe người khác nói, người hắn mang đầy *** thần trượng nghĩa, rất hay bênh vực kể yếu, thù hằn với cái ác. Thậm chí không sợ gây chuyện……Người như thế đương nhiên rất xem trọng lời hứa.

Giống như lời hắn nói lúc đầu —— Từ nay về sau theo ta, nàng sẽ là muội muội của ta.

Nên hắn mới ko ngại ngùng khoảng cách giữa nam và nữ, cũng ko tránh xa nàng.

Lãnh Niệm Sinh đem cái chổi để vào góc, thấy nàng vẻ mặt thật đáng thương. Hắn cũng ko nhẫn tâm trách móc nặng nề mà dỗ dành “Trước mắt là, chỉ có muội, ta, A Sinh, Trầm nương cùng Ngụy Thất thúc biết chuyện này mà thôi. Ngay cả cha và nương của ta cũng ko hay biết gì cả. Ta làm vậy vì cái gì, chắc muội không khó để đoán được phải ko?”

“Muội hiểu huynh rất tốt với muội, nhưng muội ko thương hài tử này…….” Nàng mấp máy môi, dùng tay áo lau đi nước mắt đang chảy tràn ra. Lòng đầy lo âu, từ lâu đã dựa dẫm vào sự hiện hữu của hắn. Thậm chí trong đầu còn có vài suy nghĩ nữa.

Nhưng, nàng ko thể vọng tưởng với thân thể hoa tàn nhị rữa này…..

Nước mắt càng chảy càng nhiều. Lòng cũng như xát muối. Nàng hận chính mình đến cùng cực.

Ngẩng mặt, đôi mắt xinh đẹp lấp lánh nước mắt như cầu xin người khác biết tâm sự mình. Nàng nài nỉ: “Niệm Sinh ca, ta sẽ nghe lời, dừng chán ghét ta…..”

“Sao lại chán ghét? Kính xin muội, đừng khóc nữa mà.” Hắn đối với nước mắt của nữ nhân là vô phương. Tình cảnh đau lòng của nàng cùng với mình có vài phần tương tự. Nữ nhân có thể khóc để phát tiết khi gặp ủy khuất. Còn hắn —— Oán khí cứ âm ỉ tích tụ tại khóc khuất của nội tâm, chờ đợi có 1 ngày, chính tay mình sẽ đòi lại công đạo.

“Niệm Sinh, quân tử báo thù, ba năm chưa muộn.”

Lãnh Niệm Sinh lòng đầy buồn bực thầm thở dài “haiz” 1 tiếng. Nhớ đến người nhã nhặn kia gần đây hành động cũng thật tích cực đi. Nơi nào cũng dán truy nã hai kẻ trộm tranh năm đó. Việc này truyền khắp mọi ngõ ngách. Thậm chí đến Phụng Vân trai Dương lão bản lúc đến ngoạn bài cữu cũng hỏi về chuyện bức gianh giả của nương là vẽ cái gì trong đó?

Hắn căn bản cũng mù tịt, nhưng lại nhớ rất rõ ràng là mình đã hung hăn cắn thật chặt tay của người nhã nhặn…..

Ngón tay bất giác xoa xoa đôi môi đẹp như cánh hoa. Hình ảnh đêm đó giống như 1 ký hiệu khắc thật sâu trong trí não. Muốn quên nhưng ko được…..Chết tiệt, hắn đang nghĩ gì vậy?!

Mày nhăn chặt lại, thoáng chốc nổi giận đùng đùng, Lãnh Niệm Sinh nhấc chân đá hòn đá đang ở trên mặt đất. Nhịn ko được mở miệng mắng: “Phiền chết được, ta đây phải tìm ngươi tính sổ.”

Minh Nguyệt chỉ biết giương mắt nhìn người nhảy lên tuấn mã. Giọng nói lạnh lùng ẩn chứa nhiều tức giận “Giá” 1 tiếng, rồi nhanh chóng biến mất, ko kịp lưu lại hình ảnh nào cả.


Vừa nãy, hai người gần nhau thật giống như ảo ảnh. Nàng vùi mặt vào hai tay, khóc đến độ ko kiềm chế được. Hoàn toàn ko biết cách đó ko xa, có 1 bóng dáng điềm đạm, đang lặng lẽ nhìn nàng với ánh mắt vô cùng thương tiếc…..

Lãnh Niệm Sinh vừa đến sân, bọn thuộc hạ đã sớm đợi lệnh. Trong đó có 1 gã hán tử tiến đến kề bên tai chủ tử nói gì đó. Thấy môi hắn cười lạnh 1 cái. Này chứng tỏ là có người sắp phải nhăn mày nhíu mặt rồi. “Khuyết Bất Bình và Khuyết Bất Phàm đều ở trên lầu?”

“Không ạh. Hai vị gia gia nói đi ăn 1 chút rồi sẽ trở lại sau.”

“Àh,” Nụ cười trên mặt Lãnh Niệm Sinh càng thêm rạng rỡ. “Như vậy là tốt nhất, ko có người can thiệp. Mau đem đao đến đây.”

Hả! Chủ tử muốn đao…..

Lãnh Niệm Sinh ánh mắt tàn độc trừng 1 cái, khiến bọn thuộc hạ rùng mình, cả người phát lạnh.

“Này…..chuyện này….”

“Sao hả, dám ko nghe lời của ta?”

“Không…..phải.”

“Vậy sao ko mau đem đao đến hay để ta tự mình đi lấy?” Hạ tối hậu thư, ngụ ý là bọn thuộc hạ đừng hỗn láo.

Hán tử lúc nãy liền trả lời: “Khuyết gia có dặn qua bọn tôi, phải tận lực giúp chủ tử đừng gây thêm chuyện nữa. Huống chi mấy ngày trước, ngài vứa mới bị đại thiếu gia bỏ tù 3 ngày. Khuyết gia nếu biết chúng tôi đưa cho ngài đao, nhất định sẽ trách tội.”

Nhắc đến việc này hiển nhiên là đổ thêm dầu vào lửa. Cơn giận của Lãnh Niệm Sinh không cách nào nhịn được nữa. Hắn quát lên: “Ngươi cho rằng ta sợ cái tên văn nhân chết tiệt kia? Y dám bắt ta vào nhà lao lần nữa thử xem, ta nhất định lột da y ra!”

Hả! Đại thiếu gia đang làm qua. Nhân đường đường là phủ doạn ko phải là dễ chọc. Chủ tử sau chuyện lần trước hình như là chưa biết khôn ra, còn muốn lột da đại thiếu gia. Lần này ko hẳn là bị bắt đi ngồi tù ba ngày là xong việc.

Lãnh Niệm Sinh đẩy hắn ra. “Ngươi còn ngốc nghếch cái gì đó? Trước kia đi theo cha ta, người nói 1 ko ai dám nói 2. Giờ sao nhiều lời như vậy hả.”

Hán tử bị đẩy xa, đành phải quay đầu đi lấy đao đến.

Một lát sau, Lãnh Niệm Sinh cầm lấy 1 thanh đại đao. Lúc này mới thật vừa lòng bước lên lầu hai, còn quay đầu lại dặn dò. “Ko có lệnh của ta, bất kể ai cũng ko được đến gần.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận