Cái này ta mua ở gần đây, không biết nó ngon hay không thôi cứ ăn tạm đi.
Còn chuyện làm thêm thì ta đã nói với bà chủ giúp cô rồi.
Ta nói, Khương Dao bỏ nhà theo trai, ngày mai mới đi làm lại, bà muốn cho cô ấy nghỉ thì cứ làm thế đi.
Xém tí nữa Khương Dao đánh rơi chiếc muỗng, cô há hốc mồm nhìn kẻ đối diện, muốn chửi hắn một trận nhưng nhớ lại bản thân vừa được cứu nên thôi.
Với tính cách của hắn mà bị chửi chắc hắn giết cô ngay nên cũng đành ngậm lại những lời mắng vào trong.
- Chú, chú nói giỡn phải không?
Nhìn cái mặt chết nhát của Khương Dao hắn cực kỳ vui sướng.
- Ừm đúng rồi, nếu không ăn cho đàng hoàng thì chuyện “ bỏ nhà theo trai” là sự thật.
Hắn đẩy tô cháo về phía Khương Dao trước mắt cô là một tô cháo thịt bằm nhỏ, có vài cọng giá và một chút hành lá cùng hành phi.
Trông nó đơn giản nhưng với Khương Dao bây giờ nó chẳng khác nào sơn hào hải vị vì đã lâu cô chưa ăn một bữa nào ra hồn.
Từ khi bỏ nhà đi đến giờ, lúc thì cô ăn đại chiếc bánh cho qua bữa, lúc thì một hộp cơm chia thành hai bữa cho xong, chẳng có lúc nào no cái bụng.
Hơi nóng tỏa ra từ tô cháo, khói bốc lên ngun ngút và mùi hương thơm của nó hòa trong không khí khiến Khương Dao cảm thấy hạnh phúc vô cùng.
Nhìn biểu hiện của cô, hắn không ngờ một tô cháo chừng mười lăm hai mươi ngàn cũng khiến cho cô cảm động đến phát khóc.
So với những người khác tham cầu vật chất thì
cô gái này lại đơn giản đến mức không ngờ tới được.
Ban đầu hắn đề nghị cho cô tiền, cho cô chỗ ở thoải mái nhưng cô nhất quyết từ chối, để rồi sống một cuộc sống lam lũ và khó khăn.
Hắn thật không thể hiểu nỗi con thỏ ngu ngốc trước mặt này.
Và hắn càng không hiểu nỗi bản thân mình, khi những hành động vượt quá giới hạn với cô mỗi lúc một tăng chứ không có giảm.
Nhìn thấy cô ngồi đó ngắm tô cháo mãi, hắn liền nói:
- Không ăn là ta ăn đó!
Khương Dao thấy thái độ vừa cợt nhã vừa hù họa của Tửu Lạc rất mắc cười.
- Cám ơn chú.
So với ban nãy thì biểu cảm của cô đã tốt hơn nhiều khiến hắn nhẹ cả người.
Hắn chợt nghĩ, dính dáng đến con người này thật mệt mỏi nhưng đôi lúc lại có chút gì đó vui.
Khương Dao rửa tay và mặt lại rồi ngồi vào bàn ăn, còn hắn thì quay lại vẻ lười nhác như thường ngày, nằm dài ra sàn nhà nhìn cô.
Đã quá quen với con quỷ lười như hắn nên cô vẫn tự nhiên ăn hết tô cháo trên bàn.
Ngày hôm nay quả là một ngày xui rủi khi bị nhốt trong nhà kho, nhưng cũng thật may mắn được cứu ra ngoài.
Suy nghĩ một lúc thì Khương Dao chỉ suy ra được người muốn nhốt cô là Khương Nguyệt thôi, nó luôn thích hành hạ cô mỗi khi có cơ hội mà.
***
Qua ngày sau thì Khương Dao có gặp Triệu Minh, hắn nói về việc đến nhà ông Tịnh bàn chuyện hôn ước của hai bên gia đình, và hắn cũng đồng ý chuyện cưới Khương Nguyệt.
Tới đây, cô mới hiểu được nguyên nhân tại sao mình bị nhốt, chắc bọn họ sợ cô sẽ về phá tiệc thân mật của hai bên gia đình chứ đâu.
Cô cũng không muốn nhớ đến nữa, dù sao cô có làm ầm thì cũng chẳng được lợi gì.
Khương Dao cảm thấy hơi khó hiểu vì cô cũng cảm nhận được hắn ta có thái độ thù địch với Khương Nguyệt, tại sao lại đồng ý dễ dàng đến vậy.
Khương Dao suy nghĩ đi suy nghĩ lại vẫn không tài nào thấu được trong đầu của Triệu Minh đang tính chuyện gì?Thời gian trôi qua nhanh chóng, cũng nhờ Triệu Minh mà Khương Dao đã cải thiện điểm số thi thử rất nhiều.
Cô tin mình sẽ có cơ hội đậu Sư phạm Tiếng Anh của trường đại học An Bình.
Ngoại ngữ là một trong những môn học yêu thích, thêm vào đó, chuyên ngành sư phạm sẽ được miễn hoàn toàn học phí nên cô sẽ giảm được nỗi lo cơm áo gạo tiền, như thế cũng tốt.
Cô nhiều lần hỏi Triệu Minh hắn muốn học cái gì hắn đều không trả lời, cứ thần thần bí bí nói rằng đến lúc đó thì cô sẽ biết.
Khương Dao thấy rằng tính cách của Triệu Minh lúc thì cởi mở, lúc thì âm trầm khó đoán.
Chuyện không cần hỏi đôi khi hắn cứ nói thẳng ra, còn chuyện cô muốn biết thì hắn chẳng hé lời một câu nào.
Cũng giống như chuyện hồi học lớp chín, bỗng nhiên ba mẹ hắn nói rằng hắn bị mất tích, quá giờ tan trường nhưng không thấy hắn về nhà.
Vì còn lúc đó hắn còn học ở trung tâm thành phố An Bình nên cô biết chuyện này thông qua cuộc gọi của ông Kha Tầm với ông Tịnh, ông Tầm nhờ vả lỡ Triệu Minh có đến đây thì thông báo với ông ấy một tiếng.
Nhưng dù tìm cỡ nào cũng không có tin tức, đến khi ông Tầm và bà Chi sắp buông xuôi hy vọng thì hắn trở về, trên người lành lặn không một vết thương nào.
Khi được hỏi thì hắn chỉ bảo rằng mình bị lạc, đến giờ mới tìm được đường về.
Nỗi vui mừng chợt đến, nhìn hắn không có gì khác thường nên ông Tầm và bà Chi cũng an tâm không hỏi gì thêm.
Sau đó, Triệu Minh muốn học trường cấp 3 thuộc ngoại ô thành phố, nơi mà Khương Dao sẽ chuyển cấp và ba mẹ hắn cũng đồng ý chuyện đó.
Lâu lâu, Khương Dao hỏi hắn đã đi đâu trong 49 ngày đó nhưng hắn không bao giờ hé miệng được câu nào.
Cứ thế lần này qua lần khác cô cũng bó tay với hắn.