Chú...Sao?Quý Tửu Lạc vẫn nằm đó nhìn chằm chằm vào Khương Dao mà cô không hề nhận ra điều đó.
Có lẽ đây là một thói quen của hắn đã có trong một năm trở lại đây.
Cô gọi hắn, mọi suy nghĩ của hắn đều tập trung vào cô như lần cô cố gọi tên hắn trước khi ngất đi vậy.
Chú đã đưa tôi đến bệnh viện sao?Ừm.Câu trả lời ngắn gọn của hắn khiến trong lòng Khương Dao trỗi dậy một chút cảm xúc vui mừng, trái tim trở nên ấm áp và rộn ràng hơn.
Vì từ trước đến giờ sự ghẻ lạnh của gia đình khiến cô luôn hoài nghi về tình cảm của người với người.
Cô cười cười rúc một nửa khuôn mặt của mình vào trong chăn.
- Cám ơn chú, chúc chú ngủ ngon.
Khi hơi thở của cô đã đều đều nhè nhẹ, hắn vẫn nằm đó hướng mắt về phía cô, trên khuôn miệng vẽ lên một nụ cười nhẹ rồi hắn cũng nằm chờ cơn buồn ngủ kéo đến.
Bỗng nhiên, Tửu Lạc suy nghĩ với cái đà này thì không biết năm năm sau hắn có nỡ lòng xuống tay mà lấy đi linh hồn của cô gái này hay không đây? Bây giờ hắn bắt đầu không nỡ rồi.
Chết tiệt, cũng tại cái đêm đó kéo theo một mớ hỗn độn.
Tại vì hắn hay đến và túc trực tại căn phòng nhỏ bé tí ti này nên chẳng màng đi ký khế ước, cả tháng vừa rồi phải đi tìm người ký khế ước muốn bỏ mạng, vậy mà lại hủy khế ước, thôi bỏ đi.
Mệt chết được.
Tháng sau nhất định phải tìm vài người, tích trữ dần để có thời gian ở đây...!Hở? ở đây?
Rồi hắn tự trách bản thân thật sự điên rồi, hắn đập đầu vài cái xuống gạch.
Bỗng nhiên hắn cảm thấy cô thật nguy hiểm, có thể quay hắn như chong chóng.
Đôi mắt đen nhánh của hắn đăm chiêu nhìn vào cô gái đang ngủ say.
Hắn lẩm bẩm: Không thể như vậy được.
Con người, cô thật nguy hiểm.
***
Như những gì dự đoán, cả Khương Dao và Triệu Minh đều đậu trường đại học An Bình chuyên ngành Sư phạm
Tiếng Anh, ngay khi tra cứu điểm thi xong cô liền nhắn tin cho hắn biết, cả hai cùng chúc mừng nhau trong niềm hạnh phúc hân hoan.
Đã đến trưa, Khương Dao chuẩn bị đi làm.
Khi ra cửa gặp ngay bà ngoại đang cặm cụi quét sân, cô có chào bà và nói với bà mình đã đậu đại học, bà vui đến mức bỏ chiếc chổi ra và ôm cô, bàn tay già nua thô ráp xoa xoa chiếc đầu cô bảo:
- Cháu của bà giỏi quá.
Nước mắt của cô rưng rưng cảm nhận hơi ấm và tình thương của bà cho mình.
Đến khi ra khỏi con hẻm, bước chân tung tăng của Khương Dao bỗng dừng lại khi bắt gặp một người đàn ông trung niên mang gương mặt có vài phần giống cô.
Cơ thể Khương Dao như đông cứng lại, trừng mắt nhìn ông ta.
Ông Tịnh bước chậm về phía cô và quét mắt từ trên xuống rồi gương mặt biểu hiện một chút xót xa.
- Ba tìm con có việc gì?
Một câu hỏi xa cách, chỉ khác chủ ngữ được gọi là "Ba" cho phải phép, chứ thật tình Khương Dao chẳng muốn liên quan đến ông một chút nào cả.
Ông cho cô một cảm giác mình là đồ bỏ đi, là đồ thừa rất rõ ràng.
Khương Dao không còn gì để nói với ông từ ngày cô bước chân rời đi trong buổi đêm lạnh đó.
Tính ra, bây giờ đang là tháng chín, cô rời đi cũng gần một năm rồi.
Đây là lần đầu tiên ông chủ động đến gặp cô, chắc cũng chắng có chuyện tốt đẹp gì.
Ông Tịnh ngập ngừng một lúc, nhớ đến mục đích của ngày hôm nay cất giọng nói:
- Tháng sau là ngày làm lễ đính hôn của Khương Nguyệt, đúng ra thì cả gia đình nhà gái phải có mặt.
Nói thẳng ra thì sự xuất hiện của con sẽ làm mất hòa khí đôi bên, lúc đó con không cần đến, cứ lựa lời nói rằng bản thân bị bệnh đi.
Khương Dao cười thầm trong bụng, nói thẳng ra thì sự xuất hiện của cô sẽ làm ảnh hưởng đến tâm trạng bà Liên và Khương Nguyệt thì đúng hơn, cái gì mà hòa khí đôi bên chứ.
Những lời ông nói càng khiến Khương Dao tăng ác cảm về ông, về cái gia đình đó.
Không gặp gần cả năm nay,
Khương Dao dần quen với việc bản thân mình là một cô nhi, bây giờ gặp lại càng khiến cô chán ghét ông hơn.
- Ba an tâm, con sẽ không đến đó đâu, vả lại con rất bận làm gì có nhiều thời gian rảnh để đến nơi không thuộc về mình.
Con chào ba.
Nói rồi, cô bước nhanh đi để không còn thấy ông Tịnh trong tầm mắt, trong lòng bỗng chốc dâng lên một chút cảm xúc chua xót, cô cố nén lại những uất uất đang chực trào bùng lên trong dòng chảy cảm xúc.
***
Vì sinh nhật của Khương Dao gần sát với ngày đính hôn nên Triệu Minh không có thời gian đi chơi và tổ chức sinh nhật cho cô như những năm trước, cô cũng hiểu chuyện và không trách gì hắn, nhận được tin nhắn chúc mừng sinh nhật thì cô chỉ cảm ơn rồi thôi, không làm phiền thời gian bận bịu của hắn nữa.
Cuối cùng cũng đến ngày đính hôn của Triệu Minh và Khương Nguyệt, vì chỉ là tiệc nhỏ, chỉ mời dòng họ hai bên gia đình nên cũng không tổ chức lớn, chừng năm bàn là đủ.
Hòa trong không khí náo nhiệt buổi lễ diễn ra rất suôn sẻ, trong lòng ông bà Khương vui mừng khôn xiết vì gả được đứa con gái cưng cho Triệu Minh, người vừa hiền vừa tốt tính và đặc biệt là gia cảnh tốt nữa.
Đây thật thực là một món hời không hề nhỏ.