Từ đầu đến cuối, Triệu Minh luôn tỏ ra là một người rất ủng hộ cuộc hôn nhân này.
Trong mọi khung hình hắn đều cười rất tươi, luôn nhìn về phía Khương Nguyệt với đôi mắt yêu chiều và si mê.
Cứ ngỡ mọi thứ đã êm đẹp từ đó, nhưng mọi mộng tưởng của ông Tịnh, bà Liên và cả Khương Nguyệt bỗng chốc tan thành mây khói, mọi thứ biến thành thảm kịch.
Trong đêm đó, từ dưới phòng khách, ông Tịnh đang ngồi trên bàn tính toán xem khách khứa đám cưới nên mời những ai.
Bạn bè của ông cũng khá đông, không mời người này mà mời người kia thì cũng không thỏa đáng lắm.
Rồi ông tính nên cho của hồi môn con gái mình những gì, tài sản nào.
Thậm chí ông còn tính xa đến mức cho Khương Nguyệt đến ở nhà của ông Tầm để hai đứa nhỏ có thời gian vun đắp thêm tình cảm, chắc chắn con của ông phải được bước chân vào nhà Kha Tầm mới được.
Đang suy tính tới lui thì bỗng ông nghe tiếng thét "Aaaaaa" chói tai của bà Liên từ trên lầu.
Ông Tịnh giật mình, định mắng bà Liên ban đêm ban hôm còn làm ồn như thế.
Nhìn lên phía trên thì thấy bà Liên vịn vào tường đi ra khỏi phòng của Khương Nguyệt, đôi mắt bà mở to hoảng loạn, bước chân xiêu vẹo không vững như một bà lão yếu ớt, tưởng chừng có thể té xuống bất cứ lúc nào.
"Ông ơi..."
Bà Liên chỉ nói được nhiêu đó rồi gục xuống khóc lóc đến mức thảm hại.
Ngay khi nhìn thấy bà Liên, ông Tịnh bỏ giấy tờ đang cầm xuống và chạy lên đỡ bà.
Từ cánh cửa phòng hình chữ nhật, ông cũng nhìn thấy khung cảnh kinh hoàng bên trong.
Đứa con gái ông yêu thương cả người đang bê bết máu, cổ tay cổ chân bị cắt đến mức sắp rời ra, miệng thì bị rạch một đường dài đến mang tai.
Khương Nguyệt đang được đặt nằm thẳng tắp trên giường, máu chảy đến mức thấm ướt ga giường và gối một mảng lớn.
Mặc dù được ông Tịnh đỡ nhưng bà Liên vẫn cúi rạp người xuống, cơ thể không còn sức lực đứng dậy.
Đứa con gái của bà, đứa con bà chín tháng mười ngày mang nặng đẻ đau, chăm chút nuôi lớn sao lại xảy ra chuyện thế này được.
Nhìn vào đứa con chết không kịp nhắm mắt trong bộ dạng thảm hại, bà thật sự không tài nào hiểu được là ai đã làm ra chuyện ác nhơn thất đức đến vậy, đứa trẻ chỉ mới mười tám tuổi thôi mà.
Ban đầu bà định để con bé nghỉ ngơi vì ngày hôm nay nó tiếp khách cùng ông bà cũng mệt rồi, ai ngờ mới chừng hai tiếng, bà qua phòng tâm sự với nó thì thấy cảnh tượng đau lòng này.
Từ đây đến cuối đời, bà biết sống làm sao đây?
Bà định bỏ lại ôm đứa con của mình trong đau đớn, không để nó cô đơn như thế này được.
Ông Tịnh đã ngăn bà lại, giữ nguyên hiện trường và gọi công an đến điều tra và khám nghiệm tử thi.
Lúc đầu bà không muốn để con gái của mình chịu tổn thương thêm nữa, nhưng nghe lời ông Tịnh nói cần nhất định tìm ra hung thủ nên bà cũng đồng ý.
Mới sáng đó, cả nhà ông Tịnh đang náo nhiệt với tin vui, thì đến tối thì cũng ồn ào với tin buồn.
Người người ra vào nhà ông Tịnh không đếm xuể, lúc thì là người thi hành nhiệm vụ lúc thì là người hóng chuyện, cứ tấp nập đến
sáng hôm sau.
Như thường lệ, Khương Dao cảm thấy cả ngày hôm nay sức lực của bản thân không còn nữa, vì sắp phải nghỉ làm nên cô cũng tranh thủ rảnh giờ nào thì làm giờ đó, kiếm thêm thu nhập cho bản thân.
Tối đó, đang nằm lướt lướt điện thoại thì cô mới biết được rằng nhà của ông Tịnh và bà Liên xảy ra chuyện lớn.
Lướt xuống bình luận thì chuyện liên quan đến cái chết thảm của Khương Nguyệt.
Nguyên nhân do người nhà giữ kín chuyện nên không có bất cứ bức ảnh nào về nạn nhân được tràn ra ngoài.
Cả người cô lạnh toát, tại sao mới sáng đó mà lại có chuyện như thế được? Cô lập tức gọi cho Triệu Minh, không biết rằng hắn đã biết chuyện chưa.
Ngay khi điện thoại được kết nối, đầu dây bên kia liền có người nhấc máy, giọng nói của hắn mang theo sự căng thẳng:
"Khương Dao"
Xen lần giọng nói trầm đục của hắn chính là tiếng người náo loạn ồn ào xung quanh, và có cả tiếng than khóc của bà Liên.
"Cậu, cậu đang ở nhà Khương Nguyệt sao?"
"Ừ, bây giờ mọi người rất hỗn loạn, cậu đừng tới đây, mẹ của Khương Nguyệt đang muốn đổ tội cho cậu đó."
"Mình sẽ chú ý, Triệu Minh, cảm ơn cậu đã nhắc nhở."
Nghe xong, hắn cúp máy ngay lúc đó.
Cô hiểu tình huống bên đó như thế nào nên cũng không nói gì thêm.
Tối đó, cô suy nghĩ rất nhiều, không biết đã xảy ra chuyện gì, trong lòng cũng có chút buồn, dù sao nó cũng là em của cô.
Vì cái chết tức tưởi của con gái nên ông bà Tịnh đều muốn làm cho đến cùng, mong sao tìm được hung thủ thật sự.
Những người có liên quan đều được mời lên làm việc, cô cũng thế.
May là camera tại cửa hàng văn phòng phẩm có ghi lại thời gian xảy ra vụ việc thì cô đang còn làm việc, thành ra cô thoát được tội danh ô uế bản thân này.
Cũng vì trong phòng của Khương Nguyệt không có gắn camera và ở trên tầng lầu nên không ai biết được đã xảy ra những gì.
Cửa sổ trong phòng cũng được khóa trái lại thì ai có thể lẻn vào?