Kết quả sơ bộ cho thấy Khương Nguyệt tự tử, nhưng tự tử thì ai mà làm đền mức đó.
Cả công an cũng không thế điều tra được bất cứ đầu mối nào.
Còn về phần khám nghiệm tử thi, ngoài những vết thương đó ra thì không hề có bất cứ tác động ngoại lực hay thuốc gì trong cơ thể của Khương Nguyệt.
Điều đó càng khiến cho những người thi hành nhiệm vụ càng thêm đau đầu, mọi điều tra đi vào bế tắc.
Hai ngày sau, thi thể của Khương Nguyệt được trả về nhà để lo hậu sự, Khương Dao cũng đến để đưa tiễn đứa em gái cùng cha khác mẹ ở chặng đường cuối cùng của cuộc đời.
Đây cũng là lần trở về đầu tiên sau gần một năm rời khỏi căn nhà này, vừa đến cửa, không khí tang thương u ám buồn đến mức cả cô cũng lặng người.
Dù đã thấy một vài cảnh này trên đường nhưng khi chính bản thân mình là một phần của người đã khuất thì cô mới cảm nhận rõ mồn một nỗi đau trong lòng.
Thời tiết se lạnh trời thu càng khiến bên trong căn nhà trở nên lạnh lẽo hơn.
Dòng họ bên bà Liên và ông Tịnh cũng đều có mặt đầy đủ, chẳng ai ngó ngàng gì đến Khương Dao đang bước vào.
Cô cẩn thận đến thắp một nén nhang cho Khương Nguyệt, xem như duyên đã hết, mọi đau thương nó gây ra cho cô trước đây cũng tan theo làn khói, cứ thế để nó không còn vướng bận gì đi đầu thai chuyến kiếp.
Cô có gặp Triệu Minh.
Hắn đang ngồi cạnh linh cửu của Khương Nguyệt, cô gật đầu chào hắn như mọi người, hoàn toàn không thể hiện bất cứ hành động thân thiết nào khác.
Hắn rất điểm tĩnh, chẳng hề có một chút tiếc thương nào, hoàn toàn không giống như một người mất đi vợ sắp cưới.
Vừa bước ra khỏi sảnh, Khương Dao nhận một cái tát như trời giáng từ bà Liên.
Sau đó bà nắm đầu cô giật mạnh khiến tóc cô rối bời.
Cô đau đớn đưa tay giữ lại, tạo thành một cục diện hồn không nên có trong ngày tang lễ.
- Chính mày, chính mày đã hại chết con gái tao, tao nhất định không tha cho mày.
Đồ đứa mất dạy.
Những cái tát, cú đạp như mưa rơi cứ thế đáp xuống người Khương Dao.
Bỗng một cơn gió lạ thổi mạnh vào cả hai người, bà Liên bị một lực vô hình đẩy ra xa một cách mạnh bạo, bà ta loạng choạng lùi về phía sau vài bước.
Những người xung quanh thấy thế liền cản bà ta lại.
Khương Dao ôm cơ thể đau đớn nhìn bà ta.
- Con không có làm.
Con có chứng cứ ngoại phạm, tại sao dì vẫn còn ác ý với con?
Dù đã có bằng chứng chứng minh bản thân không có liên quan, nhưng dường như bà Liên không hề để tâm điều đó.
Trong lòng bà bế tắc, chỉ muốn tìm ai đó để xả giận, bà dùng những lời lẽ thậm tệ lên người Khương Dao.
- Chính là mày, mày là đứa thất đức, đến cả em gái mày mày cũng ganh ghét, mày không nên được sống...
Khương Dao nhìn bà ta đã tiều tụy đi nhiều, chắc đã nhiều ngày không an giấc, tinh thần không được tỉnh táo.
Vài người họ hàng đã đưa bà ta vào phòng để trấn tĩnh lại, ông Tịnh đến bên cạnh Khương Dao.
Nhìn ông cũng không khá khẩm hơn vợ mình là bao, chỉ là ông còn bình tĩnh hơn.
- Đừng trở về và gây náo loạn thêm nữa.
Ông chỉ để lại câu nói ấy ngầm nói cho cô biết bản thân cô chỉ là kẻ thừa, đừng đến đây và gây thêm phiền phức cho ông nữa.
Đúng vậy, con của ông chỉ có mỗi Khương Nguyệt thôi, cô tự nhủ như thế.
Khương Dao cũng không còn lý do gì để ở lại nơi không thuộc về mình, bước chân nhanh chóng hướng ra cổng và rời khỏi đó.
Đi một đoạn, cô dừng lại ở nơi ánh nắng xế trưa chiếu rọi, cảm nhận một chút ấm áp trong bầu không khí lạnh lẽo có thể làm đóng băng mọi thứ kể cả tình người.
***
Khương Dao trở về phòng trọ, cô thở dài một hơi.
Khi đầu óc bớt căng thẳng, cô mới cảm nhận từng cơn đau ở da đầu và khắp người.
Bà Liên ra tay không phải vừa gì, tất cả những uất hận cứ thể đổ trên đầu cô dù bản thân cô không phải là người gây ra.
Khương Dao nhớ lại những lời mà ông Tịnh nói với mình, xem như bản thân không còn liên quan đến nhà đó nữa, cô quả quyết.
Đến tối, Quý Tửu Lạc lại đến.
Nhìn thấy cơ thể cô xuất hiện một vài vết bầm, hắn liền hỏi:
- Con người, cô bị sao vậy?
Vì không còn phải ôn thi nên tối Khương Dao khá rảnh, bản thân cô vừa lướt điện thoại vừa trả lời hắn:
- Tôi sơ ý bị thương thôi.
Hắn tức giận trước thái độ thờ ơ của cô với mình, liền lấy chiếc điện thoại giơ lên cao trước sự ngỡ ngàng của
Khương Dao.
Hắn ngồi kế bên cô mà cao giọng:
- Nói thật cho ta nghe.
Nếu không nói ta lấy luôn cái cục sắt này.
Sự ngang ngược của hắn càng khiến cho Khương Dao không hài lòng, cô nhóm người dậy giành lại cái vốn dĩ thuộc về mình.
Ở khoảng cách cực gần, hắn thấy trên cổ và ngực của cô có một vài vết trầy còn ửng đỏ.
Trong lòng bùng lên lửa giận, mặt hắn lạnh căng đến mức áp bức người.
Hắn cầm chặt tay cô.
- Con người, trả lời cho ta biết là ai đã làm?