Qua một hai phút căng thẳng thì hắn mới bôi xong được vài vết trầy trên cổ của cô.
Quý Tửu Lạc thấy mặt
Khương Dao đang đỏ như quả gấc, liền hỏi:
- Con người, cô bị sốt hả?
Tay hắn tiện thể đặt lên trán cô.
Khương Dao không trả lời, gạt tay hắn ra, lấy một bộ đồ của mình rồi chạy vào nhà vệ sinh.
Sau khi đóng chặt cửa, cô rửa mặt rất nhiều lần nhưng vẫn không tài nào khiến tâm tình ổn định lại.
Từng cử chỉ chạm nhẹ của hắn làm cô để ý không thôi.
Quý Tửu Lạc ở ngoài này tâm trạng cũng xáo trộn không kém gì cô.
Hắn lấy tay vò đầu mình rồi biến mất.
Hơn 30 phút sau cô mới trở ra, trên người đã thay bộ đồ khác thì thấy căn phòng trống trơn, chỉ còn mỗi hộp thuốc nằm trơ trọi dưới sàn nhà.
Đến ngày cuối cùng, thi thế của Khương Nguyệt cũng được chôn cất.
Khương Dao có đến nghĩa trang, nhưng chỉ đứng nhìn từ xa chứ không tiến vào, cô đợi đến khi mọi người đi hết thì mới ra đó nhìn ngôi mộ một chút rồi đi về.
Cũng vào tối đó, vừa thấy bóng dáng Khương Dao trở về, Quý Tửu Lạc liền ôm người cô thật chặt, bỗng chốc phòng trọ sáng đèn nhưng chẳng còn bóng dáng ai.
Sự hiện diện chớp nhoáng đến mức khó nhận ra là cô đã bước vào phòng.
Khương Dao bị hắn ôm bất ngờ liền chống cự, đến khi lực tay hắn thả lỏng, trước mắt cô chính là một nơi rất đông người, có một số mặc đồ hiện đại bình thường, có một số mặc trang phục cổ tựa như hắn.
Xung quanh có rất nhiều đèn lồng được treo trên cao soi sáng con đường.
- Không...!lẽ...!đây là địa ngục.
Cả người Khương Dao căng cứng, ấp úng nói: - Chú...!chưa tới năm năm mà.
Chú định giết tôi sao?
Thấy nét mặt đầy tội nghiệp của cô, Quý Tửu Lạc cười cười, bắt đầu dọa nạt con thỏ trong lòng.
- Tự nhiên, ta thấy buồn quá, con người, sống đến đây thôi nhé!
Rồi hắn nở nụ cười quỷ dị như chuẩn bị ăn tươi nuốt sống cô.
Vẻ mặt Khương Dao hoảng loạn, cô chắp hai tay lại cầu xin hăn, nước mắt chực chờ sắp rơi xuống.
Chú...!tôi cầu xin chú, đừng giết tôi, dù sao cũng còn bốn năm nữa thôi, chú đợi đến lúc đó được không?Tất nhiên là không rồi, bây giờ muốn chết nhanh hay chết chậm, nói đi con mối của ta.Bàn tay to lớn của hắn dần dần áp sát vào gương mặt của Khương Dao.
Cô cố đỡ bàn tay của hắn lại, nhưng lực tay của cô không thấm gì so với mạnh vô hạn của hắn.
- Chú...!có thể cho tôi xin một điều không?
Hắn giả vờ tỏ ra chán ghét.
- Chậc, nhiều lời, nói thử xem.
Không biết hắn có đồng ý không nhưng cô vẫn nói, biết đâu may ra lại được thì sao.
Khương Dao nhắm mắt nói ra mong muốn của mình:
- Cho tôi chết lúc ngủ, vậy không còn đau đớn nữa.
Được không? Với lại tôi muốn ăn gà quay trước khi chết.
Quý Tửu Lạc không trả lời.
Cô chỉ thấy cả người hắn run run.
Khương Dao không biết chuyện gì đang xảy ra, để ý kỹ hơn thì hình như hắn đang nhịn cười.
Thả tay hắn ra, cô dụi dụi mắt mình nhìn kỹ hơn, hắn đang cười thật kia.
- Chuyện gì đây?
Hắn thấy con thỏ nhỏ của mình thật đáng yêu, cái mong muốn cũng đáng yêu không kém.
Hắn tự định thần lại, bản thân mình vừa nghĩ cái quái gì vậy? Hắn điều chỉnh lại cảm xúc một chút rồi nói:
- Ta nói đùa thôi, đây là khu chợ Quỷ, một năm tổ chức vài lần, nơi đây có nhiều thứ để mua và bán, kể cả linh hồn.
Lúc trước, ta rủ cô đi chơi nhưng cô từ chối lấy lý do bận học, giờ hết học rồi, nên ta bắt đi cho nhanh.
Thấy sao, thấy ta tâm lý ghê không?
Khương Dao tức lắc đầu thể hiện ý kiến không đồng tình ra mặt.
Rồi hắn nở một nụ cười chẳng khác nào mấy tên dụ con nít.
- Đây là nơi tụ tập của những con quỷ, hầu như không có sự xuất hiện của con người.
Nơi đây rất nguy hiểm với cô, nhưng cứ nắm tay ta thì không sao hết.
Cái danh ác quỷ "Quý Tửu Lạc" của ta lớn lắm, không ai dám chủ động đánh ta mà cướp con mồi đâu.
Trừ khi kẻ đó chán đời muốn tìm đường chết.
Khương Dao cảm thấy hắn đang muốn giết mình thì đúng hơn.
Tự dưng đưa cô đến nơi cực nguy hiểm này.
Nhưng cô được lựa chọn nào khác đâu, cô thầm mắng.
Giống như con người, ác quỷ cũng có nhu cầu mua sắm cho bản thân, khu chợ Quỷ được mở ra để phục vụ những điều đó.
Chỉ cần có tiền, có linh hồn thì có thể mua được món đồ mình muốn.
Hắn nắm tay cô đi hết hàng quán này đến hàng quán khác, Khương Dao thích thú nhìn ngắm mọi thứ.
Đến một hàng quán ven đường, cô bắt gặp một chiếc móc khóa ma cầu mưa nhỏ, cô cầm lên nhìn nó với vẻ mặt thích thú.
Quý Tửu Lạc thấy vậy liền mua cho cô một cái, hắn đưa cho người bán một chiếc lọ nhỏ, trong đó có một làn khói xanh lam.
Cô hỏi hắn:
Chú, chiếc lọ đó là gì vậy?Linh hồn.Tay Khương Dao vô thức buông lỏng đánh rơi chiếc móc khóa đang cầm xuống, cũng may nó đã đáp xuống vào tay Quý Tửu Lạc nên không rơi xuống mặt đất.
- Móc khóa này...!tôi không lấy đâu, tôi không thích nó...
Rồi cô quay sang nhìn người bán hàng:
- Ông ơi, cho cháu trả lại nhé!
Quý Tửu Lạc gạt tay cô qua một bên, cầm chiếc móc khóa và dẫn cô ra một nơi vắng người.
Hắn đặt hai tay lên vai cô và giữ tầm mắt của mình ngang với Khương Dao rồi giải thích.
- Con người, nhìn ta đây.
Linh hồn đó là khi ta thực hiện kế ước xong rồi mới lấy đi, đó là do họ tự nguyện.
Ta lấy nó cũng là chuyện đương nhiên.
Mua đồ ở đây có thể trả bằng tiền hoặc bằng linh hồn.
Người bán vừa nãy muốn lấy linh hồn nên ta phải trả bằng linh hồn.
Đó là chuyện rất bình thường với một ác quỷ như ta nên cô không cần phải thấy có lỗi hay tội nghiệp cho những linh hồn đó.
Hiểu không?