Edit: Nhiên Tu viện
Beta: Hy Thái phi
"Cho truyền nữ nhi của Lễ bộ Thượng thư Tiết Lục Ngạc và Tiết Bích Đào, nữ nhi của Văn Hoa Đại học sĩ Phó Ôn Bội, nữ nhi của Lại bộ Tả Thị Lang Bùi Duẫn Nhi, nữ nhi của Thái Thường Tự Thiếu Khanh Cổ Chân Chân, vào yết kiến."
11
Những tú nữ được gọi tên đứng dậy, năm người một hàng đi ra khỏi trắc điện, vào chính điện.
Tiết Bích Đào lục lọi lại ký ức một hồi cuối cùng cũng nhớ được lễ nghi trước đây đã được học, vội vàng làm lại, cử chỉ cũng không quá đột ngột.
"Bình thân." Trên đầu truyền đến một thanh âm trầm thấp, nam tính.
Lúc này vị Đế vương đang ngồi giữa đại điện không hề nhúc nhích, dáng vẻ càng thêm uy nghiêm không gì có thể xâm phạm.
Năm người nghe thấy tiếng liền lả lướt đứng lên.
Đều là những người có vóc đáng thướt tha, yểu điệu của thiếu nữ.
Các vị ngồi ở bên trên quét qua một lượt, tầm mắt đều dừng lại ở trên người nữ nhi Tiết gia. Có người tò mò nhìn ngắm, cũng có người hết sức kinh ngạc.
Nhìn thấy hai người cùng mặc xiêm y lụa màu lam, khuôn mặt cả hai đều lạnh như băng nhưng vẫn có chút hồng hào như cánh sen, làm cho người ta nhịn không được liên tưởng đến những thứ khác nhau. Đã như vậy thì sao không thể nhìn kỹ một chút chứ?
Tiết Bích Đào cảm giác thấy áp lực trên người đang tăng dần, thì biết rằng đã đến lúc để thực hiện kế hoạch.
Trước mắt chỉ gặp mặt thôi, cho nên cũng chỉ có thể nhìn thấy tướng mạo cùng cử chỉ, và điểm đặc biệt hơn người mà thôi.
Chắc chắn Hoàng đế đã nhìn ra điểm đặc biệt hơn người của tỷ muội Tiết gia. Như vậy, các phi tần địa vị cao cũng không dám vì kiêng kị dung mạo của các nàng mà giở 'trò' trước khi các nàng vào cung.
Nếu như bị loại khỏi danh sách hay lần đầu thụ phong mà phân vị quá thấp, như vậy sẽ mất nhiều hơn được.
Ở các triều đại trước, bào thai song sinh cùng vào cung làm phi tần cũng không phải không có. Nhưng thường là cả hai người tính tình hoạt bát hướng ngoại, hoặc là tính tình trái ngược nhau, không giống như tỷ muội Tiết gia giống nhau nhưng lạnh như băng.
Vả lại đây là triều đại quan trọng việc đối nhân xử thế, sau khi Hoàng đế đăng cơ đây mới là lần tuyển tú thứ hai. Bởi vậy nên biểu hiện của hai người khiến Hoàng thượng cảm thấy mới mẻ.
Thái giám gọi tên Lục Ngạc đầu tiên. Nàng tiến lên một bước, cũng không cần quỳ hành đại lễ, chỉ cần cúi người hành lễ là xong.
Lúc Tiết Lục Ngạc ngẳng đầu lên trong ánh mắt nàng một chút dao động cũng không có, càng không thấy nàng sợ hãi khuẩn trương, bộ dáng lạnh nhạt thản nhiên giống như không muốn bất kỳ điều gì.
Hoàng hậu nhìn Hoàng đế mỉm cười nói: "Thật là một người trầm ổn."
Hoàng đế gật đầu: "Vậy thì giữ lại đi."
Nội thị truyền thánh ý rồi lại gọi Tiết Bích Đào bước lên phía trước. Tiết Bích Đào bước lên hành lễ, còn mọi suy nghĩ trong đầu tạm thời áp xuống.
Chậm rãi ngẩng khuôn mặt xinh đẹp lên, cắn cắn môi nhưng rồi cũng chầm chậm buông ra, nhất thời có chút khác biệt so với bộ dáng lạnh lùng của Tiết Lục Ngạc.
Vẻ tái nhợt trên mặt liền được sắc đỏ của đôi môi làm cho trở nên xinh đẹp, hơn nữa ánh mắt lạnh lùng nay lại sáng trong trẻo, ướt át, hai vẻ đẹp đối lập càng làm cho người ta không thể rời mắt được.
Hoàng hậu đoan trang hiền lành như cũ ngồi ở đó, sắc mặt của vài vị phi tần không có biểu hiện gì quá lớn nhưng bên dưới lại nắm chặt tay như muốn làm gãy hết móng.
Tất cả đều cùng một suy nghĩ rằng nếu như bản thân nàng ta không ốm yếu thì sợ là không thể khinh thường. Trong lòng các phi tần đều bắt đầu đề cao cảnh giới. Nếu như cả hai tỷ muội cùng vào cung, thì chắc chắn phải lợi dụng thời điểm các nàng chưa đứng vững mà xô một cái cho rơi xuống vực như vậy mới tốt.
Hoàng đế mặc kệ nhiều điều loanh quanh lòng vòng, chỉ cảm thấy yêu thích, ngữ khí nghiềm ngẫm nói: "Lưu lại."
8
Hai người này vậy mà không cần thể hiện tài nghệ mà ngay lập tức được giữ lại. Ba người còn lại thấy thế cũng nóng lòng muốn thử nhưng vẫn phải cắn răng kiêng kị.
Sau đó giữ lại thêm Phó Ôn Bội dịu dàng, nhã nhặn và Bùi Duẫn Nhi hoạt bát, nhạy bén.
5
Năm người này mỗi người đều có một vẻ đẹp của mình. Kể cả người bị đánh rới thẻ bài Cổ Chân Chân cũng là một người thiên chân thiện lương, so sánh với Bùi Duẫn Nhi tính cách tương đồng nhưng lại không được nhạy bén bằng, không thích hợp ở chốn hậu cung. Tiết Bích Đào nghĩ người như vậy cũng không tồi. Nhưng mấy vị phía trên lại sợ nàng ta không thể ứng phó được khi có chuyện xảy ra.
Nếu như Hoàng đế không ở đây sợ rằng kết quả đã khác, chắc chắc Cổ Chân Chân người dễ bị bắt nạt nhất sẽ được lưu lại.
Đám nô tỳ tiến vào đưa Cổ Chân Chân đang hồn bay phách lạc đi về tả điện. Còn bốn người được giữ thì đi về hữu điện.
Chân mới rảo bước đi lên, bên tai truyền tới thanh âm lạnh lùng của Tiết Lục Ngạc: "Hôm nay muội muội thật là khiến tỷ tỷ phải nhìn với cặp mắt khác xưa đấy."
Tuy nàng đứng ở phía sau, không thấy được biểu hiện của Tiết Bích Đào, nhưng lại nghe được ngữ khí của Hoàng đế rõ ràng là có chút tâm tư đối với Bích Đào.
"Tỷ tỷ là muốn nói biểu hiện trước đây của muội muội là giả sao?" Bích Đào buồn cười liếc mắt nhìn nàng một cái, tay sờ nhẹ lên cây trâm ngọc bích ở trên đầu, lại nói: "Chẳng lẽ việc nương sủng ái tỷ tỷ nhiều hơn ta cũng là giả sao?"
Lục Ngạc ngạc nhiên.
Trong mắt Tiết Bích Đào liền nổi lên một tầng sương mù, ghé sát lại gần phía nàng nói: "Ta nhường nhịn tỷ tỷ cũng chỉ vì phụ mẫu không coi trọng ta thôi."
7
Cặp mắt kia của nàng dường như đang nói: Tỷ tỷ, ngươi nợ ta rất nhiều. Nếu như trong lòng ngươi còn có thiện tâm, ngươi còn nhớ...?
Tiết Lục Ngạc không tự chủ được lui về phía sau một chút. Tiết Bích Đào che miệng cười đi lách người qua Tiết Lục Ngạc về hướng khác, cũng không đi tới chỗ của các tú nữ.
Ai bảo hiện tại nàng đang đóng vai mỹ nhân lạnh lùng chứ. Chỉ là nàng muốn buông tha các nàng, nhưng đôi mắt các nàng lại vẫn luôn dõi theo nhìn chằm chằm vào nàng, trong các tú nữ được tuyển vào cung cũng có người dung mạo xinh đẹp hơn tỷ muội nàng. Nhưng vì là song thai luôn bị mọi người chú ý, nhất thời đã bị rất nhiều người liệt vào danh sách kình địch của họ.
1
Tiết Bích Đào cân nhắc xem có nên sửa đổi lại kế hoạch đã vạch ra hay không? Làm như vậy Hoàng đế đã chú ý... Nhưng bây giờ ai cũng chú ý.
"Tiết gia tỷ tỷ." Đang suy nghĩ buồn chán muốn chết, thì Bùi Duẫn Nhi cùng tham gia tuyển tú tươi cười vỗ vai nàng: "Tỷ tỷ đang suy nghĩ cái gì đấy?"
Tiết Bích Đào liếc nhìn nàng ta một cái, khóe miệng nhếch lên lộ ra nụ cười xem như là chào hỏi, cũng không đáp lại lời nói của nàng ta. Cũng may là Bùi Duẫn Nhi cũng chỉ là tìm một người để bắt chuyện cũng không nhất định cần nàng phải đáp lại.
Nàng là người rất nhạy bén, thấy trong mắt Tiết Bích Đào không có chút mất kiên nhẫn nào liền ghé sát vào một chút, cười hỏi nàng: "Tỷ muội các ngươi đều có dung nhan xinh đẹp giống nhau, thật là làm cho người khác không thể phân biệt được ai với ai. Không biết tỷ tỷ cùng vị tỷ tỷ kia thì ai là người lớn hơn?"
"Nàng là tỷ tỷ của ta."
"A, ta thấy, vị tỷ tỷ kia có lạnh lùng hơn một chút, quả nhiên là tỷ tỷ của tỷ tỷ."
Tiết Bích Đào nén cười, trong mắt rốt cuộc cũng lộ ra vài phần ý cười. Bùi Duẫn Nhi như đang suy nghĩ điều gì đó, cảm thấy nàng cũng không phải người không để ý đến tình nghĩa. vì vậy càng có hứng thú bắt chuyện với nàng.
Hai người mỗi người nói vài câu thì đến lúc kết thúc tuyển tú đành phải kết thúc trò chuyện.
"Sau này ở trong cung, mong rằng tỷ tỷ sẽ chiếu cố cho muội muội." Đây là câu nói khách sáo mà thôi.
"Ừ, tốt!" Đây là dứt khoát trả lời.
Nghe qua dường như là có chút không khách khí, nhưng nhìn đôi môi mềm mại của Tiết Bích Đào, Bùi Duẫn Nhi không biết như thế nào mà cảm giác thỏa mãn lại dâng lên. Thật giống như khi còn nhỏ cùng tỷ muội trong nhà tranh đoạt sủng ái của phụ mẫu, dần dần bị nàng chiếm trước. Cái loại thỏa mãn này không giống với như là được sủng mà vui mừng.
9
Chỉ là nghĩ: A, thành công. Đây chính là cảm giác đạt được sau khi nỗ lực làm gì đó.
Tiết Bích Đào cũng không để ý đến trong lòng nàng ta suy nghĩ như thế nào, chỉ cảm thấy tính tình lạnh như băng hiện tại của mình mà muốn chủ động tìm người lôi kéo làm quen là không có khả năng. Có người nói chuyện phiếm giết thời gian cũng không tồi.
Huống chi hiện giờ trong mắt Bùi Duẫn Nhi còn chưa thành thục, chưa có lõi đời cùng sự tàn nhẫn lạnh lùng, chỉ là thấy sự mới mẻ khi được vào cung cho nên mới nóng lòng muốn thử mà thôi.
Ở hiện đại nàng không phải là tiểu dê con mới bước vào xã hội, lúc đó nàng cũng đã hơn hai mươi tuổi rồi. Vậy mà thân thể này chỉ mới có mười lăm tuổi cũng đã phải gả cho người ta. Ruốt cuộc so ra thì nàng cũng hơn các nàng mấy tuổi, mắt nhìn người cũng rõ ràng hơn.
Sau khi cùng Bùi Duẫn Nhi chia tay thì liền cùng Tiết Lục Ngạc hồi phủ, vẫn như cũ là mỗi người ngồi riêng một chiếc xe ngựa.
Âm thanh của dây ròng rọc kéo xe vang lên khiến Tiết Bích Đào suy nghĩ lung tung, cũng kéo bức màn mở đầu cho cuộc tranh đấu ba năm trong hậu cung của Nguyên Trưng đế.