Edit : Viên Tu viện
Beta: Hy Thái Phi
A, hồ ly. Ánh mắt của Tiết Bích Đào sáng lên, dõi theo con hồ ly trong lùm cây phía trước. Nàng chưa từng được nhìn thấy qua hồ ly, có thấy thì cũng chỉ là được nhìn thấy da và lông hồ ly đã bị cắt xé ra làm từng mảnh.
2
Nàng định giương cung lên bắn thì bị tay của Hoàng đế đang đi cùng nàng cản lại.
"Muốn lấy da hồ ly sao?"
"Đúng vậy! Còn muốn lấy lông làm khãn quàng cổ nữa." Tiết Bích Đào vẫn chưa thu dây cung lại. nghi hoặc nhìn Hoàng đế: "Hoàng Thượng cũng muốn sao?"
2
Hoàng đế tiện thể cầm lấy tay nàng, lòng bàn tay thô ráp đầy những vết tích của những cuộc chiến trước đây ma sát vào mu bàn tay mềm mại của nàng, trong lòng nghĩ, đã mấy ngày rồi không được chạm vào nàng, cũng không biết mình bối rối vì nàng hay là do chính mình cảm thấy khó xử.
1
Không đợi tới lúc Tiết Bích Đào cảm nhận được biến đổi kỳ lạ này, hắn đã thu hồi tay lại. Nhìn Hùng Nghiêu nói: "Đi lấy bộ tác[1], bắt cho bằng được."
([1] bộ tác: dây thừng buộc thòng lọng, quãng vào mục tiêu xong kéo cãng sẽ thít chặt đầu buộc lại)
Quay đầu lại thấy miệng nhỏ của Tiết Bích Đào đang chu ra, dùng âm thanh thật nhỏ chỉ có hai người có thể nghe thấy được nói: "Bảo bối, nàng muốn quấn khãn quàng cổ bị thủng sao?"
Giọng điệu đó chính là đang giễu cợt nàng sao?
Làm Tiết Bích Đào lúng túng.
Tốt thôi, mũi tên thực sự sẽ là xuyên thủng lới da lông, nhưng mà căn bản ý của nàng cũng không phải là muốn khãn quàng cổ a!
Chờ đến khi Hùng Nghiêu chuẩn bị tốt các dụng cụ để đi săn hồ ly, Tiết Bích Đào liền tranh dành đi phía trước, nàng hất cằm: "Ta tự mình làm."
Mặt Hùng Nghiêu không đổi sắc, hắn chờ chỉ thị tiếp theo nên nhìn về phía Hoàng đế, đợi sau khi Hoàng đế cười gật đầu, dắt ngựa lui ra phía sau.
Tiết Bích Ðào làm theo ðộng tác ngắm bắn chuẩn của bắn tên, muốn bắt chắc là nàng cần quãng dây thừng vào cổ hồ ly, giống như trò chơi quăng vòng vào cổ chai vậy, nàng vô cùng tin tưởng nhắm ngay hồ ly sau ðó giõ tay lên.
Đợi đã đợi đã, đợi đã đợi đã, nàng phát hiện ra dây thừng cũ kỹ kỳ lạ kia dần dần biến mất.
"Ha ha ha ha ha". Hoàng đế bên cạnh nhìn quá trình đi săn của nàng, nhìn đến dây thừng mềm yếu rớt cách chỗ của hồ ly khoảng một trượng[2], mà Tiết Bích Đào còn đang nhìn hồ ly chằm chằm, rốt cuộc nhịn không nổi nữa mà cười to ra tiếng.
([2] 1 trượng = 3,33m)
Đôi mắt Tiết Bích Đào khẽ nhíu lại, rốt cuộc cũng hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra.
"Buổi sáng ăn cơm không no!" Nàng lấy một lý do hợp tình hợp lý.
Trong lòng cảm thấy vô cùng xấu hổ, không còn mặt mũi nào gặp ai nữa.
Mũi tên được bắn ra nhờ có lực đẩy, nàng sử dụng lực đạo cũng khá tốt, cũng coi như đó là một thành công. Nhưng bộ tác hoàn toàn dựa vào sức lực của cánh tay cùng với kỹ xảo, cho nên phần lớn nữ tử sẽ không thích bộ tác.
Nàng quay đầu nhìn về phía đội thị vệ đi theo, những thị vệ này nhìn nàng với ánh mắt kỳ quái, cả người run lên, cùng nhau cúi đầu. Tổ tông này lại muốn làm gì nữa đây.
Trong lòng vừa dự đoán xong liền nghe thấy một câu mang theo sự thoải mái nói ra.
"Hoàng Thượng, thị vệ của người có thiếu người dự bị không?"
Hoàng đế xấu xa phối hợp với nàng hỏi: "Làm sao vậy?"
"Thiếp thân lo lắng, nếu như thiếp thân mang bọn họ đi chôn mất, thì người sẽ không còn ai để sử dụng." Nàng cố làm cho giọng điệu trở nên yêu kiều hết sức nói với hắn, là một bộ dáng 'đều suy nghĩ cho ngươi'.
Rõ rõ ràng ràng đang diễn vai một gian phi hại nước hại dân.
"Quả nhiên là ái phi vì trẫm mà suy nghĩ." Hoàng đế cảm động, nói: "Một khi đã như vậy"
"Hoàng Thượng!" Một đám người cùng kêu lên quỳ xuống đất.
Chỉ có Hùng Nghiêu không chút lo lắng nào, hắn quỳ một gối xuống đất, trên mặt không có biểu cảm gì, chắp tay nói: "Khởi bẩm Hoàng Thượng, thánh nhân[3] đã có câu 'Phi lễ vật thị, phi lễ vật ngôn'[4]. Thần vẫn luôn nghĩ như vậy, nên làm theo di ngôn của thánh nhân."
([3] Thánh nhân: người được bọn người tôn thờ, là bậc thầy trong một lĩnh vực nào đó. Ví dụ như: Khổng Tử, Mạnh Tử]
[4] Cả câu này là: Phi lễ vật thị, phi lễ vật thính, phi lễ vật ngôn, phi lễ vật động. Đây là một câu nói của Mạnh Tử - là đại biểu xuất sắc của Nho giáo thời Chiến quốc. Câu này có nghĩa là: Không nhìn cái khiếm nhã, không nghe điều tầm bậy, không nói điều sai trái, không làm điều càn quấy.)
Xì. Tiết Bích Đào cười vui vẻ.
Người có khuông mặt lạnh lùng mà cũng biết nói đùa sao, đây là lần đầu tiên mình nhìn thấy đấy.
Người này, rõ ràng là đã sớm biết Hoàng Thượng sẽ phát tác ra ý đồ xấu xa, thế nhưng vẫn có thể trưng ra khuôn mặt lạnh băng mà phối hợp cùng, thật là người chí công vô tư[5].
([5] Chí công vô tư: công bằng, không thiên vị, giải quyết công việc theo lẽ phải, xuất phát từ lợi ích chung và đặt lợi ích chung lên trên lợi ích cá nhân.]
Sau đó mọi người cùng thanh nói một lời: "Thần xin nghe theo lời dạy của thánh nhân."
Tiết Bích Đào cười hì hì, nói: "Một đám ngốc." Sau đó nhìn Hùng Nghiêu, nói: "Đi theo một con gấu bắc cực mặt lạnh lại thích nói chuyện cười."
Hoàng đế nghiêm túc gật đầu, giơ tay: "Chúng ta đi dã ngoại không cần phải hành lễ như vậy, đi săn mới là việc quan trọng, tất cả đứng lên đi."
Trò khôi hài vừa diễn ra nhanh chóng hạ màn, khi Tiết Bích Đào quay đầu lại thì thấy con hồ ly trắng kia đã sớm bị động tác cùng nhau quỳ xuống của bọn thị vệ dọa cho chạy mất. Nàng bóp bóp cổ tay, tính là sẽ không dùng mũi tên bắn, dùng dây thít chặt đến chết rồi lất lông con hồ ly trắng này cũng không tồi.
Mải mê suy nghĩ mà nàng không cảm nhận được, Hùng Nghiêu ở phía sau hai người đang nhìn nàng với ánh mắt kỳ quái.
Hắn cảm thấy, nữ nhân này không bình thường.
10
Từ nhỏ hắn đã cùng Hoàng Thượng lớn lên, tính cách của Hoàng Thượng thế nào hắn hiểu rất rõ, nhưng loại tính cách như bây giờ thì hắn chưa từng thấy biểu lộ ra bên ngoài. Bây giờ chỉ vì một câu nói của nàng, liền nổi hứng thú phối hợp cùng, có thể thấy được là Hoàng Thượng đã để tâm rất nhiều đến nữ nhân này.
Hắn nghĩ vậy ánh mắt liền lập lèo lúc sáng lúc tối.
9
Hoàng Thượng như vậy, không hề câu nệ, tùy ý lộ tính cách của mình, đối bản thân hắn thì cảm thấy như thế rất tốt. Nhưng đối với quốc gia thiên hạ thì việc quá chìm đắm vào nữ sắc, không để ý đến triều chính... Hắn suy nghĩ, dù sao đây cũng là chuyện của Hoàng Thượng, nhiệm vụ của hắn chính là bảo vệ Hoàng Thượng.
Đi một lát, Tiết Bích Đào lại bắt đầu lười nhác, làm nũng nới lỏng dây cương, tiếng móng ngựa lẹp xẹt thong thả, nàng lên tiếng: "Hoàng Thượng, trong rừng cây này chỉ có một con hồ ly trắng thôi sao?"
Bỗng nhiên Hoàng đế cảm thấy người bên cạnh đang dần tụt lại đằng sau, liền bước chậm lại chờ nàng đến gần cùng nhau đi, nói: "Mệt mỏi rồi sao?"
"Màu xanh biếc, màu xanh biếc, màu xanh biếc, vẫn là màu xanh biếc. Người ta tới đây để săn thú chứ không phải tới đây để ngắm phong cảnh." Tiết Bích Đào bất mãn làm nũng.
Hoàng đế nghe vậy liền vươn tay ra: "Trẫm cùng ngươi cưỡi ngựa nhanh một chút, đi đến phía trước sẽ có nhiều con mồi hơn."
Hắn muốn quang minh chính đại ôm nàng vào lòng thật lâu, nhưng thật khó để có cơ hội như vậy.
Ánh mặt trời chiếu trên những tán cây rập rạp, phát ra ánh sáng trong, theo từng bước chân của mọi người. Càng đi vào sâu, Hùng Nghiêu càng cảm thấy không an toàn.
1
Theo lý mà nói thì càng đi sâu vào rừng thì con mồi sẽ càng nhiều và đặc biệt hung ác. Nhưng hôm nay càng đi lại càng u ám tĩnh mịch, đừng nói là hồ ly trắng, đến con thỏ bình thường cũng không nhìn thấy đâu.
Tay hắn nằm chặt chuôi kiếm, cúi đầu xuống, dùng ánh mắt sắc bén đánh giá tứ phía.
Hoàng đế nắm trọn bàn tay nhỏ của Tiết Bích Đào, muốn dẫn nàng đi bên cạnh mình. Vì hắn cũng chợt cảm giác được có gì đó không đúng, có mấy chỗ ánh mặt trời chiếu sáng lại bị che mất bởi những bóng đen.
Hắn không biểu lộ cảm súc mà kêu lên: "Hùng Nghiêu."
"Có thần!" Sắc mặt của Hùng Nghiêu nghiêm túc.
"Bảo thị vệ..." Hắn chưa nói xong câu, bên tai liền truyền đến âm thanh của mũi tên bắn tới. Hắn buông tay Tiết Bích Đào ra nghiêng người tránh được mũi tên bay tới, lập tức dặn dò Hùng Nghiêu: "Bảo vệ Tiết Tiệp dư."
Hắn nhìn thị vệ trong đội ngũ không kịp tránh đi mà bị mũi tên bắn trúng nằm bất động trên mặt đất, sắc mặt lập tức lạnh lại. Trình độ bọn thích khách này không phải là kém.
Hùng Nghiêu đầu tiên là kinh ngạc, tiếp theo là nhớ lại suy nghĩ vừa rồi của mình, liền sai khiến thị vệ bảo hộ Hoàng Thượng, còn mình thì gắt gao bảo vệ tứ phía của Tiết Tiệp dư.
Bọn họ ở ngoài sáng, kẻ định lại ở trong tối. Cứ việc bảo vệ cho Hoàng đế thật tốt, nhưng nhìn số thị vệ đã chết vẫn làm cho mặt hắn trở nên xanh mét.
Có thể loáng thoáng thấy được người đang bắn tên, nhưng bọn họ ẩn nấp rất kĩ ở trong rừng nên không thể nào bắt giữ được.
"Hoàng Thượng cẩn thận!" Đột nhiên, hắn nghe được âm thanh mềm mại ngày thường trở nên gấp gáp, bên trong tràn ngập cảm xúc khẩn trương, lo lắng.
Hắn hơi nghiêng sang một bên theo bản năng, làm cho mũi tên kia vốn nhắm thẳng vào tim thì bây giờ bắn trúng vào cánh tay trái của hắn.
Bỗng chốc cơ bắp co rút nhanh. Hắn nhíu mày.
"Tiết Tiệp dư!" Thanh âm khiếp sợ của Hùng Nghiêu vang lên.
Chỉ thấy Tiết Bích Đào đạp lên trên lưng ngựa, leo lên thân cây gần nhất, động tác linh hoạt ngày càng leo lên cao, hoàn toàn ẩn nấp vào trong cành lá rậm rạp. Nàng mặc một quần áo mới màu đen, cùng với ánh sáng trong rừng khó mà phân biệt.
Nghĩ đến thích khách cũng vì điều này mà mai phục ở đây.
Hoàng đế biết võ công của nàng không thấp, nên cũng không giật mình. Chỉ là chân mày đã nhăn từ lâu chưa từng thả lỏng, tiểu nữ nhân này muốn làm gì?
Khi thích khách bất ngờ nhảy ra, hơn nữa còn bắn chết mất thị vệ. Tiết Bích Đào không phải không sợ hãi.
Nàng không phải chưa từng thấy qua người chết, nhưng đây là lần đầu tiên cảm nhận được cảm giác bị một đôi mắt ở chỗ tối theo dõi, phảng phất có cảm giác giây tiếp theo mình sẽ chết. Huống chi, nàng chỉ biết bắn tên, chứ không biết tránh mũi tên.
Có lẽ Hoàng đế biết chính mình mới là mục tiêu chủ yếu của nhóm người kia, cho nên đi ra chỗ khác cách xa nàng, rồi phái hộ vệ thân tín nhất bảo vệ nàng. Nếu không phải có Hùng Nghiêu, nàng không có cách nào tránh thoát những mũi tên từ bốn phương tám hướng bắn tới.
Nàng biết rằng Hoàng đế muốn dẫn dụ bọn thích khách ra xa khỏi chỗ gần nàng, để bản thân mình trở thành mục tiêu cho chúng, giờ phút này cũng rất cảm động.
Cho nên khi nàng nghe thấy tiếng xé gió, buột miệng thốt ra lời nhắc nhở hoàng đế.
Nhưng khoanh tay chịu chết tuyệt đối không phải phong cách của nàng. Không biết thích khách có địa vị gì, nhưng hoàng đế làm việc giống như có vài phần do dự. Người không biết là người vô tội, nàng không biết, nên nàng càng không có những băn khoăn đó.
Ở trong game online vô luận có chức năng gì, nếu gặp quái vật nhất định bạn sẽ phát hiện ra nó trước cách đấy một khoảng. Vận dụng đến tình cảnh trước mắt, nàng chỉ cần coi thích khách như quái vật, cẩn thân che giấu mình, có thể không chạm đến phạm vi thù hận của bọn họ. Tuy rằng trong trò chơi không có cảm giác chân thực như vậy, nhưng bản thân quái vậy cũng không lợi hại như trong game.
Thích khách luôn muốn hành thích, mà nàng nhất định phải đợi tới thời khắc bọn họ ra tay.
Tới rồi, âm thanh mũi tên cắt qua không khí.
Nàng hơi nheo mắt, dựa vào cảm giác, nhanh chóng giơ tay bắn tên. Thích khách sẽ không ở tại một chỗ mà chờ nàng tới tìm, mũi tên sau nhất định sẽ lệch vị trí, nhưng tốc độ của con người lại khác, không thể nào nhanh hơn tốc độ bắn ra mũi tên.
375FPS, nàng đại khái có thể tính ra tốc độ mũi tên, ở trong lòng huýt sáo, khả năng bắn cung cũng không tệ. Nếu nàng trải qua mấy tháng huấn luyện có thể cũng có lực cánh tay tiêu chuẩn như vậy.
Một mũi tên bắn ra, nàng cũng lặng lẽ di chuyển.
Dùng phương pháp này cũng hạ được năm sáu người, sau khi đánh cho địch nhân không kịp trở tay, nàng biết, tiếp theo có thể sẽ không dễ dàng như vậy.
Đương kim hoàng đế nghe được âm thanh 'phanh phanh' liên tục lại phát hiện được thi thể hắc y nhân che mặt rơi xuống từ trên cây. Nháy mắt ý thức được nữ nhân này đang làm gì.
Đáng chết, hắn muốn bỏ qua hình tượng mà thấp giọng mắng. Nàng lại không thể an phận một chút, chủ của đám thích khách này chỉ sợ là người kia.
1
Người kia vẫn luôn thích chơi loại xiếc này. Nhưng hắn không đoán được hành động lần này của hắn lại nhanh như vậy, bằng không hắn cũng không mang theo nữ nhân không coi mạng mình ra gì này bên người.
Hiện tại chính là thời cơ tốt để ra tay.
"Hoàng thượng cẩn thận!" Hùng Nghiêu nghe hoàng đế hạ lệnh chuẩn bị phản công, lơ đãng nhìn thấy một tia sáng bén nhọn gần sát hoàng đế, mà giờ phút này hoàng đế lại có chút thất thần.
Giờ phút này mới giương cung, rõ ràng là thời gian không đủ.
Tiết Bích Đào ẩn thân cách đó không xa khẽ cong môi, kéo căng dây cung, dùng hết sức kéo mạnh mũi tên vận sức chờ hoạt động.
Đôi mày thích khách kia nhíu lại, cảm nhận thấy có một ánh sáng kim loại sắc bén phản quang mà chiếu vào mắt hắn. Hắn giương mắt nhìn lên, nhìn thấy mũi tên bay tới sắc mặt biến đổi.
Quả nhiên là ý trời, hắn thích phóng ám tiễn sau lưng, hôm nay lại bị người khác thiết kế một trận.
Nhưng đảo mắt, hắn lại nhìn thấy con rắn nhỏ màu xanh lá rủ xuống từ trên ngọn cấy quấn lấy cánh tay người nọ, tê tê thè lưỡi ra, khóe miệng đằng sau mặt nạ khẽ cong lên ý cười, động tác xuống tay càng hung ác, xông thẳng tới chỗ hoàng đế.
Tất nhiên Tiết Bích Đào cảm nhận được trên cách tay có một loại hơi thở dính nhớp đánh úp tới, động tác kéo cung của nàng dừng lại. Thời khắc này hẳn là nên nhanh chóng quyết định, vô luận có động tác nào dư thừa đều khiến sự việc trở nên không thể cứu vãn.
Nàng ổn định tâm trạng, ngắm chuẩn mũi tên, rồi bắn ra.
Tiếp sau đó là âm thanh chấn động của mũi tên lướt trong gió và âm thanh dao găm rơi xuống đất.
Thích khách kia che lại vết thương đang chảy máu trên tay phải, ý cười dưới mặt nạ ngày càng rõ, một cái động thân, chợt biến mất trong rừng cây.
Hoàng đế rốt cuộc cũng thoát thân từ trong nguy hiểm, khi nhìn về hướng Tiết Bích Đào, đồng tử đột nhiên co rút.
Lá cây khẽ rung động, lộ ra dung mạo tinh xảo của nữ tử, nàng tùy tiện cầm mũi tên đâm bảy tấc vào thân của con rắn nhỏ, ném sang một bên, nhìn hắn cười. Chọn một cành cây thật chắc ngồi xuống, tự tại mà ngậm lấy miệng vết thương bên cánh tay nhẹ hút.
Máu tươi phun ra, đôi mắt xinh đẹp khẽ lướt, duỗi tay nhẹ nhàng lau đi giọt máu vương trên khóe miệng, ngược lại dính lên môi đỏ càng thêm kiều diễm, ướt át.
Cùng người trước kia vui đùa ầm ĩ khác nhau, hắn chờ Hùng Nghiêu băng bó tốt vết thương trên cánh tay trái, trầm giọng hạ lệnh: "Chuyện vừa rồi xảy ra không ai được truyền ra ngoài."
"Thần tuân mệnh." Giọng nói đều nhịp.
Hắn là đế vương, từ trước đến nay chỉ cần hạ lệnh, không cần uy hiếp.
Thị vệ đi theo hoàng đế trở về, không tự chủ được hướng về phía táng cây, ngẩng đầu nhìn nàng.
Ánh mắt dịu dàng mang theo thương tiếc không nói nên lời: "Bảo bối, xuống dưới."
Nàng đá chân lung lay giày thêu, giống như đá vào trên đầu hắn, nhất thời cười khanh khách ra tiếng. Nàng nói: "Được." Sau đó xoay người nhảy xuống.
Hoàng đế biết nàng chính là một con quỷ nhỏ thích trêu chọc người, đã sớm có chuẩn bị. Quả nhiên ổn định vững chắc tiếp được nàng vào ngực.
Chỉ là cánh tay trái bị thương nên có chút đau.
Tất nhiên Tiết Bích Đào cảm giác được, nhưng nàng không nói thêm gì. Nam nhân sao, đều muốn làm anh hùng, ngươi nên thành toàn cho hắn.
Nàng làm ổ trong lòng hắn rất thoải mái, giơ cánh tay phải lên nhìn nhìn hai dấu răng nhỏ, bất giác có chút khó chịu: "Hoàng Thượng, da rắn kia trơn ướt, thật ghê tởm."
"Biết còn trốn ở trong đó, thành thật đợi ở dưới sẽ có Hùng Nghiêu bảo vệ ngươi."
"Nếu không sao có thể cứu Hoàng thượng" Nàng nắm vạt áo hắn vùi đầu vào, nhỏ giọng thì thầm: "Hoàng thượng đây là được tiện nghi còn khoe mẽ."
Hắn cứng họng, nhưng trong lòng lại có chút nong nóng.
Tiểu nữ nhân hết lòng hết dạ đối với mình như vậy, mọi hoài nghi ban đầu có vẻ đều không còn quan trọng. Biết chuyện cái gì không quan trọng, quan trọng là sẽ dùng cái đó để làm gì.
Tuy rằng hắn biết rõ ràng nàng có bí mật, nhưng khi nàng không do dự bắn ra mũi tên kia, hoài nghi liền tan thành mây khói.
Ngay lúc đó nàng tuyệt đối không thể biết được thứ trên người có độc hay không có độc.
Nếu là rắn độc, sinh tử chẳng qua cũng chỉ cách một ranh giới.
Sau khi trải qua nguy hiểm, Tiết Bích Đào cũng thả lỏng rất nhiều. Nàng thầm nghĩ, ít nhiều cảnh giác cũng giúp nàng cảm nhận được rắn này có độc hay không, nếu không việc liều mình vì Hoàng đế, nàng cũng phải suy xét một chút.
Cơ hội này thật khéo, kế hoạch ban đầu cũng không cần thiết. Giờ phút này đã đánh tan được sự nghi ngờ của Hoàng đế, lại xả thân cứu hắn, kỹ năng nháy mắt đã tăng lên mười điểm, là lần tăng nhanh nhất từ trước tới nay, nàng rất hứng thú.
"Hoàng thượng, chúng ta đi một ngày chỉ săn được một con rắn nhỏ." Tiết Bích Đào che miệng ngáp một cái, chỉ chỉ con rắn ở trong góc.
Lời ngầm là, ngươi có ngại mất mặt hay không? Ta rất ngại.
"Ai nói." Sau khi Hoàng đế buông nàng ra lại có chút luyến tiếc, thấy thể lực nàng đã dùng hết có chút mệt mỏi liền nhẹ ôm nàng vào ngực, nói: "Còn có rất nhiều người."
Tiết Bích Đào nghe vậy ánh mắt khẽ chớp, nhịn xuống không nhìn về hướng Hoàng đế.
Nàng có chút tò mò, những người đó rốt cục là ai. Có vẻ như không phải thích khách bình thường, nếu không ngay từ đầu Hoàng đế cũng sẽ không nhường nhịn như thế.
Nếu bình thường, ai sẽ khiến Hoàng thượng cam tâm tình nguyện lùi bước, chỉ thủ chứ không công?
Nàng nhớ tới khi nương phổ cập khoa học cho mình đã nói qua, nhớ tới quy tắc xưng đế của các triều đại, lại nhớ tới người đang ăn chay niệm phật, cung phụng tổ tiên nhìn qua vô cùng thành kính – Hoàng Thái hậu.
2
Chẳng lẽ là Thọ Vương? Suy nghĩ của nàng chuyển động nhanh chóng.