Edit: Cảnh Tu nghi
Beta: Thảo Hoàng Quý phi
Hộ giáp bén nhọn vẽ ra một vết dài nhỏ, sắc mặt Hoàng hậu có chút âm trầm: "Trân Tiệp dư, quả thật là bổn cung đã xem thường nàng ta."
"Tuy là nói như vậy nhưng trải qua việc này, nương nương cũng không cần quá mức xem trọng nàng ta." Kim ma ma trầm ngâm nói: "Nương nương nghĩ xem, ngay cả tỷ tỷ ruột cũng bị nàng ta hãm hại kết cục rơi xuống nước như vậy, trong cung này còn có ai muốn liên thủ cùng nàng ta? Chỉ sợ có đứng bên cạnh nàng ta cũng sẽ biến thành Bùi Bảo lâm, Tiết Mỹ nhân thứ hai."
Sắc mặc Hoàng hậu không dễ nhìn, giáp móng tay lún vào sâu càng thêm sâu: "Dù cho không có người giúp nàng ta thì như thế nào, hiện tại chỗ dựa lớn nhất của nàng ta chính là Hoàng thượng!"
"Vậy..." Bởi vì Kim ma ma không nghĩ tới chuyện này, nhất thời không biết nói như thế nào.
Lại cũng không thể trách bà, có một số việc mà nô tài không thể nghĩ tới được.
Hoàng hậu lại đang muốn nói, liền nghe được Ngạn Chỉ ở ngoài cửa thông báo: "Khởi bẩm nương nương, Hoàng Thượng đang đến Trường Xuân Cung của chúng ta."
Sau khi Hoàng hậu nghe xong trong nháy mắt có hoảng loạn, ngược lại bình tĩnh cười lạnh: "Bảo vệ thật chặt chẽ."
"Rốt cuộc cũng là long tự. Lúc này tuy không có được việc, cũng may trong lúc vô tình làm nàng ta sẩy thai, cũng không phải không có thu hoạch. Để cho Trân Tiệp dư lại có thể sinh được Hoàng tử, sợ là lại càng không biết trời cao đất rộng." Ý nghĩ trong đầu Kim ma ma vừa xoay chuyển, cuối cùng cũng nói được lời khuyên an ủi.
1
Hoàng hậu gật gật đầu, trên mặt biểu tình thoáng thoải mái. Đúng vậy, cũng không phải không có thu hoạch.
Tiết Bích Đào đã xảy thai khó chơi hơn nhiều so với An Phục Linh giữ được thai nhi.
"Thần thiếp thỉnh an Hoàng thượng, Hoàng thượng vạn phúc kim an." Hoàng hậu khéo léo bày ra vẻ tươi cười, quy củ không sai sót, dáng vẻ vô cùng tốt.
Hoàng Thượng cho đứng lên, cũng không ngồi xuống, chỉ lấy thái độ như đối chất, chiếm thế thượng phong, chậm rãi nói: "Hoàng hậu, có gì muốn nói với trẫm không?"
Tiết Bích Đào có thể nghe được chuyện, bản thân Hoàng thượng là thiên tử sao lại có thể không tra tới chứ? Trước kia không biết, là bởi vì hắn không muốn biết.
Hậu cung là chiến trường của nữ nhân, suy nghĩ của hắn ở việc hưởng lạc, hà tất dính vào chuyện thị phi.
Đau như giáp tiêm đâm vào tim, Hoàng hậu tươi cười không đổi: "Thần thiếp không biết Hoàng Thượng muốn nghe cái gì?"
"Trẫm muốn nghe Hoàng hậu bảo đảm." Hoàng đế không quan tâm nói thẳng.
Hoàng hậu giống như không dự đoán được ý đồ của Hoàng đế sẽ đem nói trắng ra như vậy, đột nhiên không kịp chuẩn bị mà giật mình. Rồi sau đó quay một góc hỏi: "Nếu là Thần thiếp bảo đảm, Hoàng Thượng sẽ tin tưởng sao?"
Không đợi Hoàng đế mở miệng, nàng ta lại cười nói: "Không bằng trước đó Hoàng thượng nhận lời với thần thiếp một chuyện, thì thần thiếp lại đáp ứng thì tốt hơn?"
Hoàng đế không tỏ ý kiến mà gật đầu.
"Chờ thần thiếp sinh ra được Hoàng tử," Hoàng hậu nhớ tới Tam Hoàng nhi đã chết yểu, đáy mắt có đau đớn chợt lóe qua, nàng ta dừng một chút: "Thần thiếp sẽ bảo vệ nàng ấy bình an không có việc gì."
Nàng ta đang nói tới ai, trong lòng hai người bọn họ lại rõ ràng hơn hết.
Tuy Hoàng đế không muốn làm hỏng thể diện của vợ cả nhưng rốt cuộc vẫn nói: "Thái y từng nói ngươi đã bị thương thân mình khi sinh con."
Hoàng hậu tươi cười có chút miễn cưỡng, khi vết sẹo bị bóc, sắc mặt bất cứ ai đều sẽ không tốt, nhưng người trước mắt là vua của một nước, nàng ta ngàn lần không thể tỏ sắc mặt, nàng ta nói: "Thái y cũng nói, điều dưỡng mấy năm có thể khôi phục."
"Thần thiếp cũng chỉ là muốn Hoàng Thượng cho một sự bảo đảm, cầu được an tâm thôi." Hoàng hậu rũ mắt.
Không nghĩ tới vợ cả của mình còn có bản lĩnh như vậy, không khỏi khiến cho Hoàng đế nhìn nàng ta thêm vài lần, nghĩ thầm. Vốn dĩ là chính mình muốn mượn việc này làm cho nàng ta không thể không đáp ứng, nhưng lời nói sắc nhọn của nàng ta, ngược lại khiến hắn giống như sủng thiếp diệt thê, bức cho nàng ta không thể không ra tay.
Chẳng qua là dù có thể nhìn thấu bàn cờ, cũng sẽ không tính được nước cờ.
Hắn nhàn nhạt nói: "Nàng ấy bình an vô sự cũng không cần tới ngươi gánh vác , nếu ngươi tự nhận việc này là không sai, vậy thì cứ ở trong Trường Xuân Cung để mà xem xét lại đi."
Rồi sau đó phất tay áo rời đi.
Trước khi hắn bước ra khỏi cửa cung, trào phúng ném ra một câu: "Yên tâm, hậu vị của ngươi rất an toàn."
---
Ngày hôm sau, thân thể Hoàng hậu có bệnh nhẹ, thánh chỉ ban xuống để hai vị Đức, Hiền phi tạm thời xử lý sự vụ hậu cung, người trong hậu cung rất nhanh đi tìm hiểu tin tức. Người có chút cảm giác nhanh nhạy, cho rằng chỉ sợ không thoát được liên quan tới chuyện Trân Tiệp dư đẻ non.
Chẳng lẽ Trân Tiệp dư ở hoàng đế trong lòng đã tới mức ngay cả Hoàng hậu cũng không thể dao động?
Chỉ có thể nói, lúc này chờ đợi Tiết Bích Đào là đủ loại lời nói dụ dỗ, chính bản thân Hoàng đế cũng tràn ngập mong chờ đối với đứa bé này, hơn nữa khi hắn tự mình trách hỏi, Hoàng hậu chẳng những không tỉnh lại còn có ý nói điều kiện với hắn, đây là đã xúc phạm đến uy nghiêm của Hoàng đế.
Kỳ thật thì Tiết Bích Đào chỉ là thổi thêm ít lửa, nếu thái độ của bản thân Hoàng hậu không cứng rắn như vậy, chưa chắc Hoàng đế sẽ vì vậy mà làm khó nàng ta.
"Nương nương, ngài làm sao vậy?" Sơn Chi nhìn chủ tử ngồi ở mép giường không nói lời nào, có chút kỳ quái.
Sao bộ dạng của chủ tử thoạt nhìn vẻ mặt lo lắng như thế?
Nàng ta tiến gần bên nghiêng đầu khó hiểu, lấy lư hương trong giường ra, thay huân đốt Tô Hợp hương lên, động tác quen thuộc mà lưu loát.
Hiền Phi rốt cuộc phục hồi tinh thần lại, nàng ta thở dài nói một câu khiến Sơn Chi không hiểu rõ lắm nói: "Việc gì nàng ấy phải chấp nhất như vậy."
3
"Nương nương?"
"À!" Hiền Phi đem tâm sự bỏ qua, cười như một ngày nắng ấm, ấm áp ôn nhu và thân thiện: "Hôm nay thời tiết không tồi, không bằng chúng ta đi dạo Ngự Hoa Viên đi." Loại khí chất lắng đọng theo thời gian này, tất nhiên không phải là loại mà Khúc Hân Nhiên chỉ dựa vào ngoại hình là có thể bằng được.
Sơn Chi vừa nghe, hứng thú liền tăng vọt, lập tức đã quên câu nói kỳ quái của nương nương nhà mình, lập tức giúp chủ tử phục sức.
Hai người đến gần Trừng Thụy đình, cách cầu hình vòm nhìn thấy ba cung nhân đang lao ra bắt cá ngay tại chỗ bằng cách dùng gậy sau đó bỏ vào túi.
Sơn Chi được Hiền Phi cho phép, tiến đến dò hỏi.
Lát sau, bước chân nàng ta vội vàng, nếu không phải đang trong nội uyển hoàng cung, chỉ sợ là muốn nhảy bắn trở về. Điều hòa giọng nói, nàng ta cười hì hì nói: "Nương nương đoán xem là chuyện gì?"
"Thấy ngươi cười vui vẻ như vậy, chẳng lẽ là muốn nấu những con cá đó lên ăn?" Hiền phi cười theo nàng ta: "Ta biết rất rõ là ngươi đã mơ ước bấy lâu nay rồi."
Sơn chi cũng không phản bác, nàng ta cảm thấy đáng tiếc chép chép miệng, nói: "Đúng là muốn nấu ăn, nhưng không phải là cho nô tỳ ăn."
"Ồ?" Hiền Phi giống như đã đoán được, muốn xác nhận.
"Là cho Trân Tiệp dư ở Phương Hoa Các, người vừa sinh non đang trong tháng đấy. Ngày hôm trước nói cháo có hương vị nhạt nhẽo, không chịu ăn nhiều, muốn ăn cá được nuôi trong ao này. Vì Thái y cũng nói lúc này ăn cá cũng có chỗ có lợi, Hoàng thượng liền hạ lệnh vớt cả má hồng, mắt hổ phách, lam ngọc đem đến Ngự Thiện phòng làm." Sơn Chi hâm mộ: "Đều là loại cá hiếm tiến cống tới, ngày thường chỉ có thể ngắm cảnh, thế mà vị chủ tử kia có thể ăn."
"Hoàng Thượng đối với nàng ta quả thật không tồi." Mặt mày Hiền Phi mang ý cười, trong lòng lại là phức tạp.
Một chút thẫn thờ kia, cũng không biết là vì ai.
---
Sau khi Hoàng đế hạ triều liền đi tới Phương Hoa các, hắn xua tay để cho cung nhân không cần thông báo, bước chân bước nhẹ vào nội thất. Tuy rằng quy củ có quy định thời điểm phi tần ở cữ thì Hoàng đế không được tới gần người, nhưng chỉ nhìn một cái thôi, hắn cảm thấy không ảnh hưởng toàn cục.
Tiểu nữ nhân trên giường hai tay gác lên gối đầu, chăn kéo tới vai, theo hơi thở của nàng phập phồng. Mặt nàng lúc ngủ đỏ bừng, tư thế vẫn không nhúc nhích, có vẻ im lặng nhu thuận.
Quả nhiên là đang ngủ.
Khóe miệng của Hoàng đế kéo ra một nụ cười bất đắc dĩ có chút cưng chiều, tiến lên xem xét độ ấm của đôi tay nàng, cảm thấy có chút lạnh, liền nhét vào trong chăn.
Động tác nhẹ nhàng chậm chạp.
Nhưng Tiết Bích Đào vẫn tỉnh lại, nàng ngủ từ tối hôm qua cho tới lúc Hoàng đế hạ triều đến nỗi muốn hôn mê.
Lông mi nàng run rẩy, khó khăn mở mắt ra, khi nhìn thấy Hoàng đế lại ngốc ngốc chớp chớp, sau đó hiện lên cười ngọt ngào, mang theo một chút hương vị suy yếu : "Hoàng thượng ~" duỗi tay nắm lấy cổ tay áo của Hoàng đế.
Đây là động tác mờ ám mà nàng vẫn thường làm.
Vì nàng còn bộ dáng suy yếu nên không dám tùy ý khiến cho sắc mặt quá mức hồng hào. Nhưng Hoàng đế nhìn thấy nàng vẫn tươi cười thì không kìm lòng được mà ôm nàng vào trong ngực, thân thể mềm mại ôm vào vẫn thoải mái như vậy, Hoàng đế sờ sờ bụng nhỏ của nàng.
Trong lòng thở dài.
Tiết Bích Đào thuận thế dựa vào vai hắn, sau đó hỏi: "Hoàng thượng, cá đâu?"
Không khí nặng nề lập tức bị đánh vỡ, Hoàng đế nhướng mày: "Cá quan trọng hơn trẫm sao?" Cũng không hỏi trước là hắn có mệt hay không, khát hay không, một câu hỏi han ân cần cũng không có, chỉ hỏi đến cá.
Cái người không có lương tâm.
Đầu của Tiết Bích Đào vùi vào trong lồng ngực hắn mà cọ cọ, cái miệng nhỏ khẽ ngáp một cái, giống như một con mèo nhỏ, nhỏ giọng nói chuyện: "Cá có thể ăn, Hoàng thượng không ăn được nha."
Trái lại cảm giác thật tốt, khiến cho tinh thần của nàng cảm thấy tốt hơn một chút.
Hoàng đế nhéo gương mặt trắng mịn của nàng không buông, như là muốn véo cho chảy nước luôn vậy, hắn cười: "Không bằng trẫm ném nàng vào trong ao cá, để nàng ăn cho đã luôn, nha?"
1
Vì khống chế lực nhéo mặt vừa phải nên Tiết Bích Đào không cảm thấy đau, liền cầm tay của Hoàng đế mà cọ, mắt cười híp lên như vầng trăng non: "Hoàng thượng, véo vậy tay có đau hay không? Thiếp thân thổi thổi cho người, phù phù."
Đây tuyệt đối không phải là nàng vuốt mông ngựa, chỉ là nàng cảm thấy nhéo người còn phải tính toán lực, làm Hoàng đế thật vất vả. Nàng muốn thông cảm.
Hoàng đế vui vẻ, buông tay sờ soạng một phen, thấp giọng cười mắng: "Đồ chân chó." Rồi sau đó bảo người truyền thiện.
"Hoàng thượng, thiếp thân ăn những con cá đó, có phải trong ao sẽ không có cá để xem hay không?" Tiết Bích Đào ngồi ở trên giường, đối với một bàn mỹ thực trước mặt thì lông mày nhỏ nhăn lại, giống như có chút phát sầu.
Hoàng đế còn không hiểu nàng sao? Đây là điển hình cho việc muốn ăn nhưng lại sợ gánh tội liên quan, hắn búng búng cái trán của nàng, cười nhẹ nhàng bâng quơ: "Để cho bọn họ lại tiến cống là được, nàng ăn đi."
Tiết Bích Đào dựng ngón tay cái lên(like đấy), Hoàng thượng thật khí phách.
Sau đó hài lòng vui sướng kẹp miếng thịt cá màu ngọc bạch được mang lên, bỏ vào trong miệng. Ngậm lấy rồi nhai nuốt vào, sau đó liền liếm mỡ trên môi, híp mắt hưởng thụ.
Không hổ là chủng loại quý hiếm, đồ vật càng quý báu thì hương vị càng tốt, đây là chân lý.
Đặc biệt là ăn chùa của người khác.
Không nghĩ tới, lúc này ánh mắt của Hoàng đế nhìn nàng cũng giống đang nhìn một con cá chủng loại quý hiếm vậy, hận không thể giây tiếp theo liền nuốt vào trong bụng luôn.
Trước nuôi con cá cho to khỏe, sau đó vớt lên làm thịt ăn mới ngon.
Chờ sau khi nàng ăn đã no, vuốt sợi tóc cho nàng, đột nhiên Hoàng đế hạ giọng mở miệng: "Bảo bối, vì sao lúc ấy nàng lại muốn cứu đứa nhỏ của An Tuyển thị?"
Hàng lông mi rũ nhẹ , Tiết Bích Đào ăn một ngụm cháo như thường, nói: "Nếu không cứu, có lẽ Hoàng Thượng sẽ hoài nghi là thiếp thân làm. Nhưng ban đầu..." Nàng mang theo một chút bất lực cùng bất an mà buông chiếc đũa: "Thiếp thân cũng hoàn toàn không biết bản thân đã mang thai, chờ đến lúc cảm nhận được thì nó đã từ trong thân thể ta mà đi mất, chính là đã không còn kịp rồi."
"Không biết, nó có oán ta hay không?"
Trong lòng của Hoàng đế có chút cảm khái, quả nhiên chỉ cần hắn hỏi, nàng sẽ luôn nói lời thật lòng. Nàng sẽ không giống như những người kia làm bộ nói hoàng tử linh tinh, cũng bởi vì hắn mới làm như thế. Cho dù nàng là vì không muốn bị hắn hoài nghi, nhưng hắn lại bỗng nhiên cảm thấy buồn bã, đại khái là bởi vì biết nàng lo lắng hắn không tin nàng?
Hơn nữa, chung quy là bởi vì hắn, nàng mới mất đi một hài tử.
Hoàng đế thương tiếc xoa lưng nàng, ngữ khí trở nên ôn hòa: "Trẫm đã từng đáp ứng nàng, chờ nàng sinh hài tử liền thăng nàng lên Tần, để cho hài tử được tự mình nuôi dưỡng bên người. Hiện giờ nàng vì cứu An Tuyển thị mà mất đi hài tử của mình, trẫm vẫn như cũ thăng nàng đến tần vị, để hài tử của An Tuyển thị ghi trên danh nghĩa của nàng, được không?"
Hắn suy nghĩ thật lâu, cảm thấy như vậy có thể bồi thường cho nàng. Hắn biết nàng thật tâm chờ đợi hài tử.
10