Edit: Mị Tu dung
Beta: Hy Thái phi
"Nương." Tiết Bích Đào vừa xuống xe đã thấy Lục Ngạc đang được mẫu thân Ông Mẫn nắm tay hỏi han ân cần. Thoáng do dự, nàng vẫn tiến lên hành lễ gọi bà một tiếng.
"Bích nhi cũng về rồi." Ông Mẫn ôn hòa cười nhìn nàng, nhưng độ ấm trong mắt rõ ràng không bằng lúc nhìn tỷ tỷ của nàng: "Nghe Lục nhi nói ngươi cũng được giữ thẻ bài sao? Thật tốt, nhà chúng ta có đến hai vị nương nương."
Tiết Bích Đào cười cười, trả lời: "Là phụ mẫu dạy dỗ tốt, nữ nhi không dám kể công."
"Tốt tốt tốt, đi một chuyến như vậy cũng đã hiểu chuyện hơn nhiều." Ông Mẫn rất vui mừng nhìn nàng, tự cảm thấy ngày xưa bản thân quan tâm quá ít đến nữ nhi này.
Cũng bởi thân thể nhị nữ nhi từ nhỏ đã yếu ớt, thứ nhất thể chất như vậy rất khó nuôi sống, thứ hai quá mảnh mai khó có thể đào tạo.Vì sự hưng thịnh của gia tộc bà chỉ có thể làm như vậy.
Vì vậy dần dần bà đem trọng tâm đặt hết lên người đại nữ nhi. Hiện tại xem ra, nhị nữ nhi cũng biết ganh đua.
Bà phải cùng lão gia thương lượng chia một ít nhân mạch được bố trí trong cung cho nhị nữ nhi mới tốt. Nói như thế nào cũng là thân sinh cốt nhục.
1
"Nương, ngoài cửa gió lớn, chúng ta mau đi vào thôi." Lục Ngạc thấy sự chú ý của mẫu thân đang dời đi, âm thầm buồn bực, hiếm khi mở miệng ra vẻ làm nũng nói.
"Nương quên mất, mau đi vào thôi. Lão gia còn đang ở trong phủ chờ tin tức, chúng ta mau vào báo tin vui cho hắn." Ông Mẫn giả vờ giận liếc nàng một cái, nhưng vẫn đồng ý yêu cầu, đi đầu mang mọi người vào phủ.
4
Lại không còn bất công, mỗi tay lôi kéo một nhi nữ, trong lòng thập phần kiêu ngạo —
Cùng phụ mẫu nói chuyện, dùng xong bữa tối, Tiết Bích Đào liền về phòng mình chuẩn bị nghỉ ngơi. Chỉ chờ mấy ngày nữa thánh chỉ ban xuống là có thể lãnh chỉ vào cung.
Trải qua một lần này, đối với chuyện phải vào cung tranh đấu nàng không bài xích nữa, đại khái là vào cung có thể làm nhiều chuyện 'xấu', nàng cảm thấy...
Rất có ý tứ.
A, tính kế Đế tâm, không tồi, rất thú vị.
Dù sao ở hiện đại nàng đã học xong Đại học, cũng là thân phụ mẫu cưỡng chế nàng, dùng tiền của phụ mẫu, không có ý tứ.
4
Bằng không cũng không có chuyện mỗi ngày chui đầu vào trò chơi tìm việc vui.
Đối với gương đồng mông lung không thấy rõ mặt, nàng gỡ trâm bích ngọc xuống, nghĩ đến đây, miệng tràn đầy ý cười.
"Hôm nay tiểu thư... so với ngày thường rất khác." Phụng Tử thay nàng tháo khuyên tai xuống do dự nói.
Nha đầu này là người cẩn thận tuy rằng có chút nhát gan không nên quá trọng dụng, nhưng để nàng ta quản lý đồ vật của nàng thì không sao. Không khiến người khác lo lắng, hơn nữa chỉ cần một chút biến hóa nhỏ cũng bị nàng ta phát hiện.
"Sao? Nơi nào có bất đồng?" Nàng thưởng thức trâm trong tay hứng thú hỏi lại.
Sơ Hiểu đi vào phòng bếp thúc giục nước ấm, nên Mộ Vân thay thế Sơ Hiểu trải giường chiếu, Mộ Vân nghe được câu hỏi của Tiết Bích Đào thì động tác trên tay chậm lại.
Hiển nhiên là Mộ Vân cũng phát hiện sự bất đồng của tiểu thư, nàng ta muốn vừa làm vừa nghe.
"Không phải vậy... không phải vậy..." Nha hoàn phỏng đoán tâm tư của tiểu thư luôn luôn không đủ tự tin, nhất thời không tìm ra từ ngữ thích hợp.
"Sao nhút nhát vậy?" Nàng cười hỏi.
Phụng Tử do dự gật gật đầu.
"Chỉ là màu sắc tự vệ mà thôi." Nàng trực tiếp trả lời, không có uyển chuyển.
Hai nha hoàn nghe xong đều khiếp sợ.
Màu sắc tự vệ? Cho dù lý do này không làm người khác tin tưởng, nhưng trừ lời này ra không có lời giải thích nào hợp lý hơn.
10
Rốt cuộc tiểu thư nhà mình không trải qua đại kích thích nào, đột nhiên khí chất toàn thân biến hóa, còn lý do nào khác thuyết phục hơn.
Nhưng kể từ đó, chẳng phải trừ bỏ người ngoài, cả các nàng nữa, tiểu thư đều gạt, đều không tin?
Hai nàng lại cảm thấy ưu thương khó chịu, vì tiểu thư mà đau lòng.
"Muốn lừa gạt người khác, trước hết phải lừa gạt mình." Tiết Bích Đào cong khóe miệng tự giễu cười: "Thể chất ta nhu nhược như vậy, chỉ sợ người khác dùng một đầu ngón tay có thể bóp chết rồi."
"Nếu không thể hiện mình có giá trị, mẫu thân cũng không che chở ta suốt được. Vậy chỉ có thể giả vờ nhu nhược."
Thực tế, nguyên chủ cũng không phải thật sự nhu nhược bất kham, nếu không sao có thể tránh né hết công kích công khai hay ngấm ngầm trong nhà, còn sống đến mười lăm tuổi.
7
Chỉ là so sánh với nàng, vì không được chiều chuộng, lâu ngày mới ngụy trang như vậy, khó có thể sửa, khí thế cũng yếu đi nhiều.
"Tiểu thư..." Hai người nghe xong, khó chịu phai nhạt đi nhiều, lại có chút chua xót.
Cho nên nói, nô tỳ hầu hạ từ nhỏ thật dễ lừa. Tiểu thư nhà mình nói cái gì cũng tin. Trong lòng Tiết Bích Đào bình tĩnh nhưng không có ý tưởng tốt.
"Sau này vào cung, không thể so được như ở nhà." Nàng nói: "Chỉ dựa vào mình ta thì trăm triệu lần không được, cho nên hôm nay mới trước mặt các ngươi lộ ra một ít, để cho các ngươi biết."
"Đơn giản các ngươi cũng thông minh, có thể thấy không đúng. Nếu các ngươi nguyện ý thì cuộc sống sau này giúp đỡ ta. Nếu không muốn cũng không sao, ta nói với mẫu thân, tìm người trong sạch gả các ngươi qua, sau này an tâm mà sống."
"Nô tỳ đã hầu hạ tiểu thư từ nhỏ cho đến lúc lớn lên." Mộ Vân nghe xong có chút kích động, mắt ngấn nước, nói: "Đã sớm thề, hầu hạ tiểu thư cả đời, ngàn vạn lần tiểu thư đừng đuổi nô tỳ đi."
"Nô tỳ cũng vậy. Tuy sau này được phu nhân ban cho tiểu thư, tình cảm không sâu nhưng tuyệt đối không hai lòng. Chỉ mong có thể hầu hạ tiểu thư thật tốt, sau này có thể hưởng phúc khí của ngài."
Tiết Bích Đào nghe xong thực vừa lòng. Thời đại này, nô tài phản chủ sẽ không được trọng dụng. Bởi vậy không cần làm nhiều với hai người này, chỉ nói sau này hành sự có điều thay đổi, các nàng ấy không nghi thần nghi quỷ, không phỏng đoán ý thì tốt.
Đang muốn mở miệng trấn an, Sơ Hiểu đẩy cửa đi vào, thấy tình trạng trong phòng liền hoảng sợ: "Mọi người làm sao vậy?"
"Này..." Mộ Vân định trả lời, cũng không biết ý tứ của tiểu thư, liền nhìn lại, thấy tiểu thư lắc đầu thì biết nên tạm thời giấu Sơ Hiểu.
Cũng do nha đầu này quá mức hoạt bát, hành sự không đủ trầm ổn, liền sợ miệng nàng ta làm hỏng đại sự của tiểu thư.
"Chúng ta đang chúc mừng tiểu thư, chịu đựng nhiều năm như vậy cuối cùng cũng như ước nguyện. Có thể thấy tiểu thư là người có phúc khí. Nhất thời quá vui vẻ, vui quá nên khóc."
"Ôi chao! Nói rất đúng, tiểu thư của chúng ta có phúc khí nha! Nô tỳ nghĩ sau này có thể đi theo tiểu thư, ra oai với mấy đứa tiểu nha hoàn, như vậy đã đủ mãn nguyện rồi." Sơ Hiểu nói rồi hành lễ, cười hì hì.
Phượng Tử nghe xong nín khóc mà cười, giận nàng: "Cáo mượn oai hùm!"
"Làm sao là lão hổ được, bộ dáng của tiểu thư là đại mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành!" Lại còn lắc đầu nói thêm câu, tay bưng cái bồn, nhìn bộ dáng thật buồn cười:
"Bắc phương hữu giai nhân,
Tuyệt thế nhi độc lập.
Nhất cố khuynh nhân thành,
Tái cố khuynh nhân quốc.
Ninh bất tri, khuynh thành dữ khuynh quốc?
Giai nhân nan tái đắc!" [1]
[1] Bài Giai Nhân Ca - Lý Diên Niên.
Tiết Bích Đào buồn cười, cũng không biết trong phòng có nha hoàn dở hơi như vậy, nhất thời bầu không khí áp lực ban đầu cũng khoan khoái hơn không ít.
Nụ cười thanh lệ như hoa quỳnh mới nở, lại còn mang theo giọt sương run rẩy, nụ cười nửa ẩn nửa hiện làm cho bọn nha hoàn xem sửng sốt.
Một lúc lâu Sơ Hiểu mới phản ứng lại, vội vàng nói: "Ai nha, trì hoãn chính sự rồi. Tiểu thư! Mới vừa rồi đại nha hoàn Ngọc Trâm bên cạnh phu nhân gặp ta, nói ta chuyển lời dùm nàng ta, phu nhân có chuyện muốn gặp người."
5
------
[1] Giai Nhân Ca - Lý Diên Niên
佳人歌
北方有佳人
绝世而独立
一顾倾人城
再顾倾人国
宁不知倾城与倾国?
佳人难再得!
Giai nhân ca
Bắc phương hữu giai nhân,
Tuyệt thế nhi độc lập.
Nhất cố khuynh nhân thành,
Tái cố khuynh nhân quốc.
Ninh bất tri, khuynh thành dữ khuynh quốc.
Giai nhân nan tái đắc!
Tạm dịch:
Phương Bắc có giai nhân,
Tuyệt thế mà độc lập.
Liếc nhìn thành quách đổ,
Ngoảnh đầu quốc gia vong.
Ai không biết, khuynh thành và khuynh quốc.
Giai nhân khó gặp lại!
Điển cố:
1
Phương bắc có người đẹp, người đẹp này chính là Lý Phu nhân, người em gái ruột của Lý Diên Niên. Sách Hán thư phần Lý phu nhân truyện chép thì Lý Phu nhân sinh và mất vào khoảng Thế kỷ thứ 2 Trước Công Nguyên, quê quán ở Trung Sơn nay là Định Châu thuộc tỉnh Hà Bắc. Lý Phu nhân có tài ca múa, giỏi âm luật. văn chương thi phú và là một trang giai nhân tuyệt thế.
Một hôm, Hán Vũ đế ( Lưu Triệt) nghe Lý Diên Niên hát bài Giai Nhân Ca thì hỏi trên đời này có người đẹp đến như vậy sao. Bình Dương Công Chúa đứng ở bên cạnh nói là em gái của Lý Diên Niên, nhà vua hỏi lại thì Lý Diên Niên cũng xác nhận đó là em gái của mình. Trước vẻ đẹp và tài sắc của Lý Phu Nhân nhà vua hoàn toàn mê mẩn, phong làm Phu nhân, sau này được phong làm Hiến Vũ hoàng hậu.
3
Bài ca này không rõ do Lý Diên Niên sáng tác hay là một bài dân ca do ông sưu tập. Sau Nhạc phủ thi tập xếp bài này vào Tạp ca dao từ với tên Lý Diên Niên ca 李延年歌.
Từ bài ca này mà đời sau thường dùng chữ "khuynh quốc khuynh thành" (nghiêng nước nghiêng thành) để chỉ những tuyệt thế giai nhân. Bài thơ này cũng có ảnh hưởng lớn tới thơ ngũ ngôn của thi nhân về sau.