Edit: Cảnh Tu nghi
Beta: Thảo Hoàng Quý phi
"Khúc Ngự nữ có rảnh rỗi ở chỗ này nói lải nhải với bổn cung, chi bằng thành thật hầu hạ Hoàng thượng một lần, lúc đó hãy đến nói với bổn cung 'chỉ sợ Hoàng thượng không vui'."
Từ sau ngày kia, trong đầu Khúc Hân Nhiên thường xuyên xoay chuyển những lời này, tiện đà nhớ lại tình cảnh lúc ấy của bản thân bị chèn ép không xuống đài được cùng với khuôn mặt ngang nhiên đắc ý tươi cười kia của Trân Tần trong lòng càng thêm hoảng loạn hơn.
Nàng ta đóng hộp gương trang điểm lại, lòng sinh hờn dỗi, bắt bẻ Minh Hà đang đứng quạt ở một bên: "Ăn chưa no hay sao, quạt nửa ngày cũng không thấy mát."
12
Cung nữ kia cũng không quá kính sợ, chỉ nhỏ giọng nói thầm: "Đối với người khác thì cúi đầu, xoay người lại bới móc chúng ta, có ý tứ gì."
Ban đầu nàng ta bị phân tới uyển tử này cũng cho rằng được một ân huệ lớn, những người khác cho rằng nơi này phong quang, nàng ta lại thấy rất rõ ràng.
Ngoại trừ lúc đầu Hoàng thượng ban thưởng cho thì lại chưa từng đặt chân đến đây.
Cứ như thế mãi, thì cho dù vinh quang cỡ nào đi nữa cũng sẽ bị người khác dẫm đạp dưới chân.
Khúc Hân Nhiên mơ hồ nghe thấy được mấy chữ, lại thấy vẻ mặt của nàng ta không để bụng, nhất thời vẻ mặt hiện lên phẫn nộ, trợn mày nói: "Hóa ra là do ngày thường ta quá dung túng cho ngươi, nên mới có lá gan cãi lại chủ tử, vậy sao lúc ở trong đình lại không nghe thấy ngươi lên tiếng vậy."
Vừa dứt lời xong, chính bản thân nàng ta cũng sinh ra ý nghĩ buồn bực. Cớ sao phải so đo với một cung nữ chứ, vô duyên vô cớ làm mất hình tượng của bản thân. Ít nhất hiện tại so với lúc đầu thì đã tốt hơn rất nhiều rồi, chẳng những có bổng lộc, còn có cung nữ chuyên dùng bên cạnh. Việc này đối với nàng ta, vốn luôn có người hầu hạ từ nhỏ, không khỏi cảm thấy vui mừng.
So với mấy người ở gian phòng bên cạnh thì đã hơn nhiều rồi. Rốt cuộc thì các nàng cũng không được tấn vị, danh không chính ngôn không thuận, nên đến nay vẫn chỉ có thể dùng người làm việc chung trong uyển. Mà những cung nhân này vốn lười nhác, suốt ngày không thấy xuất hiện. Các nàng không có ai chống lưng cũng chỉ chỉ có thể nén giận mà thôi.
Cung nữ Minh Hà kia cũng nhận rõ thân phận của mình, mới vừa rồi là nhất thời lỡ miệng, bây giờ cũng không dám tranh luận quá mức, đỡ cho bị đưa tới chỗ các ma ma dạy dỗ lại lần nữa, ngượng ngùng cúi đầu tới nhận sai: "Đều là do nô tỳ không phải, mong chủ tử đừng trách tội. Sau này nô tỳ không dám nữa."
Khúc Hân Nhiên thấy nàng ta vâng vâng dạ dạ, trong lòng cũng dễ chịu hơn chút. Nếu muốn thay đổi người, cũng không thể mở miệng ngay tại đây được. Hiện nay quan trọng nhất vẫn là nắm chắc thánh tâm. Giống như theo như lời Trân Tần, chỉ khi chính thức hầu hạ Hoàng đế một lần, nàng mới xem như chính thức đi lên sân khấu hậu cung, nếu không, người khác đều lấy việc nàng cứu người để mà làm chuyện tán gẫu mỗi khi ăn xong, nghe tới thì có chút uy phong, kì thật thì nhìn nàng cũng chỉ là một cái vỏ rỗng, hổ giấy mà thôi, chỉ cần nhẹ nhàng chọc một phát là có thể xẹp xuống.
Giống như nàng không hề để bụng Trân Tần chút nào. Tuy rằng nàng thực sự chán ghét cái vị sủng phi nương nương kia, nhưng không thể không nói, chỉ một câu nói của nàng ấy, đã có thể đánh chìm toàn bộ mộng đẹp của bản thân mình từ trên cao rớt xuống, khiến cho nàng tỉnh táo. Vì nàng không muốn bị người ta bỏ quên mà cao giọng làm việc, nhưng vừa được mọi người tung hô một chút lại như bị mê hoặc, thiếu chút nữa là quên mất ước nguyện ban đầu là đoạt được thánh tâm. Còn lại người ta nói cái gì, kì thật đều không quan trọng.
"Ta nghiêm khắc với ngươi cũng là vì muốn tốt cho ngươi." Nàng thở dài trấn an nói, ý đồ là duy trì một hình tượng thân thiết dịu dàng: "Chút tâm tư mờ ám của ngươi ở trước mặt ta thì còn chưa tính, nếu như ngày khác đụng phải bề trên, nhịn không được cũng nói thầm lên, để người ta bắt được lỗi thì ngay cả ta cũng không thể cứu được ngươi. Hiểu không?"
"Chủ tử nói phải." Minh Hà rũ mi, đem tất cả lời nói thầm nuốt vào trong bụng, dù sao thì nàng cũng không có cách nào phản bác lời chủ tử nói. Chỉ cần gật đầu là được rồi. "Nô tỳ biết ân huệ của chủ tử, mới vừa rồi chẳng qua là nhất thời hồ đồ, mong chủ tử đừng để trong lòng."
Nói ra thì cũng kỳ quái, tuy rằng nàng cảm thấy diễn xuất của chủ tử nhà mình có chút không phóng khoáng, nhưng khi nhìn vào mắt chủ tử thì lại có cảm giác thân thiết không nói nên lời, khiến cho nàng không tự chủ được liền dịu ngoan trở lại. Nàng tò mò dùng khóe mắt liếc nhìn, rất muốn biết được bí mật trên người chủ tử.
Khúc Hân Nhiên thấy bộ dáng thuận theo của nàng ta, không đáng nhắc đến, càng kiên định muốn sau này đổi mấy cung nữ đắc dụng thì hơn, ít nhất như cái người bên cạnh Trân Tần kia, không cần chủ tử lên tiếng liền biết làm việc ra hình ra dạng, còn không thì cũng phải thông minh nhanh nhẹn vậy. Nàng nhớ tới một phen suy nghĩ vừa rồi, hơn nữa không thích Minh Hà này, tìm cái lý do sai khiến nàng ta đi ra ngoài, khẩu khí ôn hòa nói: "Tất nhiên là ta sẽ không để trong lòng, chỉ cần sau này ngươi làm việc thật tốt, trong lòng ta so với người khác đều vui mừng hơn."
"Ngươi đi thúc giục xem, nước ấm chúng ta cần khi nào mới đưa tới."
Việc làm này khiến trong lòng Minh Hà lại thêm chế giễu một phen, rõ ràng không phải là người quý giá gì, cũng chỉ là một nữ nhi của quan viên gia cấp thấp ở tiểu quốc phía Nam, từ khi nàng bị phái tới hầu hạ, suốt ngày đều phải giữ người tắm gội thật sạch, cũng không biết là tắm rửa sạch sẽ cho ai nhìn nữa.
Hoàng thượng lại không tới.
Hành vi tắm gội này, thực ra là do Khúc Hân Nhiên xem từ trong sách ra.
Kinh nghiệm trong sách nói cho nàng, nếu không duy trì tắm rửa mỗi ngày như người hiện đại thì không phải là nữ chủ. Cái này là dù tới cổ đại rồi cũng không quên được đặc tính của người hiện đại. Huống chi nàng còn cho rằng, mỗi một cái nháy mắt nữ chính đều có khả năng đụng phải Hoàng đế, bởi vậy không thể đến lúc đó nàng lôi thôi mà gặp được, vẫn nên thời khắc chuẩn bị tốt. Cuối cùng thì cơ hội cũng chỉ dành cho người có chuẩn bị. Đuổi Minh Hà đi ra ngoài, nàng đóng của sổ lại, lắc mình vào không gian.
10
Trong không gian không có tro bụi, phòng của nàng vẫn luôn không quét dọn, nhưng không hề dính hạt bụi nào. Nàng vừa lòng gật gật đầu, chọn hai ba quyển tiểu thuyết có tình huống gần giống với nàng nhất, ngồi ở trên ghế sô pha mà tìm kiếm các cách có thể làm nàng được sủng ái.
11
Chọn tới chọn lui, nàng liền dừng tầm mắt lại ở trên "Rửa tay làm canh hầm".
Theo việc《Bắt được dạ dày của Hoàng đế 》nữ chính trong đó trải qua, sau khi xử lý chính sự, Hoàng đế sẽ đặc biệt mệt mỏi. Tuy rằng hậu cung có rất nhiều phi tử đều sẽ đưa canh hầm làm lý do để ân cần hỏi han, nhưng chỉ có nữ chủ là ngoại lệ tự mình xuống bếp, hơn nữa bất chấp mưa to gió lớn sấm chớp đi đưa đồ ăn cho Hoàng đế, một hai lần thì Hoàng đế không để trong lòng, đều thưởng cho cung nhân, sau một tháng thì liền thành thói quen.
1
Rốt cuộc sau lại có một ngày nữ chủ không đúng lúc đưa thức ăn tới, Hoàng đế hỏi mới phát hiện, nữ chủ xuống bếp bị phỏng tay. Kỳ thật nữ chủ cũng không biết gì về trù nghệ, nhưng vì Hoàng đế vẫn là kiên trì học nấu.
Hoàng đế ăn canh, hương vị thật ra chẳng ra gì, lại bỗng nhiên rất cảm động, từ đây tình cảm với nữ chủ gia tăng. Cuối cùng cũng bị nữ chủ tấn công thành công.
29
Vốn dĩ Khúc Hân Nhiên đọc đến đoạn xuống bếp còn có chút lo lắng, khi thấy trang sau nói nữ chủ không giỏi trù nghệ mới yên tâm. Hóa ra mục đích cuối cùng không phải là dạ dày mà là tâm của Hoàng đế.
1
Nàng gấp sách lại, trong lòng bắt đầu tính toán.
---
Si Tảo đường là thư phòng của Hoàng đế, ra khỏi đường đi qua một cây cầu có thể nhìn thấy một tòa đình bằng trúc, bốn phía thoáng mát, mấy đóa sen thanh tú nở rộ trên nước. Ngày hè, mọi người trong hậu cung thường tới đây hóng mát. Nhưng dĩ nhiên, lực chú ý vẫn đặt vào Hoàng đế trong thư phòng.
Nhưng mà hôm nay, chúng phi tần lại bị thị vệ ở hai bên ngăn lại, không cho các nàng qua cầu đi vào đình.
Các nàng đưa mắt nhìn sang, những cánh cửa hình thoi bình thường đã được gỡ xuống, bốn phía có lan can quay chung quanh, mái hiên rủ xuống che nắng, chắn đi cái nóng của tiết trời. Lờ mờ thấy được bóng người nằm nghiêng trên tháp, có cung nữ đứng ở hai bên cầm quạt lụa thay nàng ta quạt gió lạnh tới.
Rất thích ý.
Tiết Bích Đào nằm nghiêng qua trên giường, tay cầm một quyển sách cũ, chăm chú đọc. Nàng cầm một quả nho tím trong suốt, dùng răng lột tầng vỏ mỏng, mút lấy nước nho chảy xuống, từ từ ăn lấy thịt quả. Rõ ràng là cử chỉ vô cùng đơn giản, nhưng từ trên người nàng lại có vẻ đặc biệt ngọt ngào mê người, khiến người khác có ý nghĩ sâu xa.
Các phi tử ở bên cầu nghe nói là Trân Tần nương nương đang ở đây, tuy ngại với việc nàng ta nổi danh nhưng cũng không nghĩ dẹp đường hồi phủ nhanh như vậy, liền bày bộ dạng phi tử, nói với mấy thị vệ kia: "Nơi này là Ngự Hoa viên lại không phải Phương Hoa các, tại sao chúng ta không thể vào được?"
Trong đó còn có Mẫn Tài nhân xưa nay kiêu căng, tuy nàng khinh thường đứng cùng một chỗ ngắm cảnh với những người này, nhưng mặt mũi bị Trân Tần làm mất sạch, ngay cả đình cũng không được vào, đó là trăm vạn lần không chịu được. Chú ý đến mọi chuyện thì lúc trước tuy hành động của Tiết Bích Đào ở núi giả không hề nói một lời liền phạt Bùi Bảo lâm nhất thời kinh sợ nàng, nhưng rốt cuộc gia thế nàng không tầm thường, đã qua một tháng, hành động Tiết Bích Đào bày ra trước mặt nàng cũng phai nhạt dần.
Nàng đẩy phi tần che ở đằng trước ra, ngẩng đầu nói: "Hôm nay trừ phi Hoàng thượng không cho chúng ta đi vào, nếu không, ta liền vào đình này nhìn một cái, xem một lũ nô tài chó cậy thế chủ các ngươi có thể làm gì được ta!"
"Đúng vậy, Trân Tần nương nương việc gì phải bày bộ tịch lớn như vậy trước mặt chúng ta, có bản lĩnh thì tranh với hai vị nương nương trong tứ phi đi, cần gì cản chúng ta ở bên ngoài, độc chiếm nơi này, nếu nói không phải cố ý, ai sẽ tin đây." Có mấy phi tần không cam lòng vừa thấy Mẫn Tài nhân tranh trước, liên tục phụ họa theo. Ban đầu không dám nói, giờ cũng nói ra khỏi miệng.
Mấy người các nàng dốc sức xô đẩy để đi vào, bọn thị vệ nể tình các nàng là phi tử không dám dùng tay ngăn cản, nhưng lệnh của chủ không thể làm trái, nhất thời nóng nảy tuốt đao ra, ngăn các nàng ở nửa đường.
Tiết Bích Đào ở bên trong nghe được tiếng ồn ào bên ngoài, nhíu mày một lúc, ngày mùa hè khô nóng rất dễ nổi nóng. Nàng hừ nhẹ một tiếng, tức giận nói: "Quậy phá ầm ĩ như vậy, ồn ào làm người ta không được yên bình. Sơ Hiểu, ngươi đi thỉnh Hoàng thượng tới, không đuổi các nàng đi thì ngay cả một chữ ta cũng không đọc vào."
Sơ Hiểu đáp lại: "Chủ tử đừng nóng vội, nô tỳ đi thỉnh Hoàng thượng ngay." Nàng đi thẳng một đường thông tới Si Tảo đường, tới cửa vừa nói với thái giám thủ vệ, thái giám kia lập tức vội vàng tiến vào bên trong xin chỉ thị.
Không bao lâu sau, Tiết Bích Đào bị làm ồn liền không còn nhẫn nãi, quăng sách xuống, cánh tay vừa giơ lên thì đã bị một bàn tay to bắt được, giữ ở sau người. Hoàng đế cúi người điểm cái trán của nàng: "Tính tình này của nàng vẫn nên sửa lại đi. Đỡ cho lúc quăng đến hư sách rồi lại muốn tìm trẫm đòi lại."
Tiết Bích Đào quay người giãy giụa nhẹ một chút, thoát tay ra. Trên khuôn mặt nhỏ tức giận: "Nhanh lên... nhanh lên, kêu nữ nhân của chàng lăn xa một chút đi, nhìn mà thấy phiền."
2
Hoàng đế nghe vậy liền dùng ánh mắt ra hiệu Triệu Trung Tín, cước bộ thong thả chậm rãi đi đến ngồi ở bên mép giường trước mặt nàng, không để ý nàng dãy dụa mà ôm vào trong ngực, cúi đầu nói: "Gần đây làm sao vậy, mở miệng ngậm miệng đều là nữ nhân của trẫm. Chẳng lẽ nàng không phải nữ nhân của trẫm, hửm?"
Tiết Bích Đào cắn một phát ở trên cánh tay của hắn, đúng ngay vị trí bị thương lần trước, có thể nói là cắn rất nhanh, chuẩn, tàn nhẫn. Quần áo mùa hè rất mỏng, cho dù thương thế đã tốt thì Hoàng đế bị cắn vẫn tê rần. Hắn trách mắng: "Nàng là chó ư?"
"Ai bảo Hoàng thượng không hiểu phong tình!" Hai gò má Bích Đào đỏ ửng: "Người ta chính là muốn để Hoàng thượng nói tiếp là các nàng đều không phải, người ta mới phải! Hoàng thượng cũng không nói, hừ."
Hoàng đế nghe như vậy, mọi bất mãn đều tiêu tan hết. Hắn so đo với bảo bối ngốc này làm gì chứ. Trong lòng lại mềm đến rối tinh rối mù.
Hắn sờ cái cằm phấn nộn bóng loáng của nàng, cam tâm tình nguyện chọc nàng:" Các nàng không phải nữ nhân của trẫm, nàng mới phải."
"Thật sự?" Ánh mắt của Tiết Bích Đào sáng lên, nhìn chằm chằm hắn.
Bộ dáng nhỏ có vẻ như "Ngươi mà nói không phải thì ta cắn chết ngươi, cắn chết ngươi" .
Hoàng đế cười cười, thấy đôi mắt nàng sáng long lanh như sao, âm thanh trầm thấp nỉ non như tình nhân: "Thật đấy, chỉ có bảo bối của trẫm mới phải."
Trong lòng hắn cũng có vài phần thừa nhận những lời này. Nữ nhân hậu cung, chỉ có người trước mắt này là hắn nguyện ý đau nàng, sủng nàng, giúp nàng xử lý phiền toái, nếu đổi lại là người khác thì hắn đã sớm phất tay áo mặc kệ rồi. Hắn đường đường là Đế vương, muốn loại nữ nhân nào mà không có, cần gì phải nhẹ nhàng giải thích với nữ nhân, trì hoãn canh giờ được nghỉ ngơi của hắn. Nhưng đối với nàng, hắn là bất đắc dĩ lại tình nguyện.
8
"Hoàng thượng thật tốt." Tiết Bích Đào bị vuốt cho rũ lông xuống, nhất thời ngoan ngoãn tiến vào lòng ngực hắn, miệng nhất thời thành bình mật, lời ngon tiếng ngọt thẳng tắp văng ra, không hề nghỉ miệng.
Hoàng đế nghe xong liền bật cười, mệt mỏi vì đọc sách cũng biến mất, toàn thân rất thoải mái.
Bên này hai người tình nồng ý mật, thì bên ngoài, những phi tần bị ngăn lại cũng không thoải mái như vậy. Ánh mặt trời chiếu xuống đầu trần không nói, mất công xông xáo nửa ngày, đúng là gọi được Hoàng thượng tới. Nhưng Hoàng thượng lại làm chỗ dựa cho nàng ta, kêu Triệu công công tới hạ lệnh, còn có thể thế nào nữa? Chỉ có thể rời đi.
Trước khi Trân tần tới, Hoàng thượng vốn không quan tâm chuyện tranh giành tình cảm. Các nàng nghĩ, dựa vào điểm này, cũng có thể khiến Trân Tần khó coi. Không phải nói người đông thế mạnh sao, dù là ồn ào nháo tới trước mặt Hoàng hậu nương nương, các nàng vẫn có lý. Không nghĩ rằng, hôm nay các nàng lại tính nhầm. Hoàng thượng không chỉ tới, còn tới nhanh như vậy, khiến bọn họ ngay cả đi báo tin cho Hoàng hậu cũng không có cách nào.
1
Cũng chỉ đành ủ rũ cụp đuôi đi rồi. Đây chính là cơ hội khó có được danh chính ngôn thuận tiếp cận Hoàng thượng, lại bị Trân Tần vô duyên vô cớ phá mất!
Chỉ có Mẫn Tài nhân là vẫn bướng bỉnh không chịu đi, nàng liên tiếp hỏi Triệu công công: "Hoàng thượng thật sự không cho ta đi vào sao?"
"Bẩm Mẫn Tài nhân, đây là khẩu dụ của Hoàng thượng, Phù Bích đình này tạm thời không thể đi vào. Vẫn là thỉnh Tài tử dời bước đi nơi khác." Kỳ thật Hoàng thượng cũng không có nói gì, chỉ nháy mắt ra hiệu mà thôi, Triệu Trung Tín bất đắc dĩ nghĩ.
"Hay là công công lại đi hỏi một chút đi?" Nàng vẫn chưa từ bỏ ý định.
"Nô tài không dám giả truyền thánh chỉ, vẫn là thỉnh Mẫn Tài nhân dời bước đi."
Nói giỡn đấy à, không thấy cung nữ đều bị đứng ở ngoài đình sao, hiện tại hai người hẳn là đang ở bên trong đùa giỡn, khụ, là nói chuyện. Hắn cũng không có dũng khí đi vào. Có chỗ dựa là Thái hậu sao? Đi đi, chờ Thái hậu rời núi, chúng ta lại cho ngươi mặt mũi.
10
Bất luận như thế nào hắn cũng là người đắc ý nhất trước mặt Hoàng thượng. Những chủ tử nương nương cũng không dám khó xử hắn. Hắn chỉ cần làm hết phận sự, hầu hạ tốt Hoàng đế là được rồi.
Mẫn Tài nhân thấy Triệu công công mềm cứng không ăn, tức giận cắn răng. Đưa ánh mắt nhìn vào trong đình, gió thổi màn che, bên trong là một bóng dáng nũng nịu như ngọc, rúc vào lòng nam tử mặc long bào vàng sáng, hai người ôm nhau chơi đùa, khiến nàng ta ghen tị tới đỏ mắt.
Trân Tần!
9
Trong miệng nàng ta niệm niệm, như muốn cắn chết cái người này.
Bên trong, Tiết Bích Đào vui vẻ hồn nhiên không hề biết có người đã ghi hận nàng. Chẳng qua là cho dù biết chỉ sợ cũng không để bụng đi. Dù sao không phải chỉ một hai người, không bị người đố kỵ chính là kẻ tầm thường. Đi theo con đường của sủng phi thì phải chịu được ánh mắt ghen tị chết người của các phi tần khác.
"Nàng vẫn luôn cầm sách gì vậy?" Hoàng đế thấy nàng giữ sách không bỏ, tò mò hỏi.
Đầu nhỏ của nàng dựa vào phía sau hõm vai của Hoàng đế, mở sách ra trước mặt Hoàng đế, ảo não nói: "Thật vất vả mới tìm được, thiếu thật nhiều trang đó."
Hoàng đế nhìn thấy trong sách vẽ mấy đôi nam nữ khỏa thân, bày ra một loạt tư thế ướt át, đa dạng phong phú, khiến người ta hoa cả mắt. Hắn im lặng nửa ngày, đặt câu hỏi: "Cho nên ý nàng là 'một chữ cũng không đọc được' chính là chỉ sách này?" Cả một quyển sách này tìm được chữ nào mới là lạ!
44
Tiết Bích Đào đặt quyển sách xuống, cười tinh ranh, ngọt lịm.
"Trẫm sai người tìm quyển đầy đủ cho nàng." Hoàng đế nhìn chằm chằm nữ nhân không biết xấu hổ này, rõ ràng là ban ngày mà dám xem xuân cung đồ một lúc lâu như vậy, cuối cùng quyết định.
Dù sao, người được lợi cuối cùng vẫn là hắn.
7