Edit: Cảnh Tu nghi
Beta: Thảo Hoàng Quý phi
Hồ tắm Lam Điền lấy: thúy[1] ngọc, mặc[2] ngọc, hoàng[3] ngọc làm ba màu sắc chủ đạo, áp vào nhau tạo thành một đường dài. Ước chừng dài ba thước, rộng bảy thước, sâu bốn thước, nước ấm dâng lên chỉ tới ngang ngực của Hoàng đế. Hai tay hắn đặt ngang ở trên vách hồ tắm, đường cong thường ngày vốn mạnh mẽ cứng rắn nay lại thả lỏng, nhắm mắt nghỉ ngơi.
([1]: màu xanh biếc
[2]: màu đen
[3]: màu vàng)
Bỗng nhiên sau lưng có cảm giác là có người tới gần, Hoàng đế liền quay đầu lại nhìn, lập tức có một đôi chân trắng như tuyết đập vào mí mắt. Gương mắt nhìn lên, xung quanh đều là sương mù mờ ảo, mơ hồ thấy được Tiết Bích Đào khoác lấy hai ba tầng lụa mỏng bọc quanh người, bên trên chỉ đến phần ngực, phí dưới chỉ che đến bờ mông căng tròn, đường cong lả lướt, dáng người mạn diệu.
Hóa ra trong lúc lơ đãng, vật nhỏ đã lớn lên mê người đến như vậy. Hắn than thở.
Tiết Bích Đào thấp eo cúi người xuống, chân nhỏ khép lại một chỗ ngồi bên cạnh hồ, rồi tự mình ôm cổ Hoàng đế từ phía sau lưng, bộ dạng thân mật. "Hoàng thượng vẫn còn nghĩ về chuyện lúc nãy sao?"
Da thịt mềm mại chạm vào người, mùi hương thoang thoảng ngay mũi, đôi mắt hẹp dài của Hoàng đế không tự giá nheo lại, ngữ điệu có chút lười nhác khó có được: "Nghĩ tới nàng ta để làm gì." Ở bên hông, bàn tay to duỗi tới bắt được eo nhỏ của nàng, rồi kéo nàng xuống nước.
Nàng uốn éo vòng eo để tránh thoát, đặt chân lên bậc thềm được khắc nhìn giống như hộp bạc, tiếng nói nhỏ mềm mại ôn hòa: "Hoàng thượng không muốn thiếp thân vì ngài thoa hương sao?" Nói xong, thân thể của nàng mềm mại như không xương xẹt qua sống lưng của Hoàng đế, vụng trộm bôi hỗn hợp bột hoa đào, hoa lê, hồng liên cùng ngọc trai, thạch nhũ lên người hắn. Mùi hương thoáng chốc dâng lên, khiến nàng cười khanh khách.
Bởi vì chưa được xoa đều, một nắm bột giữa xương bả vai cứ vậy mà chậm rãi trượt xuống, trông rất là buồn cười.
Hoàng đế chỉ cảm thấy trên lưng chợt lạnh, lại nghe tiếng cười hết sức vui vẻ của Bích Đào, nhất thời hiểu rõ đã xảy ra chuyện gì. Hắn xoay người nắm chặt chân nàng, mạnh mẽ kéo nàng xuống hồ tắm. Thân thể trắng nõn như bánh trôi ở trong nước của nàng ướt nhẹp, lúc này tới lượt hắn nở nụ cười.
Tiết Bích Đào không có phòng bị, bị kéo một phát, đầu nhỏ lập tức đụng vào lồng ngực rắn chắc của hắn. Nàng lùi ra phía sau, vuốt vuốt sống mũi bị đụng đau, âm thanh mềm mại tức giận vang lên khiến tâm của Hoàng đế cũng ngứa ngáy: "Lỡ mũi bị đụng hư mất, Hoàng thượng lấy gì bồi thường đây."
Nàng lấy tay vòng ra sau lưng Hoàng đế, xoa xoa khối bột, nhẹ thoa chậm đều, nhẹ nhàng vuốt đều, rồi từ từ thoa đều xung quanh lưng của Hoàng đế.
Hoàng đế biết rõ nàng đang làm loạn, nhưng cũng tùy ý để nàng trêu chọc khiêu khích. Qua một hồi lâu, tiếng cười của hắn dần dần trầm thấp: "Trẫm giúp nàng tắm rửa sạch sẽ thân mình để nhận lỗi thì như thế nào?"
"Hả?" Tiết Bích Đào đang tập trung chơi xấu, nghe tiếng thì mê man ngẩng đầu, cắn môi suy nghĩ một lúc lâu rồi mới gật gật đầu: "Được, được a." Thật ra thì nàng vẫn chưa rõ là vì điều gì mà Hoàng đế đột ngột nói câu như vậy.
Nhưng mà "Nhận lỗi" gì đó, cảm giác cũng không hề tồi nha.
Hoàng đế thấy nàng vì chuyên tâm quá mà bộ dáng trở nên ngây ngốc, khuôn mặt vì hơi nước mà ửng hồng như say, đôi mắt lại rất tinh thuần. Nhớ lại bộ dạng kiều mỵ mớm anh đào cho hắn của nàng, bụng dưới không khỏi nóng lên, con ngươi đột nhiên trở nên thâm thúy.
"Ngoan, trước tiên giúp trẫm xoa nơi này đã." Hắn cầm tay nàng nắm lấy chỗ nóng bỏng kia, cảm nhận được bàn tay nhỏ mềm mịn kia của nàng, khiến da lưng của hắn đột nhiên chậm rãi căng chặt.
1
"Vẫn là người ta giúp Hoàng thượng sao." Tiết Bích Đào lầu bầu oán giận nhưng phía dưới động tác lại không chậm. Bàn tay nhỏ trắng noãn như bánh trôi nước kia dính với bột xà phòng dao động lên xuống, ngẫu nhiên sẽ chơi đùa hai viên cầu, kích thích Hoàng đế run rẩy một hồi, một trận tê dại truyền trong xương cốt.
Vì lực cản ở trong nước mà động tác được trong chốc lát, Tiết Bích Đào liền cảm thấy mỏi tay không thôi.
Nàng thấy vẻ mặt Hoàng đế mê muội thoải mái như say, giật giật cánh tay nhỏ, tức khắc cảm thấy nhận lỗi gì đó đều chỉ là mây bay! Thở hồng hộc mà buông tay bãi công.
Hoàng đế híp mắt đợi trong chốc lát phát hiện vật nhỏ bỏ gánh không làm, một tay ôm người vào trong ngực, âm thanh cười nhẹ: "Không thú vị?"
Tiết Bích Đào đem toàn bộ trọng lượng dựa vào trong lòng Hoàng đế, uốn éo nhộn nhạo, rầm rì: "Không có nhận lỗi, không làm." Đến giờ vẫn còn chưa có ý thức được ý tứ sâu xa của việc nhận lỗi.
"Đừng nóng lòng, giờ trầm nhận lỗi ngay với bảo bối nè." Hoàng đế tiến đến nói ở bên tai nàng, lại nắm mông nhỏ của nàng trong tay, áp nàng lên vách đá của dục trì. Sa y bị ướt càng thêm mỏng manh, có thể thấy được địa phương say lòng người kia. Hầu kết của Hoàng đế khẽ động, bàn tay không thể chờ được mà xông vào đào nguyên u cốc của nàng tìm kiếm. Mặc dù đang ở dưới nước, hắn vẫn cảm thấy một lượng chất lỏng đọng trên tay mình. Hắn cười: "Tiểu yêu tinh nói dối, chẳng phải bản thân nàng cũng rất vui vẻ sao?".
Sa y mỏng dính nước càng thêm bám chặt vào trên người, lại thêm nước nóng hôi hổi, hương thơm mờ mịt của nước hoa thấm vào qua da ngưa ngứa ửng đỏ hồng khiến cho nàng bị cọ mà cảm thấy buồn cười, như chạm trúng vào chỗ cần gãi ngứa, thân mình nàng run lên nhè nhè. Cố gắng lấy tay cởi bỏ sa y mỏng xuống, phía dưới đã bị Hoàng đế xoa tới nỗi ra càng nhiều nước mật. Giống như nhẹ nhàng cắn một miếng bánh trôi nước liền có nước mè chảy từ trong nhân ra.
5
"Mới không có đâu." Nàng mở miệng với âm thanh không hề có chút thuyết phục nào, mông nhỏ xê dịch ở trong lòng bàn tay của Hoàng đế, như có vẻ chột dạ.
Hoàng đế lại mở chân nàng ra một chút, cùng với nước mật và xà phòng trơn trượt chậm rãi đẩy mạnh đi vào, trong nháy mắt liền thấy như có miếng thịt mềm đang hốt hoảng kẹp chặt hắn, liền cọ xát một chút. Bích Đào không khỏi ngửa cổ ra phía sau, hai bàn tay mềm nhỏ cực lực ôm lấy Hoàng đế, khóe mawts tràn đầy xuân sắc: "Gấp gáp như vậy, Hoàng thượng mới là người nói dối đấy. Vừa nãy còn nói giúp ta tẩy sạch."
Hoàng đế cực kỳ có kiên nhẫn dùng vật cứng rắn mài, cọ, khắp nơi như gặp phải cản trở, nghe nàng nói liền lên tiếng trêu đùa: "Nếu đã muốn giúp nàng tắm rửa thì tất nhiên là phải tắm từ trong ra ngoài, không bỏ chỗ nào cả." Thúc một cái, lại cười nhẹ nói, "Ngày thường một mình nàng, chỉ sợ là không tắm rửa đến nơi này, hử?" Nói xong liền dùng lực, cùng nước nóng bỗng nhiên thâm nhập đến chỗ sâu nhất. Khiến cho Tiết Bích Đào không chuẩn bị mà 'ưm' ra một tiếng.
Tiết Bích Đào đã sớm bị cọ sáp đến không chịu nỗi, Hoàng đế mạnh mẽ va chạm tiến vào thì lông mày trái lại nới lỏng. Ôm chặt Hoàng đế, lộ ra chút thoả mãn, tấm lưng trắng tuyết vì đè lên vách tường ngọc đã bị chà đến đỏ hồng. Chỉ một tiếng vang là tiếng nhỏ nhẹ thúc giục: "Hoàng thượng, nơi đó không sát đến...... Ưm......Nơi này cũng muốn...... Còn muốn còn muốn......"
Hoàng đế bị vật nhỏ này thúc giục dục hỏa bùng cháy mạnh, hắn không chế ham muốn đang quấy phá, muốn khiến cho nàng biến thành bộ dáng thấp giọng khóc lóc xin tha. Cũng không biết tại sao hôm nay tinh thần của nàng lại tốt như vậy, ầm ĩ cả nửa ngày, đợi đến lúc Hoàng đế lơ đãng quét mắt đến chỗ cuốn hút kia của nàng, phía dưới lập tức căng ra như dây cung, chỉ cần lơ là thì có thể sẽ thất thủ.
"A...... Hoàng, Hoàng Thượng...... Đừng...... Nơi này đừng...... Ô ô......"
"Ồ?" Trán của Hoàng đế chảy đầy mồ hôi rơi xuống cơ bắp đang sôi sục trong nước, thấy thế thì dừng động tác lại, chuyển động nhẹ nhàng, nghe được tiếng rên rỉ yêu kiều của nàng chợt thêm ba phần mê hoặc, mắt đỏ hồng trong làn hơi nước nhìn càng thêm mê ly. Rốt cuộc cười: "Ngoan, nơi này còn phải tắm rửa thêm một lần nữa, đừng phát cáu, nha?" Nói xong, cố định nàng lại, mặc kệ nàng giãy giụa muốn thoát đi như thế nào, cào cào hắn, ba lần bốn lượt đều nhắm ngay chỗ đó mà đỉnh đến, cho đến khi thân nàng mềm nhũn, khóc nức nở mặc kệ hắn muốn làm gì thì làm, không hề nói ra một chữ.
Qua một hồi lâu, rốt cuộc Hoàng đế cũng ngay trong tiếng nức nở của nàng mà thỏa mãn. Nhưng vẫn không chịu rút ra, lông mày giãn ra, dụ dỗ nàng: "Bảo bối, để ngâm trong chốc lát."
"Thoải mái?" Âm thanh khóc nức nở của nàng dừng lại, tay nhỏ đặt ở trước ngực hắn mà nhéo, rồi liếc mắt nhìn hắn. Hễ hắn mà nói một chữ "Không", nàng lập tức dìm hắn xuống đáy ao!
1
Hoàng đế cười, mọi suy nghĩ của nàng đều lộ ra trên mặt. Hắn gật đầu nói: "Rất thoải mái."
"Nước nguội rồi." Nàng nháo như vậy, đã sớm rất mệt mỏi, miệng nhỏ ngáp một cái, thật không có cự tuyệt yêu cầu của Hoàng đế. A.... thực sự bù đắp rất tốt. Giống như một bức tranh xếp hình thiếu đi một mảnh ghép, nếu dùng một mảnh ghép khác chắp vá thành, dù không thích lắm, cũng có thể có một loại thỏa mãn kỳ dị.
Có thể hình dung thành, ta có cảm giác với ngươi?
Tiết Bích Đào bức bách lúng túng suy nghĩ.
Thấy Hoàng đế ôm nàng không nói lời nào, không biết bắt đầu từ khi nào trong hồ tắm có chút yên lặng. Tiết Bích Đào vén tóc, ngẩng đầu nhìn hắn:" Hoàng thượng còn đang nghĩ tới chuyện vừa rồi?" Vẫn là câu hỏi lúc đầu khi nàng bước vào hồ tắm.
Hoàng đế vuốt vuốt mấy cọng tóc rối của nàng, khó hiểu mở miệng: "Nàng..."
"Ta muốn chính là Hoàng thượng" sủng ái, hai chữ này nàng thêm vào trong lòng, lại rất nghiêm túc chống lại ánh mắt của hắn: "Những thứ khác, có quan hệ gì với ta chứ?" Lúc Khúc Hân Nhiên ồn ào muốn làm Thái hậu, muốn nhi tử làm Hoàng đế, vị Đế vương trẻ tuổi này hẳn là vẫn hy vọng hậu cung không có nữ nhân khát vọng quyền lực đi.
Có lẽ hắn cho rằng chẳng qua nữ nhân là đồ vật muốn dễ như trở bàn tay, không cần dụng tâm để ý. Nhưng cho dù hắn cô phụ rất nhiều thanh xuân của thiếu nữ, cũng tuyệt đối không cho phép người khác cô phụ hắn. Đặc biệt là người hắn để bụng.
Nguyên Trưng đế vẫn luôn biết nàng có một đôi mắt chân thành tha thiết, giờ phút này nhìn lại càng động lòng người. Nó chỉ cố chấp truy tìm bóng dáng của mình, trên trời dưới đất, không còn chuyện nào có thể hấp dẫn nàng. Mà hắn cũng biết, chính mình cũng nguyện ý bị nhìn chăm chú như vậy.
Hắn hôn lên trán nàng, hỏi: "Còn thích cái gì không? Trẫm sai người mua cho nàng." Giờ khắc này, hắn giống như những nam tử bình thường khác, nguyện ý vì cô nương mình yêu thương mà dâng lên mọi thứ, chỉ vì nụ cười của nàng.
"Xuân-Cung-Đồ trong phòng tắm." Bích Đào cười xán lạn, ánh mắt tràn đầy mong chờ.
14
.....
---
Thọ vương rút ra một con dao nhỏ chuôi bạch đồng, khắc hoa mai lên vỏ, sau đó đặt qua một bên. Trên bàn một đống giấy trắng đang được xếp theo từng kích cỡ. Hắn thanh thản tựa lưng vào ghế ngồi, vuốt vuốt một thanh tiểu đao, toàn thân tản ra hào khí khó có thể dung nhập với khí tức trong thư phòng, nhưng hắn lại không thèm để ý.
"Vương gia, thuộc hạ có việc muốn bẩm báo." Tiếng gõ cửa vang lên.
Hồ Bị sau khi lên tiếng, lập tức thu tay, cung kính đứng ngoài cửa thư phòng, chờ đợi thông truyền.
"Vào đi." Giọng Thọ vương vang lên.
Hồ Bị đẩy cửa vào, tiến tới trước bàn, cung kính đáp lời: "Khởi bẩm Vương gia, thuộc hạ đã tìm ra xuất thân của người nọ. Là người của phủ Trấn quốc Tướng quân."
"Phủ Trấn quốc Tướng quân...." Thọ vương trầm ngâm. "Hoàng hậu gây ra sự kiện đại hoàng tử xong, nhanh như vậy đã muốn đánh chủ ý tới trên đầu bổn vương."
Đêm trước, hắn phát hiện những mẫu chữ trên các tấm thư pháp trong phòng có dấu vết động tay động chân, lập tức xuất ra một chút quân mã trong kinh thành của hắn, theo dấu vết mà truy tìm. Lại để Hồ Bị dẫn đầu điều tra. Nếu như là ở đất phong, thám tử căn bản không vào được thư phòng của hắn.
Gần đây quá mức lơ là cảnh giác rồi.
Hắn đang trầm tư, mắt thấy Hồ Bị vẫn thẳng tắp đứng đó, liền xoa trán thở dài: "Ngươi xuống trước đi."
"Vâng, thuộc hạ cáo lui!" Hồ Bị lên tiếng lui ra, sau khi rời khỏi, còn không quên đóng cửa lại.
Việc này nếu như không phải có quan hệ cùng với triều đình thì đại khái là có liên quan đến hậu cung rồi. Hắn nhớ rõ, Lý gia còn có một bào muội của Hoàng hậu cũng vào cung.
Nhớ tới hậu cung, hắn bỗng nhiên nhớ tới nữ nhân khó nắm bắt kia, trên môi xuất hiện nụ cười nghiền ngẫm.
Xem ra lại có trò hay để nhìn.
Chẳng qua là, nếu như có liên quan tới nàng, hắn phải để Hồ Bị điều tra rõ ràng thôi. Hắn đã quyết định.