Kỹ Năng Tranh Sủng - Edit

Edit: Chang Phi

Beta: Vy Chiêu nghi

Ngày mai chính là tết Trung Nguyên [1]. Tiết Bích Đào cùng mấy cung nữ ngồi xung quanh bàn, đang gấp thuyền siêu độ với đèn thả trên sông. Nàng cầm một tờ giấy hình chữ nhật, học người khác gấp đôi lại, rồi lại tiếp tục gấp thành bốn, sau đó động tác trên tay cũng dần chậm lại, nghiêng trêu chọc Vân Lũ: "Không biết người trong cung còn sợ hãi đến thế nào nữa."

([1] Tết Trung Nguyên: rằm tháng bảy âm lịch, lễ cô hồn. Theo lịch cũ định ngày rằm tháng giêng là thượng nguyên 上元, rằm tháng bảy là trung nguyên 中元, rằm tháng mười gọi là hạ nguyên 下元, gọi là ba ngày nguyên.)

Vân Lũ đã nhanh nhẹn gấp được một con thuyền hoa sen nhỏ, nghe thấy vậy liền cười: "Các nàng như thế nào cũng không liên quan với chủ tử. Chủ tử còn có thần phật phù hộ, đảm bảo mấy thứ quỷ quái kia không dám đến gần người."

"Cũng không phải. Chẳng qua là trong lòng có vấn đề, mới dễ dàng sinh ra ma quỷ thôi." Chợt nhớ tới Khúc Hân Nhiên, làm cảm xúc của Tiết Bích Đào hơi tụt xuống một chút. Nếu thế giới này thực sự có ma quỷ, chỉ sợ sau khi nàng ta có hóa thành lệ quỷ thì người đầu tiên không buông tha cũng chính là mình rồi. Nhưng mà trong cung chém giết, trước nay đều không chứa được người lương thiện.

Nàng không lo không sợ, nên trong lòng cũng sẽ không sinh ra tâm ma. Nếu không sao có thể nói là tự mình dọa mình chứ.

Chủ tử trước giờ đều không phải là người thích suy nghĩ miên man. Vân Lũ cười, túm được Phụng Tử đang bưng trà tới: Phụng Tử tỷ, hôm nay là ngày mấy? Chúng ta phải nhớ thật kỹ, đánh dấu ngày hôm nay lại để sau này còn dễ tìm kiếm. Tỷ có từng thấy chủ tử đa sầu đa cảm bao giờ chưa?

Ngươi đúng là nha đầu bỡn cợt mà! Cánh tay Phụng Tử bị kéo một cái, nhanh chóng ổn định người lại, nước trong ly trà trên khay gỗ khó khăn lắm mới không sánh lên nữa, trên gương mặt trước nay đều cẩn thận cung kính có chút tức giận, cười mắng nàng: Làm việc không cẩn thận gì cả, may mà trà của chủ tử không bị sánh ra, nếu không

Nếu không, tỷ tỷ cũng chỉ có thể lại đi pha một ly khác thôi. Vân Lũ cười trộm, biết rõ Phụng Tử là người cẩn trọng nhất, nhất định sẽ không vì cái này mà bắt nàng đi làm. Nàng nghĩ nghĩ, cảm thấy mình khi dễ người thành thật như vậy hình như không được tốt. Liền lại lấy lòng nói: Phụng Tử tỷ đừng vội, ta tất nhiên là có chừng mực chứ.

Tiết Bích Đào ở bên cạnh đang chống cằm nhìn hai người các nàng trêu ghẹo vui đùa ầm ĩ, lại bị cái từ miên man suy nghĩ này gợi lên suy nghĩ.

Hôm qua, như thường lệ Thọ vương xuất hiện ở trong phòng giống như u linh, hiện giờ nàng cùng hắn quen thuộc hơn rất nhiều, chỉ cần hắn giữ đúng mực, nàng cũng sẽ không cố ý cách xa hắn. Khó có khi hắn mở miệng nói chính sự, nói chính là chuyện tướng quân phủ, nàng nghe từ đầu đến cuối xong, cũng không nghĩ ra được là chuyện gì.

Hai người thương nghị thảo luận một hồi cũng không đưa ra được kết quả, Thọ vương liền nói trở về lại tra, có lẽ cũng không có quan hệ gì tới nàng, lần này tới chỉ là nhắc nhở để nàng cẩn thận thôi. Trong lòng nàng ấm áp, liền gói dưa và trái cây lại, nhét vào trong lòng ngực hắn, nói là: Có một lần thấy ngươi cầm anh đào Chắc là thích ăn hoa quả.

Đẩy Thọ vương đang mang vẻ mặt dở khóc dở cười đi.

Nàng nghĩ đến đây, hơi hơi cong môi, chứa một chút ý cười đắc ý vì thực hiện được. Lại bỗng nhiên bị Vân Lũ thời khắc chú ý tới chủ tử kéo đi làm lá chắn, vội không ngừng nói với Phụng Tử: Phụng Tử tỷ lại dong dài, ngay cả chủ tử cũng phải cười ngươi này. Mau đặt trà xuống đi, tỷ cũng không thấy mỏi tay à?
1

Phụng Tử cũng không muốn tiếp tục dây dưa với nàng nữa, liền đặt chung trà ở trong tầm tay chủ tử, cười nói: Chủ tử mấy ngày đều ăn uống không tốt, trà này được pha từ quả cam và mật nên chua chua ngọt ngọt, cũng có thể dùng để khai vị.

Gần đây khẩu vị ăn uống của chủ tử thay đổi rất nhiều, khi tốt khi xấu, nô tỳ các nàng cũng vì thế mà vắt óc nghĩ cách. Lúc tốt thì muốn khuyên nhiều chủ tử đừng ăn quá no, lúc xấu lại trăm ngàn lần tìm cách khai vị. Nếu không phải sắc mặt chủ tử hồng nhuận, thân mình khoẻ mạnh, các nàng đã sớm mời thái y đến xem rồi.
2

Về tinh tế cùng cẩn thận, Phụng Tử tỷ là nhất. Vân Lũ cười nịnh một câu, cũng không phải là nói bậy. Chỉ là nàng ở trong cung đã thấy nhiều, hiện nay thấy tình trạng của chủ tử như vậy, liền có một ý tưởng chợt lóe qua. Tươi cười theo đó cũng hơi ngưng lại, mà người khác cũng không phát hiện.

Một mình Mộ Vân ngồi ở bên cạnh gấp thuyền hoa sen, thấy các nàng tươi cười vui vẻ hoà thuận như vậy cảm thấy có chút không được tự nhiên, mà ánh mắt nhìn về phía Vân Lũ rất phức tạp. Rốt cuộc nàng là do một tay mình đề bạt mà lên, nếu lâu dài chỉ sống ở dưới tay mình, tất nhiên sẽ không sinh ra tâm tư khác. Nhưng hiển nhiên nàng đang chậm rãi bò lên trên, hiện giờ càng là thay vị trí của mình ở bên người chủ tử, mọi chuyện lấy chủ tử làm đại cục, ổn thỏa tri kỷ, so về mặt kiến thức nàng tốt hơn mình nhiều. Nàng không khỏi chua chát, lại muốn lấy ra nhiều bản lĩnh hơn, để chủ tử nể trọng mình giống như trước đây.

Là người đều muốn được chú ý, lúc phát hiện người đang nhìn mình chăm chú lại chuyển ánh mắt sang người khác, trong lòng liền khó tránh khỏi sẽ sinh ra biến hóa.

Nàng tự an ủi mình một phen, đang muốn nói vào cùng các nàng, đúng lúc nghe thấy Sơ Hiểu hô lên một tiếng: Chủ tử, chủ tử! Liền đem lời nói đến miệng nuốt xuống.

Sơ Hiểu bước chân gấp gáp, gương mặt đỏ bừng, thở hổn hển nói: Chủ tử, Mẫn Tài tử ở Quế Nguyệt các Hàm Phúc cung nàng Nói đến đây, nàng đột nhiên dừng lại. Lúc này không thể tuỳ ý giống lần An Tuyển thị, chủ tử cùng Hoàng thượng đang là thời điểm gắn bó như keo sơn, chợt nghe thấy tin tức này cũng không biết sẽ nghĩ thế nào nữa. Nàng do dự một lát, thấy chủ tử nhìn chằm chằm nàng chờ nói tiếp, lúc này nàng mới nói: Mẫn Tài tử được thái y khám ra có hỉ mạch được hai tháng, chính là thái y ban đầu xem mạch cho An Tuyển thị xác nhận. Câu sau để tăng thêm mức độ đáng tin của tin tức.
8

Đôi mày tinh xảo như trăng non của Tiết Bích Đào nhăn lại, hỏi Sơ Hiểu: Ngươi biết được từ chỗ nào?

Khắp nơi trong cung đều truyền như thế. Sơ Hiểu nói xong một câu, phát hiện ngữ điệu của mình hơi cao, nên hạ giọng nói tiếp: Không chỉ Thánh thượng ban thưởng thăng nàng thành chính ngũ phẩm Quý nhân, mà ngay cả Hoàng Thái hậu đang lễ Phật cũng bị kinh động, ban thưởng không ít dược liệu bổ dưỡng.
1

Kinh động Hoàng Thái hậu Tiết Bích Đào cười cười, dù sao cũng là cháu gái ruột. Thái hậu làm như vậy cũng là chuyện thường tình.

Vân Lũ lúc này cũng không nghĩ lại ý niệm mới vừa lóe qua nữa, nàng quan sát thấy khuôn mặt chủ tử không có thương tâm, tức khắc nghĩ tới Thái hậu, nên cũng trầm ngâm nói với chủ tử: Có lẽ là Thái hậu nương nương cảnh báo chúng ta, cái thai này của Mẫn Tài tử lão nhân gia nàng muốn bảo vệ rồi.

Ngươi nói đúng. Tiết Bích Đào gật đầu: Hết cách, cái thai này của nàng có thế nào, thì cũng không quan hệ với chúng ta. Ngụ ý chính là nàng sẽ không động thủ.

Phụng Tử cẩn thận, Sơ Hiểu cơ linh [2], còn Vân Lũ phản ứng rất nhanh với đại cục. Mộ Vân nhìn bốn người chủ tớ trước mắt này, trong lòng lại hơi nghẹn. Nàng vô ý nhớ tới lúc trước ở tuyển tú chủ tử khen nàng một câu so với ngươi, tất nhiên là kém hơn, hai cái đối lập, không biết thế nào, liền thấy có chút hụt hẫng.
1

([2] 机灵 (cơ linh): thông minh lanh lợi, cơ trí.)

Còn có một chuyện Sơ Hiểu nghiêng đầu, nghĩ nghĩ vẫn nên nói với chủ tử: Chủ tử biết nô tỳ không chịu ngồi yên, vẫn thường hay cùng nhàn thoại với các cung nhân. Vừa nãy nô tỳ gặp Tố Nguyệt ở chính điện, nên như thường định bắt chuyện với nàng ấy. Lại thấy vẻ mặt nàng trầm trọng, chỉ nói tin tức này cho nô tỳ, còn mình thì đầy mặt khẩn trương rời đi. Nô tỳ nghĩ vẫn là nói với chủ tử thôi, nhỡ đâu bên trong ẩn dấu chuyện gì nô tỳ không hiểu được.

Ừ, ngươi làm đúng. Tiết Bích Đào cười, Sơ Hiểu làm người lanh lợi, tuy không thể phân tích sự tình, nhưng về mặt thu thập tin tức tình báo lại rất đắc lực. Nàng đang muốn hỏi lại, liền nghe thấy Vân Lũ bên cạnh nhắc nhở.

Chủ tử, cái thai này của Mẫn Tài tử cùng với An Tài tử lúc trước khác nhau, chúng ta cũng nên làm bộ đến nhìn một cái đi. Vân Lũ hỏi thăm nói: Còn chuyện của tiểu cung nữ này, hay là cho người đi tra thử đã rồi lại nói?

Tính tình Tiết Bích Đào tùy ý, với quy củ trong cung chỉ cần ở mặt quan trọng không sai lầm, Hoàng đế cũng sẽ không trách tội nàng. Lần này có Vân Lũ nhắc nhở, cũng cảm thấy nên đi xem cho thỏa đáng. Nghi, Mẫn hai người này gia thế tương đương, Hoàng đế lại là nâng một bên áp một bên, từ trước đến nay tiện nghi ngoài miệng đều là để Nghi Quý nhân chiếm hết. Hiện giờ Mẫn Quý nhân lại hoài thai trước Nghi Quý nhân, nàng thật sự có chút tò mò không biết Nghi Quý nhân sẽ nghĩ như thế nào.

Chúc mừng phi tần, chắc là đều ở Quế Nguyệt các. Không biết Nghi Quý nhân từ trước đến nay lễ nghi đều chu toàn có đến hay không.

Nàng gấp giấy lại rồi một ném, cười nói: Đi, chúng ta đi xem náo nhiệt một cái nào.

...

Mẫn Quý nhân nằm ở trên giường gỗ hoa lê khắc chữ thọ ở xung quanh, sau lưng gối đệm mềm lông ngỗng, đang đắc ý dào dạt cùng Nghi Quý nhân với mấy phi tần nói chuyện, trên mặt tràn ngập vẻ vui mừng.

Lúc Tiết Bích Đào được tiểu cung nữ dẫn vào cửa thấy một ma ma lạ mặt đang phân phó mọi người mang lư hương châm đồng đỏ mạ vàng xuống, thay bằng dưa tươi và trái cây, tản mát ra hương khí thoải mái hợp lòng người. Ma ma kia đôi mắt đanh đá sắc bén, cho người dọn hết những thứ có thể khiến người khác có cơ hội động tay động chân vào, thay bằng những thứ đơn giản mà không mất ý nhị.

Chắc là ma ma Thái hậu phái tới rồi. Trong lòng nàng biết rõ nghĩ.

Nàng cười chào hỏi với Trinh Quý tần trước, nhân chuyện lần trước của Khúc Hân Nhiên, nên vẫn duy trì hòa thuận ngoài mặt. Tất nhiên, cũng là vì bớt chút hành lễ. Trinh Quý tần có lẽ là đã quen với dáng vẻ này của nàng, hay hoặc là vì chuyện đó làm nàng sinh ra rất nhiều tò mò cùng sợ hãi, nên đối với chuyện này cũng không nhiều lời.

Người khác cũng không dám học việc làm của nàng, đều cụp mi rũ mắt nhún người hành lễ với nàng.

Mẫn Quý nhân vẫn khoẻ chứ? Nàng dựa theo hình thức thăm bệnh cười ngâm ngâm hỏi một câu.
2

Từ việc lần trước ở thủy đình nên Mẫn Quý nhân đối với nàng vẫn canh cánh trong lòng, lúc Thất Tịch bị nàng hung hăng làm mất hết mặt mũi ở trước mặt mọi người, bây giờ có thể nói là dương mi thổ khí [3].

([3] 扬眉吐气 (dương mi thổ khí): bộ dáng cao hứng thoải mái sau khi bị trường kỳ áp chế.)

Chính mình một tháng chỉ được thừa sủng một lần, nhưng lại có trước nàng ta, người liên tục được ân sủng. Nàng nhớ tới Mật Quý nhân, lại nhớ đến Lệ tần, cảm thấy có lẽ là phi tử được sủng ái sớm đã hưởng hết ơn trạch, nên với chuyện con nối dõi nhất định không bằng mình. Không khỏi mừng rỡ mặt mày giãn ra.

Được sủng ái thì thế nào, còn không phải là không thể kéo dài thiên gia huyết mạch cho biểu ca sao. Chờ đến lúc tuổi già sắc suy, tất nhiên sẽ có người khác hơn mình. Sao có thể so được với nàng vì biểu ca mà khai chi tán diệp. Hiện giờ vì hài tử, nên không cần so đo với nàng ta.

Vì thế nàng bày ra bộ dáng rụt rè, nói: Đa tạ Trân tần nương nương quan tâm, thân mình thiếp thân không có gì lo ngại.

Tiết Bích Đào thấy nàng khách khí như vậy, nên có chút kinh ngạc nhìn nhiều mấy lần. Tiện đà lui xuống chỗ ngồi, bắt đầu quan sát biểu tình của mỗi người từ tiểu tuỳ tùng đến Ngô thải nữ đang nói giỡn với mấy phi tần phân vị thấp.

Mật Quý nhân lúc này vẫn chưa nói cười gì, bày ra một bộ dáng vạn sự đều không quan tâm, làm cái cằm nhòn nhọn của nàng càng tôn thêm vẻ lạnh như băng sương. Chắc là tức cảnh sinh tình, nghĩ đến hài nhi không giữ được của mình. Tiết Bích Đào đang định thu hồi ánh mắt lại hơi ngưng lại, đột nhiên nhớ tới lúc Thánh thọ ánh mắt nàng ta nhìn Trinh Quý tần, giống như là có thâm cừu đại hận. Nàng ta từ lúc vào cung cho tới nay đều được Hoàng đế ân sủng, một đường đi tới xuôi gió thuận nước, chỉ sợ cũng chỉ có một chuyện mất con mới làm nàng ta có ánh mắt như vậy.

Tiết Bích Đào nghĩ đến tuổi tác của Tam Công chúa, so với năm nàng ta sinh non theo lời cung nhân, lại có chút lĩnh ngộ. Mật Quý nhân năm đó vinh sủng rất lớn, Trinh Quý tần cùng nàng ta gần như đồng thời mang thai, nếu vì tranh đoạt ánh mắt của Thánh thượng, mà xuống tay với nàng cũng là vô cùng có khả năng. Mật Quý nhân tuy có sủng ái, nhưng gia thế thế lực đại không bằng Trinh Quý tần, đại khái là ở lúc căn cơ không vững bị gặp ám toán.

Suy nghĩ vừa chuyển, lại nhớ đến chuyện Tố Nguyệt trong cung Trinh Quý tần vội vàng. Nhưng mà ý niệm ngẫu nhiên hiện lên, lại muốn kéo tới mặt này, vậy cũng quá trông gà hoá cuốc rồi, vẫn nên điều tra rõ chút mới có thể rõ được. Nghĩ vậy liền vứt chuyện này ra sau đầu.

Lại nhìn Nghi Quý nhân, trên mặt là nụ cười dịu dàng lịch sự tao nhã, dưới tay lại túm chặt khăn, chỉ sợ trong lòng đã chán nghét đến cực điểm. Này đối với Tiết Bích Đào mà nói chính là cảnh sắc mới mẻ, nên không khỏi nhìn nhiều thêm vài lần.

Nàng bên này đang cảm thấy thú vị mà chăm chú để ý Nghi Quý nhân, bên kia Nghi Quý nhân cũng không biết nghĩ đến cái gì, chợt nhìn sang phía nàng. Ánh mắt hai người đối diện với nhau, đều là giật mình. Nghi Quý nhân rũ mi xuống trước, trên tay khăn cũng không túm nữa, chỉ giơ tay vén sợi tóc rơi xuống ra sau tai. Tiết Bích Đào thấy thế cũng dời mắt đi, chuông cảnh báo trong lòng lại kêu vang lên.

Cử chỉ này của nàng ta, thông thường là lúc trong lòng có 'quỷ', chính là biệu hiện của sự chột dạ.

Nghĩ đến lời của Thọ vương, mặt mày nàng giãn ra, má lúm đồng tiền khẽ xuất hiện. Cảm thấy hẳn là nên thông tri cho Thọ vương, để hắn xem thú vị.

Có lẽ lúc này đây, hắn chính là diễn viên chính.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui