Edit: Su Thái phi
Beta: Mai Thái phi
Tiết Bích Đào dựa lưng vào cái đệm nhỏ, thả lỏng toàn thân giục Tống ma ma chỉ giáo phương pháp và cách điều chỉnh hô hấp bằng bụng, nghe nói đối với thai nhi sáu bảy tháng rất có lợi.
Phụng Tử múc một muỗng đậu hũ lục thảo trắng mịn đưa đến bên miệng chủ tử, Tiết Bích Đào lười đến nỗi đưa tay lên thì nàng ăn. Hương lục thảo thanh đạm lưu luyến ở môi răng, nàng hài lòng: "Cái này không tệ."
Sơ Hiểu thấy thế lệnh cho tiểu cung nữ đi phòng ăn nhỏ thưởng, nàng không quen với việc tính toán sổ sách, sau khi phân phó xong thì nói: "Việc này sao chủ tử lại phái nô tỳ làm. Mộ Vân có thể quản rất tốt, nô tỳ không làm được."
Phụng Tử dừng tay, nghiêng người liếc mắt một cái: "Cái hay ngươi không nói, lại nói cái dở?"
Vân Lũ thấy sắc mặt Sơ Hiểu ngượng ngùng, không dám tranh luận với Phụng Tử, lúc này mới cười giảng hòa: "Cũng không phải cái tên không được gọi, chủ tử đã nhẹ nhàng thả nàng ta đi, có thể thấy được lòng dạ chủ tử rộng rãi, cũng không để chuyện đó ở trong lòng. Chúng ta càng không cần phải độc như rắn rết."
Tiết Bích Đào tỏ vẻ ủng hộ: "Miệng vết thương mà che lâu sẽ sinh mủ đấy, chi bằng cứ để nó tự nhiên sẽ tốt. Nàng ta hầu hạ ta lâu như vậy, nói đến cảm tình tất nhiên là sâu nhất, nhưng khi nàng ta có quyết định đó, tình nghĩa nhiều năm cũng đều tiêu tán." Lâu nhưng thật ra không lâu, nhưng tình cảm thì thật sự có. Bao gồm cả những lời nàng nói với Hoàng đế, ba phần thật bảy phần giả, thật giả trộn lẫn mới làm Hoàng đế không phân biệt rõ ràng.
Nhưng nói cho cùng, bảy mươi phần trăm điểm số kỹ năng mới là do Hoàng đế cam tâm tình nguyện bị nàng lừa gạt.
Sơ Hiểu cho rằng lời nói của mình lại chọc cho chủ tử cảm thán thương tâm, nhất thời tính tình bạo phát, liền hướng phủ Thượng thư phỉ nhổ: "Lúc ban đầu các nàng nói nô tỳ còn không tin. Nuôi không một bạch nhãn lang, đã phụ một mảnh tâm ý của chủ tử." Kỳ thật chính nàng cũng thương tâm, đã ở chung nhiều năm như vậy, là viên đá cũng có cảm tình.
Nhưng không thể so với Phụng Tử, nhìn có tình có nghĩa, nhưng tình nghĩa kia luôn hướng về phía chủ tử, tính cách quả thật rất lạnh nhạt. Mộ Vân đi rồi, cũng không thấy nàng khổ sở khó chịu. Vẫn cẩn thận hầu hạ chủ tử như cũ, giống như không có việc gì có thể để vào mắt.
Tiết Bích Đào nhướng mày: "Hả? Trước kia hai người bọn họ nói cái gì?" Nàng thì dựa vào lúc chức năng "Cảnh giác" có tác dụng mới phát hiện được, thời gian trước còn tự đắc "Hậu viện sẽ không nổi lửa", nào biết đâu rằng hậu viện đã sớm bị thiêu đốt khói lửa mịt mù. Mặc dù nàng thật sự có chút tò mò, giả sử nàng không ra ngoài điện xem, Hoàng đế sẽ làm như thế nào.
Lúc này Sơ Hiểu đồng thời bị hai người trừng mắt liếc một cái, nàng "Ha hả" cười gượng hai tiếng. Cũng may sự việc đã qua đi, dù để chủ tử biết cũng không có gì.
Vì thế Vân Lũ nói tất cả với chủ tử, việc các nàng phát hiện Mộ Vân có chỗ không thích hợp và thương nghị ngầm giữa các nàng. Chỉ là các nàng không nghĩ chỗ không đúng mà các nàng phát hiện, kết quả là đoán sai. Mộ Vân cũng không phải muốn gây bất lợi với tiểu chủ tử.
Vân Lũ tự nghĩ lại: "Nô tỳ tự cho là mình nghĩ đúng, Mộ Vân tỷ tỷ đã đầu nhập nhà khác, lúc này mới khắp nơi phòng bị nàng ta. Lại không biết có phải là bởi vì hành động này khiến nàng ta hoàn toàn thất vọng buồn lòng mới làm ra việc như vậy hay không. Nô tỳ... Rốt cuộc nô tỳ chiếm vị trí của nàng ta, có lẽ nàng ta cảm thấy mình không được chủ tử trọng dụng nên mới có thể làm ra chuyện như thế."
"Thắng làm vua thua làm giặc." Tiết Bích Đào cười cười, lời nói không phải là khuyên nhủ, khiến Vân Lũ có chút xấu hổ. Người am hiểu nhân tình như Vân Lũ, ở trong cung chưa từng gặp qua ví dụ này. Làm sao lại không có tính toán 'thuận nước đẩy thuyền' ngay từ đầu để có được kết quả này chứ? Chẳng qua là nàng không thèm để ý thôi, lại nói: "Nàng ta đã có tâm tư như vậy, không phải sớm, thì là muộn. Đau dài không bằng đau ngắn, đổi lại ta tình nguyện sớm một chút." Muốn địa vị được củng cố, có một số việc không thể không làm. Chính nàng còn không làm được chuyện không tranh, sao lại có thể khắc nghiệt yêu cầu người khác.
Vân Lũ vốn bị chủ tử nhìn thấu đang xấu hổ và bất an, nghe lời nói này của chủ tử dần dần trấn định lại, hiểu được một chút. Dường như càng ngày nàng càng hiểu chủ tử, lại giống như càng ngày càng không hiểu chủ tử.
Sơ Hiểu ở bên kia nghe như lọt vào trong sương mù, mà Phụng Tử, vẫn cúi đầu không lên tiếng, tiếp tục làm công việc trên tay.
1
---
"Nhữ Ngôn tỷ, tỷ đã tới!" Tiểu cung nữ vội vàng chạy ra, đụng phải Nhữ Ngôn muốn đi vào, giống như tìm được cọng rơm cứu mạng, bắt lấy nàng ta: "Tỷ mau đi khuyên nhủ đi, chủ tử lại ném vỡ hai cái chén nhỏ."
Nhữ Ngôn nghe xong bất đắc dĩ nói: "Được rồi, ta đã biết, ngươi đi xuống trước đi."
Tiểu cung nữ lui xuống, trong lòng vẫn còn sợ hãi. Nhữ Ngôn vén mành đi vào, đúng lúc một cái chén nhỏ ném lại đây, suýt nữa nện vào nàng. Nàng vuốt ngực ổn định tâm tình, suy nghĩ, nếu không phải phu nhân đối với nàng ân trọng như núi, nàng cần gì phải tốn công vô ích hầu hạ một chủ tử thiếu căn cơ như vậy.
Nghĩ thì nghĩ, nàng vẫn vực dậy tinh thần, lực đạo nhu hòa ngăn trở động tác ném của nàng ta, khuyên giải an ủi: "Sao chủ tử phải tức giận, nếu động đến tiểu chủ tử cũng bị chọc tức, sao có thể tốt được?"
Mẫn Quý nhân đã thăng đến Tiệp dư hất tay cười lạnh: "Có tức hay không thì thế nào, dù sao nó cũng là cái không ai quan tâm."
Nhữ Ngôn biết nhất định là việc Hoàng thượng nghỉ ở Dực Khôn cung đã bị vị tổ tông này biết được. Rõ ràng nàng đã phân phó không được nói chuyện này, không biết kẻ nào miệng rộng không quản được để lộ ra. Vì kế hoạch hôm nay, cũng chỉ có thể cố gắng trấn an.
"Sao chủ tử có thể nói lời này, long tử phượng nữ sao có thể không ai quan tâm? Hôm kia không phải Thái hậu nương nương còn phái người tới hỏi thăm sao."
Nhắc tới Thái hậu, sắc mặt Mẫn Tiệp hòa hoãn một chút, cuối cùng cô mẫu vẫn đứng về phía nàng. Nhưng lại nhớ đến biểu ca bị Tiết thị kia làm cho mê hồn váng đầu chuyển hướng, dù cho gần đây ít đến, nhưng không phải cũng không đi các cung khác sao, cuối cùng nàng ta vẫn đứng nhất. Nghĩ như vậy, lại có một hơi chặn trong cổ họng, không thể đi lên cũng không hạ xuống được, vô cùng khó chịu.
Nhữ Ngôn vừa thấy chân mày Mẫn Tiệp dư giương lên liền biết không tốt, đưa chủ ý cho nàng ta: "Nô tỳ biết chủ tử nhìn vị bên kia không vừa mắt. Chủ tử ở chỗ này nín thở, nàng ta ở nơi đó còn cảm thấy thật dễ đó, không ảnh hưởng chút nào."
Không đợi Mẫn Tiệp dư tức giận phản bác, nàng nói tiếp: "Nếu chủ tử muốn cho nàng ta phạm lỗi, vì chủ tử, nô tỳ có một vài trù tính."
"Ngươi có chủ ý gì?" Mẫn Tiệp dư hồ nghi nhìn nàng.
"Chủ ý thì có, chỉ là tạm thời uất ức chủ tử phải yếu thế hơn Trân Chiêu nghi, những việc khác nô tỳ sẽ thay chủ tử chuẩn bị tốt." Nàng đến gần bên tai Mẫn Tiệp dư, tỉ mỉ nói.
Chủ ý này chỉ là dựa vào chân tình của chủ tử đối với Hoàng thượng, để chủ tử khẩn cầu Trân Chiêu nghi một phen, lại thiết kế khiến cho Hoàng thượng nhìn thấy. Đến lúc đó chỉ cần nắm bắt tốt thời cơ, chẳng những Trân Chiêu nghi có miệng không thể nói rõ, nói không chừng Hoàng thượng còn sẽ cảm động hoặc là thương tiếc đấy. Nếu có thể chọc giận Trân Chiêu nghi, đương nhiên càng tốt.
Kỳ thật kế này rất cẩu thả nhưng nàng thật sự không nghĩ ra còn có cái gì thích hợp cho chủ tử đi làm mà không thẳng thắn quá mức, ít nhất biểu lộ chân tình, chủ tử có thể phát ra từ nội tâm nên làm rất tốt. Nàng cũng chỉ muốn tạm thời trấn an chủ tử, đừng động một chút lại đập đồ vật mà thôi.
Mẫn Tiệp dư vốn không vui, nhưng ngẫm lại kết quả lại cảm thấy uất ức một lần cũng không sao. Sau khi đồng ý quả nhiên tâm tình thoải mái rất nhiều, nàng sai tiểu cung nữ đang nơm nớp lo sợ đứng ở góc đi lấy đồ: "Ngươi, qua bàn kia lấy đến đây đi, rồi đi Ngự Thiện Phòng lấy thêm, đừng chậm trễ." Nàng chỉ vào mâm hoa quả trên bàn.
Đó là do Thái hậu phái ma ma tới mang lư hương trong phòng nàng đi, sau đó sai người thỉnh thoảng thay đổi hoa quả, dùng để làm tươi mát không khí trong phòng.
"Vâng." Tiểu cung nữ cúi đầu bưng bàn đưa đi, trong ánh mắt đen nhanh chóng lóe lên cái gì.
Mà lúc này, chính điện Hàm Phúc cung, Lệ Quý tần vì bị Đức phi ứng phó mà phiền lòng tự hỏi: "Hành động lần này của Đức phi nương nương, ta có chút nhìn không thấu..." Lệ Quý tần lẩm bẩm.
Hiện giờ cùng là không con, nàng cho rằng quan hệ giữa mình và Đức phi càng thêm vững chắc, lại mượn thế lực Đức phi khiến Hoàng hậu nếm thử quả đắng nàng gieo. Nhưng mặc cho nàng nói bóng nói gió, Đức phi vẫn thân mình suy yếu nằm ở trên giường, hàm hàm hồ hồ ứng phó nàng. Tiểu cung nữ nào đó còn nhắc tới nàng ta cần một con mèo.
Uyển Hề suy nghĩ, nói: "Trái phải cũng không quan hệ đến chủ tử. Nô tỳ nghĩ, chỉ sợ là đánh chủ ý trên người các phi tần có con đi?"
Lệ Quý tần cười nhạo: "Nếu đúng là như vậy, nàng ta bị cái chết của Hàn Thừa Vận kích thích đến không có đầu óc. Mặc kệ là có hại mình hay người của mình, cứ mài đao trước rồi nhìn chằm chằm hài tử của người khác." Chính nàng không có bản lĩnh này, cho nên cực lực ngóng trông Đức phi có thể nhanh chóng tỉnh lại, làm một động tác áp chế Hoàng hậu.
Uyển Hề không dám nói gì.
Kỳ thật lúc Lệ Quý tần biết mình không thể có con nối dõi, còn không phải thấy ai cũng cắn sao, An Quý nhân vì vậy mà chịu khổ một phen. Nói đến cùng, đơn giản là căn cơ của Hoàng hậu nương nương trong cung khó có thể dao động, trong chốc lát không động được đến trên đầu nàng ta, đành phải tìm người chịu tội thay để phát hỏa trước thôi.
"Hoàng hậu còn chưa có phát hiện Mật Quý nhân có vấn đề?" Lệ Quý tần đột nhiên hỏi.
Uyển Hề trả lời: "Nô tỳ đã hỏi thăm qua, Tố Nguyệt cắn lưỡi tự sát. Nghĩ là không khai nàng ta ra."
"Không bị phát hiện thì tốt, nói sao thì chúng ta cũng là người cùng thuyền." Lệ Quý tần không chút để ý nói: "Sau này cũng còn có chỗ hữu dụng."
---
Tiết Bích Đào cho rằng, hình ảnh hai thai phụ chạm vào nhau thật mới lạ thú vị. Đương nhiên trước tiên cái gọi là chạm vào không phải bụng to va chạm, mà chỉ là tình huống gặp mặt chào hỏi đơn thuần thôi, nếu không thì sẽ trở thành hiện trường huyết án.
"Mẫn Tiệp dư thật có hứng thú." Đúng là oan gia ngõ hẹp, Tiết Bích Đào bất động thanh sắc dịch ra một bước, bàn tay dán trên bụng khẽ vuốt. Cái thai dưỡng đến lúc này, nàng không muốn vì đi tản bộ rèn luyện bình thường mà bị người thiết kế. Cho dù đối phương giống nàng cùng là người mang thai, sức chiến đấu rất thấp.
Lúc này Mẫn Tiệp dư không biết ăn trúng cái gì, quy quy củ củ đỡ tay cung nữ ngồi xổm xuống. Ngoan ngoãn xưng: "Thiếp thân thỉnh an Chiêu nghi nương nương, nương nương cát tường."
"Miễn lễ." Tiết Bích Đào tùy ý nâng nâng tay, kêu đứng lên.
Mẫn Tiệp dư không đứng lên, ngược lại ngoài dự đoán của mọi người thân thể quỳ xuống, rất là ai thiết gọi một tiếng: "Chiêu nghi nương nương."
Ngay cả Nhữ Ngôn cũng bị nàng ta làm hoảng sợ, thiếu chút không đỡ ổn vứt tay chủ tử đi. Chủ tử cũng quá nóng vội, phải kéo dài thời gian chờ Hoàng thượng tới mới nói.
Tiết Bích Đào khẽ nhíu mi, nâng tay về hướng bên cạnh, Vân Lũ đỡ lấy, bên môi mỉm cười thong thả ung dung hỏi: "Mẫn Tiệp dư đang ca bài gì vậy?"
Mẫn Tiệp dư như phảng phất không nghe được, tiếp theo thê lương nói: "Thường ngày Chiêu nghi nương nương chiếm lấy Hoàng thượng thiếp thân cũng không nói cái gì, cho dù là không hợp cung quy. Hoàng thượng thích đi chỗ nào cũng không tới phiên chúng ta quản, nhưng từ sau khi nương nương truyền ra tin tức mang thai sau thiếp thân, Hoàng thượng liền ít khi đi Quế Nguyệt các của thiếp thân. Thiếp thân cũng là vì hài nhi trong bụng, thật sự là không có biện pháp nào. Mong nương nương làm việc thiện, để cho Hoàng thượng đến nhìn hài nhi trong bụng thiếp thân một chút, thiếp thân thật sự không muốn sau khi nó sinh ra, người khác nói với nó rằng Phụ hoàng nó coi thường lãnh đạm với nó như thế."
Nhữ Ngôn âm thầm kinh ngạc, lời nói này dù là chỉ trích Trân Chiêu nghi bá chiếm Hoàng thượng, hay bất mãn chuyện nàng ta cố tình ở sau khi chủ tử mang thai cũng truyền ra tin tức mang thai nhằm đọ sủng, thật sự là chọc giận Trân Chiêu nghi, xác thật không thể để Hoàng thượng nghe thấy. Chỉ là không biết chủ tử vốn có tính toán hay là không khắc chế được mà nói ra từ nội tâm mình.
Những lời nói của Mẫn Tiệp dư nếu nói với người khác thì họ đã sớm tức giận đáp lễ nàng: Hoàng thượng cũng không phải ta, sao có thể để ta nhường cho ngươi, ngươi nhường cho ta, đây là ngươi coi Hoàng thượng thành vật phẩm sao?
Nhưng mọi người đều biết, từ trước đến nay Tiết Bích Đào hành động không theo lẽ thường. Giờ phút này tinh thần nàng đã bay cao, chỉ nghiền ngẫm dụng ý trong hành động này của Mẫn Tiệp dư. Thường nói, 'nhất tâm bất năng nhị dụng'[1], vì thế nàng trả lời có lệ mà tràn ngập khiêu khích: "Bổn cung không vui, ngươi làm khó dễ được ta sao?"
[1]Nhất tâm bất năng nhị dụng: không nên làm hai việc cùng lúc.Ta chỉ muốn ăn đậu hủ lục thảo a a a