Edit: Chang Phi
Beta: Vy Chiêu dung
Gió xuân thổi vào trong điện, nhẹ nhàng phất qua gò má mọi người, hoà thuận vui vẻ trên mặt không thắng nổi tâm tư thiên hồi bách chuyển của mọi người. Vốn dĩ là một buổi sáng sớm yên lặng thoải mái lại bị những lời nói của Đinh Lan đánh vỡ.
Theo lý, mấy năm liên tục con vua đều được sinh ra đã làm Hoàng hậu tu luyện thành tinh, gợn sóng bất kinh mới đúng. Nhưng Hoàng hậu lại biểu hiện ra một bộ dáng ngơ ngẩn, nói không vui, cũng không giống, nói mất mát, lại càng không thể nào. Chính là nhìn tinh thần hơi không đúng. Mọi người nào nghĩ được đến nguyên nhân kinh thiên động địa kia, nên nhất thời đoán không đúng, liền chỉ đơn giản biểu đạt sự vui mừng của mình là được.
"Mấy năm nay trong cung cũng chưa được nghe thấy tiếng khóc của hài tử ra đời, cái thai này của Tiêu Phi nương nương tới thật đúng thời điểm." Bình Tu nghi nói, như có như không nhìn thoáng qua Tiết Bích Đào. Trong mắt có ý là, nếu không phải Quý phi bá chiếm Hoàng thượng thời gian quá dài, lại chỉ sinh được mỗi Ngũ Hoàng tử, thì cũng không đến nỗi như thế.
"Đúng vậy, đây chính là việc vui lớn của Hoàng gia." Rốt cuộc ở mặt ngoài cũng là người của Bình Tu nghi, nên An Quý nhân cũng đi theo nói câu chúc mừng.
1
Ánh mắt Lệ Tu dung chuyển tới trên người Tiết Bích Đào, rồi lại chuyển tới trên người An Quý nhân. Nàng suy nghĩ thật lâu không biết thuốc Quý phi giao cho nàng lấy được từ đâu, ban đầu nàng cho là tộc nhân Tiết thị đưa vào cung, bây giờ ngẫm lại, trong cung có An Quý nhân thông hiểu dược lý hỗ trợ cũng không phải là không có khả năng. Vì dù sao các nàng cũng từng cùng ở Trữ Tú cung, giao tình tựa hồ so với người bình thường thì tốt hơn một chút.
Nhưng mà, cái này cũng có quan hệ gì với nàng đâu, dù sao nàng cũng ở trên con thuyền này rồi. Nàng cười như hoa xuân, sau đó nói: "Ai nói không phải chứ, thiếp thân tính toán đi thiên điện nói một tiếng chúc mừng với Tiêu Phi nương nương, còn ai muốn đi cùng không?"
Hoàng hậu nghe thấy câu này, rốt cuộc hoàn hồn. Trên mặt nàng có chút do dự, chẳng qua chỉ trong chớp mắt, liền lên tiếng ngăn cản các nàng: "Người mang thai đều không chịu nổi mệt nhọc, các ngươi vẫn nên về trước đi, để ngày khác lại đi Vĩnh Thọ cung xem nàng cũng không muộn." Tiêu Phi nhất định biết tình huống của mình lúc này, ai biết có phải bây giờ đang nháo lên ở thiên điện hay không, việc này không nên làm người khác hoài nghi, nếu như tin tức lan ra, liền không dễ xử lý.
Hoàng hậu đã mở miệng ngăn cản, các nàng cũng không tiện cứng rắn đòi đi, huống hồ cũng không có mấy người thật tình muốn đi chúc mừng. Mọi người nói cáo từ, liền từng người tan.
Chẳng qua đây dù sao cũng là một chuyện đại sự, mọi người kết bạn thành tốp năm tốp ba, châu đầu ghé tai nhau ở trên đường, hoặc là dứt khoát tới trong cung người khác để cùng nhau thương lượng.
Vinh Bảo lâm cùng Lệ Tu dung đều ở Hàm Phúc cung, nên trên đường tất nhiên là kết bạn. Hai người một người minh diễm nhanh nhẹn, một người rộng rãi hào phóng, ngày thường cũng có thể nói được vài câu với nhau.
Lệ Tu dung cảm thấy Vinh Bảo lâm người này nàng thấy không rõ, nàng ta không tranh sủng không kết phái, trừ bỏ lần đó lúc thỉnh an biểu hiện có chút ngu ngốc, đến mức lơ đãng giúp Quý phi một phen, những lúc còn lại cũng không thấy nàng có chỗ nào xuất sắc cả. Tuy không phải mỗi ngày đều nhốt mình ở trong phòng, nhưng cũng không thấy nàng ta giao lưu với ai, mà nàng lại thường xuyên nghe thấy tiếng cười đùa của nàng ta cùng tỳ nữ.
Chẳng qua, thỉnh thoảng nàng ta lại hỏi thăm mình chút tin tức của Quý phi, ví dụ như hiện tại.
"Không phải nói ngày hôm qua Hoàng thượng mới đi chỗ của Quý phi nương nương sao, mà hôm nay lại nghe được tin tức Tiêu Phi mang thai, không biết nàng có thương tâm hay không nữa."
Lệ Tu dung thoáng nhìn cử chỉ của nàng ta, hỏi: "Ngươi quan tâm Quý phi nương nương?"
"Quý phi nương nương lớn lên thật đẹp, thấy mỹ nhân thương tâm thiếp thân luôn luôn không đành lòng." Vinh Bảo lâm nhíu mày biểu tình không đành lòng, sau đó giống như nghĩ tới cái gì, hơi có chút ngượng ngùng nói: "Thiếp thân quên mất, nghe nói nương nương cùng Quý phi nương nương không hợp."
1
"Lúc trước bổn cung không cẩn thận gây ra tai họa, may mà Quý phi nương nương khoan hồng độ lượng, không có trách phạt." Lệ Tu dung đem chuyện cũ nói thật ra, nhìn không ra nàng chán ghét Quý phi, nhưng cũng không thấy nàng có bao nhiêu cảm kích với Quý phi. Chẳng qua là lúc người bình thường bị hỏi đến cái nhìn đối với người khác đều sẽ trả lời mà thôi.
Dù sao nàng cùng Quý phi cũng là quan hệ ngầm hợp tác, không nên để lộ với người khác.
"Quý phi nương nương thật là người có lòng dạ rộng lớn." Vinh Bảo lâm một bộ dáng ngưỡng mộ.
Lệ Tu dung vẫn cảm thấy cổ quái, nàng hỏi thăm: "Trong cung có không ít mỹ nhân, ngay cả Trinh Bảo lâm mới vừa vào cung cũng không tệ mà."
Vinh Bảo lâm bĩu môi: "Trinh Bảo lâm thì tính cái gì, một tiểu nha đầu mười lăm tuổi còn chưa nẩy nở, lấy đâu ra được sự minh diễm hào phóng như Quý phi nương nương."
13
"..." Cùng là mười lăm tuổi, ngươi lại nói người khác như vậy là như thế nào.
"A." Vinh bảo lâm sờ sờ cái mũi: "Thiếp thân hay nói thẳng, nương nương đừng để ý."
Lệ Tu dung từ bỏ việc tìm tòi nghiên cứu nàng ta, chỉ cảm thấy đây là do xuất thân tướng môn, là một tiểu cô nương nói chuyện không đi qua đại não mà thôi.
Nhưng câu nói cuối cùng của nàng ta, lại làm tâm nàng nhấc lên.
"Chỉ là không biết vì sao, nhìn qua thấy nương nương đối với chuyện Tiêu Phi nương nương mang thai, lại không có kinh ngạc." Vinh Bảo lâm cười cười, vẫy tay gọi Yên Phách đang theo ở phía sau: "Đi thôi."
"Nương nương đi chậm, thiếp thân xin cáo lui trước."
Bên kia Lệ Tu dung vẫn còn đứng tại chỗ nhíu mày trầm tư, bên này Vinh Bảo lâm đã vào phòng, nàng ở Quế Nguyệt các lúc trước Mẫn Quý tần ở.
"Chủ tử, làm sao người nhìn ra được?" Yên Phách thực sùng bái.
"Nhìn ra cái gì?"
"Chính là nhìn ra Lệ Tu dung thờ ơ đối với chuyện Tiêu Phi nương nương mang thai ý."
"Cái này á, ta thuận miệng nói thôi." Vinh Bảo lâm uống ngụm trà, nhàn nhã nói: "Không phải nàng ta đi theo Tiêu Phi sao, tại ta thấy nàng ta còn có tâm tình đi đánh giá Quý phi cùng với cái gì Quý nhân, liền doạ nàng ta một chút."
"Chủ tử có thể nhìn ra cái này cũng rất lợi hại đấy!" Yên Phách tiếp tục mắt lấp lánh nịnh chủ tử.
"Đương nhiên."
Ai bảo nàng cần phải chú ý Quý phi chứ, cho nên những tầm mắt đặt trên người Quý phi, nàng cũng đều phải lo lắng cố sức mà quan sát. Chẳng qua ngày tháng ở trong cung thật không thú vị, ngẫu nhiên nhìn biểu tình kinh ngạc của các nàng, cũng rất hăng hái nha.
10
...
Từ sau ngày đó, trong cung bình tĩnh một đoạn thời gian, đặc biệt là Hoàng hậu bẩm báo chuyện này với Hoàng thượng, Hoàng thượng trong cơn giận dữ liền tự mình tra rõ, không cho Hoàng hậu nhúng tay vào, nên càng tĩnh như mặt hồ ngày xuân, nước không gợn sóng. Dù sao Hoàng đế cùng Hoàng hậu cũng khác nhau, Hoàng hậu có động tác, chúng phi hậu cung khó tránh khỏi nghe được tin lập tức hành động. Nhưng thế lực của Hoàng đế đã ăn sâu bén rễ, muốn làm được "Nhuận vật tế vô thanh" [2] cũng không phải không có khả năng.
[2] Nằm trong Bài thơ Xuân dạ hỉ vũ - Đỗ Phủ. Ý muốn nói làm việc yên lặng không chút tiếng động, dấu hiệu nào
Nhưng yên lặng qua đi, bão táp cũng theo đó mà đến.
Trữ Tú cung Phương Hoa các, Trinh Bảo lâm bị tin tức Nguyên Sương mang về làm cho cả kinh: "Tiêu Phi qua đời?"
"Vâng." Biểu tình của Nguyên Sương cũng ít khi trở nên ngưng trọng: "Nói là thái y kê sai thuốc, làm thai nhi trong bụng không còn. Tiêu Phi nhất thời luẩn quẩn trong lòng, treo cổ chết."
Hôm Tiêu Phi được chuẩn mạch thỉnh an, Trinh Bảo lâm bởi vì bị mất mặt mũi, không muốn nghe thấy người khác nhàn ngôn toái ngữ, cho nên không đi. Nếu không, khi nhìn thấy vẻ mặt cổ quái của Hoàng hậu, có lẽ cũng có thể suy đoán ra được cái thai này của Tiêu Phi có chỗ không thích hợp.
Ban đầu nàng còn hâm mộ Tiêu Phi sau khi mang thai giá trị con người sẽ được tăng gấp bội, không nghĩ tới trong hậu cung này, dù cho có mang thai, cũng chưa chắc giữ được. Tiêu Phi rốt cuộc cũng ở Phi vị nhiều năm, mà cũng không thể ngăn được người có lòng ám hại.
Cảm khái ngàn vạn nhưng nàng lại không biết, lý do này chẳng qua là vì gạt người khác mà bịa đặt ra thôi, thái y kê sai đơn chính là thái y ngày ấy chẩn mạch ra Tiêu Phi có thai. Hắn tất nhiên không chạy thoát được xử lý, chỉ có thể nói là vật hi sinh phát tiết lửa giận của Hoàng thượng.
Nhưng cái này cũng không gây trở ngại cho Nguyên Sương nhân cơ hội khuyên nhủ chủ tử: "Bây giờ chủ tử đã biết rồi chứ? Trong cung không yên lặng như trong phủ."
Trinh Bảo lâm trầm mặc.
Nàng cũng không phải thiếu nữ ngây thơ, muốn nói trong phủ yên lặng, cả gia đình Kiến An hầu phủ tất nhiên không phải thật sự yên lặng yên vui. Nhưng mà một thai phụ, một phi tần vì Hoàng gia mà khai chi tán diệp, nói không còn liền không còn, không khỏi làm cho nàng rùng mình, tựa như ở trong khoảnh khắc nàng cảm nhận được tinh phong huyết vũ [3] trong Hoàng cung.
[3] tinh phong huyết vũ: gió tanh mưa máu (chỉ sự tàn khốc).
Nàng cho rằng tranh đoạt sủng ái của Hoàng thượng là đủ rồi, nhưng hoá ra, như vậy vẫn chưa đủ.
Không dẫm người khác xuống, không chừng chính mình sẽ bị dẫm lên, càng không có cơ hội ngóc đầu dậy.
"Tiết Quý phi..." Nàng nhẹ nói một tiếng. Ca ca từng nói qua với nàng tính tình của Quý phi cùng nàng có chút tương tự nhau, nàng cho rằng Hoàng thượng thích loại này, càng vì nó mà tràn đầy tin tưởng. Nàng cảm thấy, cho dù không thể kéo được Quý phi xuống, nhưng ít nhất cũng có thể cùng ngồi cùng ăn.
Nhưng mà nàng đã quên, có châu ngọc ở trước, Hoàng thượng thấy nàng liền sẽ nhớ tới Quý phi. Đây là hoàn cảnh xấu.
Nhưng mà tính tình là thứ tích luỹ lâu ngày khó sửa, chỉ có Quý phi không còn nữa, hoặc là địa vị của nàng ta ở trong cảm nhận của Hoàng thượng không bằng trước kia nữa, thì mình mới có thể có khả năng thay thế được nàng ta.
Nguyên Sương không biết chủ tử sao lại từ Tiêu Phi nói đến trên người Quý phi, nhưng nàng thấy chủ tử như có tâm đắc, nên cũng không quấy quấy rầy nữa. Nàng là một tỳ nữ, dù thấy thế nào cũng vô dụng, quan trọng nhất vẫn là chủ tử có thể suy nghĩ cẩn thận.
...
Dực Khôn cung.
Vì Tiểu Thừa Cảnh sắp sửa đi học đường học vỡ lòng, Tiết Bích Đào không yên lòng, lại giúp hắn sửa sang lại đồ vật phải dùng một lần nữa, mới dặn dò Phụng Tử: "Hắn lần đầu đi học nên khó tránh khỏi xa lạ bất an, nếu như khóc nháo lên, bên trong có để điểm tâm hắn thích ăn, ngươi lấy ra dỗ hắn là được."
Phụng Tử hé miệng cười: "Sao nô tỳ có thể không biết cái này. Huống hồ tiểu chủ tử xưa nay đều là bộ dáng tiểu đại nhân, cũng chỉ có ở trước mặt chủ tử mới thích khóc nháo, lúc ở cùng người khác cũng không như vậy đâu."
"Đúng vậy, cái vẻ mặt này, mười phần giống Tống ma ma." Sơ Hiểu mới vừa vào cửa liền nghe thấy lời này, vội không ngừng đi lên, ở bên cạnh xen mồm.
Phụng Tử mắng nàng: "Lại nghịch ngợm, tư thế uy nghi kia là giống Hoàng thượng. So sánh Hoàng tử với ma ma, cũng mệt cho ngươi dám nói."
Sơ Hiểu ủy khuất: "Ta không phải..." Nghe chủ tử nói qua sao.
"Ừ, ít khi nói cười, con ta tương lai chắc chắn có tiền đồ lớn." Tiết Bích Đào cảm thấy nhi tử thế nào cũng tốt, mặt mày hớn hở nói lời kết thúc.
"Khụ." Phụng Tử ho nhẹ, nhắc nhở nàng: "Nương nương, sắp muộn giờ rồi."
Lúc này Tiết Bích Đào mới hoàn hồn, tiến lên ôm bảo bối cục cưng, thơm thơm khuôn mặt nhỏ mềm mềm ấm áp đang ngủ của bé: "Đoàn Đoàn, chúng ta phải đi đọc sách rồi." Cưng chiều hài tử chính là nói nàng, cũng sắp học vỡ lòng rồi, vẫn còn để hài tử ngủ nướng.
Đoàn Đoàn ngáp một cái, ôm lấy cổ mẫu thân, trẻ con nói: "Mẫu thân cũng đi."
Tiết Bích Đào sờ sờ đầu nhi tử: "Ngoan, nương không thể đi, Phụng Tử tỷ tỷ sẽ đi cùng con."
"Ồ." Đoàn Đoàn 'bẹp' hôn mẫu thân một cái, rồi yêu cầu xuống đất tự mình đi.
2
Tiết Bích Đào hôn lại một cái, để Phụng Tử đi theo, đưa hắn tới cửa. Nhìn bảo bảo giống như một nắm bột mì, nghiêm khuôn mặt nhỏ, cầm cái giá nhỏ, dần dần đi khuất.
Trong lòng Tiết Bích Đào buồn bã thở dài.
Sơ Hiểu không quan sát cẩn thận bằng Phụng Tử, chỉ mang vẻ mặt hưng phấn, gấp không chờ nổi nói tin tức vừa nghe được cho chủ tử biết: "Chủ tử, Tiêu Phi mất rồi."
Tiết Bích Đào gõ nàng đầu nàng một cái: "Đi vào nói." Nhìn bộ dáng đầy cao hứng của nha đầu này, nói đến người đã chết có vẻ mặt như vậy sao!
"Ai."
...
Dưỡng Tâm Điện, Hoàng đế nghe tin tức người được báo tới, chau mày: "Không tìm thấy người?"
"Bẩm Hoàng thượng, thần không đủ năng lực, xác thật không tìm thấy nam nhân kia."
Tiếng gõ bàn có quy luật vang lên, Hoàng đế cũng theo đó lâm vào trầm tư. Theo lẽ thường, Tiêu Phi không có khả năng xử lý sạch sẽ như vậy, nam nhân thành niên xuất nhập hậu cung, vậy mà giống như bị bốc hơi, không tra được. Cái này có chút không thích hợp.
Hắn bỗng nhiên nghĩ đến một loại khả năng khác, trầm giọng phân phó: "Đi tra đồ dùng của Tiêu Phi lúc còn sống, cùng cung nhân bên người nàng có khả nghi không. Còn có, tình huống tiếp xúc của các cung nhân nữa. Tra được lập tức bẩm báo báo."
"Thần tuân chỉ."
Hoàng đế thả lỏng người dựa lên lưng ghế, mày vẫn chưa giãn ra. Hắn có chút hoài nghi, Tiêu Phi là bị người hãm hại.
1
----
[2] Bài thơ Xuân dạ hỉ vũ - Đỗ Phủ
春夜喜雨
好雨知时节,当春乃发生。
随风潜入夜,润物细无声。
野径云俱黑,江船火独明。
晓看红湿处,花重锦官城。
Hảo vũ tri thì tiết
Đương xuân mãi phát sinh
Tuỳ phong tiềm nhập dạ
Nhuận vật tế vô thanh
Dã kính vân câu hắc
Giang thuyền hoả độc minh
Hiểu khan hồng thấp xứ
Hoa trọng Cẩm Quan thanh
Dịch nghĩa:
Mưa lành biết được tiết trời
Đang lúc xuân về mà phát sinh ra
Theo gió hây hẩy vào đêm tối
Tưới mát muôn vật mà không nghe tiếng
Đường quê đầy mây âm u
Thuyền trên sông chỉ thấy lửa sáng
Sớm mai trong vùng ẩm ướt đỏ thắm
Hoa nở đầy cả thành Cẩm Quan
Dịch thơ:
Mưa lành cũng biết lựa lòng trời
Nhằm lúc xuân về nước mới rơi
Đêm tối âm thầm theo gió tới
Thấm nhuần vạn vật lặng không lời
Đường quê mây kéo đen u ám
Ánh lửa trên thuyền đậu lẻ loi
Nắng sớm chiếu hồng cảnh vật ướt
Cẩm Quan thành ngập những hoa tươi.
(Nguyễn Minh)