Kỹ Năng Tranh Sủng - Edit



Edit: Huệ Hoàng hậu

Beta: Nga Quý tần

Không bao lâu, việc này liền như gió xoáy quét đến từng góc hoàng cung. Đa số phi tần đều có biểu hiện như nhau, hoặc là ném chén ly muỗng đũa trong tay, hoặc là trên tay không có đồ vật thì lấy biểu tình ngây ngốc chứng minh bản thân giật mình. Tóm lại chính là — tập thể câm nín.

Có điều Hoàng hậu nương nương ở Trường Xuân cung thì có vẻ có trình độ cao hơn nhiều, nàng hơi ngẩn ra một khắc, liền lập tức lấy lại tinh thần hỏi: "Trước khi nàng ta sai người đi làm việc này, đã xảy ra chuyện gì?"

Kim ma ma cau mày nói: "Người của chúng ta không tra được cụ thể, chỉ báo lại là Trinh Bảo lâm nói nói mấy câu với Quý phi."

"Nói mấy câu liền khiến cho nàng ta đập bể tắm mà Hoàng thượng xây cho nàng ta?" Khóe miệng Hoàng hậu kéo nụ cười: "Trinh Bảo lâm này, bản lĩnh không nhỏ nha."

"Nương nương, lượng thứ cho lão nô nói thẳng, từ trước đến nay Quý phi làm việc không có cố kỵ, lần này cũng chẳng thấy là vì chuyện gì mà tức giận." Kim ma ma không hiểu, nhìn qua chủ tử còn như rất vui vẻ vậy.

Cứ mặc cho Quý phi tác oai tác quái thế kia, chỉ sợ hoàng cung đều để nàng ta nắm giữ, nương nương còn có thể có uy nghiêm gì đây?

"Đúng là không nhất định nàng ta phải nổi giận, có điều, tất nhiên Hoàng thượng sẽ tức giận." Hoàng hậu nhấc nắp trà, khẽ nhấp một ngụm. Dù sao cũng là Hoàng thượng tự mình ra lệnh cho người khác xây, một phen tâm huyết tặng cho nàng ta. Vậy mà nàng ta không vui một chút liền đập vỡ, Hoàng thượng sủng nàng ta thích nàng ta như thế nào thì nhất định cũng sẽ thất vọng buồn lòng.

Hơn nữa Trinh Bảo lâm còn ở giữa gây thêm chuyện, kết cục liền khó nói.

Đều nói một bước sai, từng bước sai. Ai biết được đây có thể là bước đầu khiến Tiết thị thua hết cả bàn cờ hay không.

Lúc này ở Trữ Tú cung, Trinh Bảo lâm có bản lĩnh không nhỏ trong miệng Hoàng hậu đang đối diện với bể tắm ngọc Lam Điền cùng với bột ngọc vỡ tan trên mặt đất, thân mình quơ quơ. Trên trán nàng không tự giác được mà thấm ra mồ hôi mỏng, môi cắn chặt, sắc mặt có chút tái nhợt.

Dù sao nàng cũng được trong nhà nuông chiều lớn lên, hơn nữa tuy ở đại viện cũng có những thủ đoạn ngáng chân sau lưng, lời nói như giấu kim trong bông, nhưng hiện giờ lại là đao thật súng thật đang hùng hổ bổ nhào đến trước mặt, thực sự làm nàng bị kinh hách không nhẹ.

Ngay cả Nguyên Sương, giờ phút này tâm tình cũng cực kỳ nặng nề. Quý phi nương nương này, có dung mạo có sủng ái có tâm cơ, hiện tại xem ra càng có sự tàn nhẫn, làm việc không theo lẽ thường, trận chiến sau này, nên đánh như thế nào đây?

Tiểu Lâm Tử lấy khăn lau mồ hôi, chỉ huy người làm thôi mà cũng mệt vầy rồi! Hắn đề cao giọng: "Được rồi được rồi, dừng tay đi, dừng tay đi !"

Nội thị công công dẫn đầu trong cung này phần lớn là da thịt non mịn, nếu thực sự để bọn họ đi đập chỉ sợ sẽ bị rách tay. Đương nhiên những kẻ làm việc nặng ở dưới thì sức lực lớn, bọn họ luôn có sẵn, công cụ đập thì tìm ở đâu đây? Tiểu Lâm Tử nhanh trí, hành lang bên kia không phải còn đang xây sửa sao, muốn thứ gì mà không có chứ.

Vì thế, bể tắm Lam Điền được làm từ ba màu ngọc: thúy (xanh) ngọc, mặc (đen) ngọc, hoàng (vàng) ngọc ở dưới sự điều khiển từ xa của Quý phi nương nương, dưới sự đồng lòng hợp lực của mọi người, rơi rớt dần từng viên sáng trong, tan tác giống như giếng hoang thành tàn.

Lúc này mọi người nghe được lời hô của Lâm công công, lập tức dừng tay, chờ sai bảo.

Tiểu Lâm Tử thanh thanh giọng nói, hắn rất khách khí nói với Trinh Bảo lâm: "Quấy nhiễu ngài, thật là ngại quá, bọn nô tài liền cáo lui." Lời nói là khách khí, thần thái lại là kiêu căng.

Tất nhiên hắn không có tư cách để kiêu căng, có điều ai bảo hắn là người của Dực Khôn cung chứ. Hắn đã sớm nhìn ra, nương nương nhà mình với Trinh Bảo lâm này không ưa nhau! Người mà nương nương nhìn không thuận mắt, hắn có thể ôn tồn sao? Dù sao sau lưng hắn không phải có nương nương à!
1

Trinh Bảo lâm tức đến môi cũng phải phát run. Nếu là ở hầu phủ, ai dám đến trong phòng nàng mà dương oai giễu võ? Nàng hé môi nhả chữ: "Nguyên Sương, tiễn, khách!"

Quý phi có thể cho người cầm đồ đến đập, nàng lại không thể sai người mang trả qua đó. Mới chỉ vào cung, nàng còn chưa lập uy được, cung nhân Phương Hoa các sẽ không cúi đầu nghe theo mệnh lệnh của nàng, ngay cả sai bọn họ ngăn cản những hung thần ác quỷ kia cũng không ngăn được, nói gì đến phản kích?

Trừ bỏ bảo trì dáng vẻ không thèm chấp nhặt với hạ nhân, nàng còn có thể làm cái gì?

Nguyên Sương lĩnh mệnh tiễn khách, lại sai khiến mấy cung nhân chỉ biết vâng vâng dạ dạ đi ra ngoài, vỗ lưng thuận khí cho chủ tử, nói: "Chúng ta căn cơ còn nông, mà chủ tử — rốt cuộc là hơi quá nóng nảy." Lần này mở tiệc, vốn ý nàng là muốn cho chủ tử thử Quý phi một chút, không ngờ tới chủ tử không biết nông sâu, trực tiếp đối mặt cùng Quý phi.

Hiện nay chính mình lại tức thành như vậy, chẳng phải là mất nhiều hơn được.

Trinh Bảo lâm cười lạnh: "Ta nóng nảy? Các nàng chỉ biết xem diễn, cứ muốn chờ người khác chậm rãi hạ đi khí thế của Quý phi, nếu ta cũng giống như các nàng, trong cung này sẽ chẳng còn ai có thể ra mặt!"

Nguyên Sương trầm mặc, chủ tử nói nghe cũng có lý, nhưng đặt ở thời điểm đang thăm dò này thì cách làm này cực kì không phù hợp. Tuy nhiên hiện tại chủ tử đang nổi nóng, bản thân không tiện phản bác. Vì thế nàng thay đổi lời nói: "Hiện nay đã là như thế, không bằng liền nhân cơ hội lập uy, thu thập bọn cung nhân, sau này làm việc cũng tiện hơn chút."

Giống như hôm nay, nếu là ở chỗ của chủ tử nương nương có tư lịch thì sẽ không phát sinh chuyện như vậy, ít nhất không thuận lợi như vậy. Mới vừa rồi quả thực là một đường thuận lợi thông suốt cứ như trong cung không người, đợi truyền tới chỗ người khác chỉ sợ cũng một trò cười.

Có nô tài trung tâm giữ gìn, tóm lại sẽ không giống nhau.

Lúc này Trinh Bảo lâm không phản bác, nàng trầm mặc xem như cho phép.

"Ta muốn nghỉ một lát, ngươi bảo người dọn dẹp mấy thứ lung tung rối loạn này đi. Nhìn phiền lòng."

Nguyên Sương nghĩ hiện nay đúng là chủ tử chẳng có tâm tình xử lý này đó, đỡ nàng ấy lên giường nghỉ ngơi, lại dịch chăn cho ổn rồi mới đi gian ngoài xử lý.

---

Bích Đào bảo Sơ Hiểu ban thưởng cho Tiểu Lâm Tử, thong thả ung dung ăn canh táo đỏ nấm tuyết, thỉnh thoảng hỏi Phụng Tử một câu xem tiểu Thừa Cảnh học tập tiến triển thế nào, không có gì khẩn trương.

Không bao lâu, quả nhiên Hoàng đế đến, sắc mặt không được tốt.

Bích Đào ra dấu tay, Vân Lũ cẩn tuân chủ tử phân phó, sai cung nhân khác mang lên chén đũa muỗng canh rồi dẫn đầu cáo lui, đóng cửa lại.

"Hoàng thượng có mệt không? Không bằng uống chén canh nấm tuyết giải lao chút." Nàng múc một muỗng canh từ trong tô đá xanh trong suốt vào trong chén, tiếp đón hoàng đế.

Hoàng đế mặt trầm như nước, hỏi nàng: "Đồ vật trẫm đưa nàng liền không đáng giá như vậy sao?" Chuyện Tiêu Phi kia còn chưa có xong, hắn vốn còn đang đau đầu vì chuyện này, lại xảy ra chuyện này. Hắn vốn chú ý tới cảm xúc của nàng, không muốn tìm nàng trước khi suy nghĩ thông suốt nhưng lại nhịn không được mang theo thù cũ nợ mới tới cùng nàng tính toán.

Trên thực tế, hắn không phải giận nàng đối đãi thế nào với Tiêu Phi, nhiều năm tình cảm là không giả, nhưng tóm lại địa vị ở trong lòng mình so ra là kém nàng. Trái tim hắn băng giá vì cả bản thân hắn đều ở trong kế hoạch của nàng, thành cái đao để nàng hại chết Tiêu Phi.
3

Bích Đào đặt chén xuống, hừ một tiếng: "Đây là Hoàng thượng vì nữ nhân khác mà chất vấn ta?"
1

Hoàng đế không giống như trước đây mà ngon ngọt dỗ nàng. Hắn lạnh mặt, khóe miệng tươi cười mang theo nhàn nhạt châm chọc: "Thì thế nào, nàng thật sự để ý?"

Hai người ở bên nhau nhiều năm, còn gì mà hắn không rõ. Nếu ngay cả người kề bên gối cũng không nhìn rõ được, hắn làm Hoàng đế cũng quá thất bại.

Ở mặt ngoài, xác thật mọi chuyện đều lấy hắn làm trung tâm, nhưng ngẫu nhiên trong lúc lơ đãng toát ra lạnh nhạt cùng không kiên nhẫn, lại làm hắn kinh hãi. Mà trải qua chuyện Hiền phi lần đó, hắn hiểu rõ là bản thân muốn nàng ở bên cạnh, mà không phải tạm bợ cùng nữ nhân khác. Cho nên dù phát hiện những mâu thuẫn như có như không kia, hắn cũng đều áp xuống trong lòng.

Hắn tìm lý do, cho rằng đây là do khi nàng còn nhỏ không được coi trọng gây ra.

Hắn có thể chậm rãi dạy nàng.

Sau khi Thừa Cảnh sinh ra, đúng là nàng bắt đầu biểu hiện ra cảm xúc ỷ lại hắn. Giống như khi Tiêu Phi chế tạo lời đồn đãi hãm hại Thừa Cảnh, lúc đó nhờ mình đi xử lí, tựa như cực kỳ tín nhiệm. Kết quả là, nàng vẫn bày cục trả thù Tiêu Phi, tính toán cả hắn vào cái âm mưu ấy.

Bích Đào sửng sốt.

Thần sắc Hoàng đế lạnh hơn: "Không trả lời được?" Hắn có thể cho nàng thời gian, nhưng không có nghĩa là nàng có thể mãi đứng một chỗ, không muốn tiến lên.

Bích Đào thật sự không trả lời được, bởi vì nàng không biết Hoàng đế lại phát điên cái gì, chỉ cảm thấy không khí này không đúng. Nàng dùng ánh mắt nghiêm túc nhìn hắn: "Hoàng thượng muốn nói điều gì với ta?"

"Nàng thích trẫm chứ?" Hoàng đế tới gần nàng, từ trên cao nhìn xuống mà hỏi, ngữ khí thật nhạt, lại khiến Bích Đào lập tức căng thẳng thần kinh.

Nàng có trực giác rằng lần này không thể giống như trước đây mà ứng phó cho qua. Huống chi, hoàng đế chưa từng có hỏi qua vấn đề này. Nàng bất giác im lặng.

Ngay khi Hoàng đế thất vọng, lại nghe được giọng nói êm nhẹ lại chân thật của nàng: "Chỉ có một chút."

Hoàng đế khựng lại: "Chuyện Tiêu Phi có phải nàng làm hay không?"

"Vâng."

"Tất cả mọi chuyện nàng đều đã lên kế hoạch, biết trẫm nhất định sẽ tức giận mà giết nàng ta?"

"Vâng."

"Vì sao?"

"Nàng ta muốn hại Thừa Cảnh."

"Vậy trẫm đâu? Nàng không hài lòng xử trí của trẫm đối với nàng ta, vì sao không nói?"

Bích Đào cũng cười, châm chọc y như Hoàng đế ban nãy: "Các nàng đều là nữ nhân của ngài." Ai biết ngươi nghe xong có cảm thấy ta lòng tham không đáy hay không, thậm chí quá mức ác độc tàn nhẫn.
1

Hoàng đế không biết nên tức nàng giận nàng hay là tự mình thương tâm. Nhiều năm như vậy, hắn liền dưỡng nàng uổng phí. Bất luận đối tốt với nàng thế nào, nàng đều làm như không thấy.

"Nàng có từng thấy qua trẫm đối tốt với bọn họ giống như đối với nàng? " Hoàng đế nói quả thực có chút nghiến răng nghiến lợi.

"Cho nên Hoàng thượng rất tốt với ta thì các nàng là không tồn tại sao?" Nàng nhẹ nhàng bâng quơ đáp lại một câu.

Sau khi nghe xong, Hoàng đế mang theo khuôn mặt không thể tưởng tượng mà nhìn nàng, tam thê tứ thiếp, Đại Nguyên triều ai không phải như thế? Huống chi hắn là Hoàng đế. "Nàng muốn trẫm chỉ có một mình nàng?"
5

Bích Đào quay mặt, hờ hững mà chống đỡ.

Hoàng đế không thể chịu được thái độ này, hắn ngăn chặn tức giận trong lòng: "Nàng nói rõ ràng cho trẫm!"

Bích Đào phiền lòng, nàng ỷ vào Hoàng đế đối tốt với nàng mà không hề cố kỵ điều gì, nhưng ngày thường còn không phải nàng vắt óc tìm mưu kế khiến hắn vui vẻ? Hắn cho rằng ai cũng có thể nhìn thấy nàng làm nũng giả ngây sao! Hắn không phải ông nội của nàng, lại không phải anh trai của nàng, dựa vào cái gì mà yêu cầu nhiều như vậy.

Khi Hoàng đế sắp sửa bắt được bả vai nàng, nàng trực tiếp quét tô canh nấm tuyết canh trên bàn xuống mặt đất, vỡ nát, nước canh tung tóe. Quả táo đỏ sậm lăn long lóc, lăn đến bên chân Hoàng đế. Sắc mặt Hoàng đế chuyển xanh.

Nhưng chờ đến hắn cúi đầu, lại phát hiện vật nhỏ đang khóc: "Hoàng thượng bức ta thì có ích lợi gì. Ta nói rõ ràng, Hoàng thượng làm được sao? Hoàng thượng luyến tiếc mỹ nhân, ta nói thì có ích lợi gì!" Khuôn mặt nhỏ nhắn kia kìm nén không được bao lâu liền tràn nước mắt, không giống bạch liên hoa chỉ có hai hàng lệ trong mà là tràn ra làm ướt cả hai bầu má. Nếu không phải nàng gắt gao cắn môi, chỉ sợ cũng là lên tiếng khóc lớn.
1

Rốt cuộc sủng nàng nhiều năm như vậy, Hoàng đế thấy bộ dáng này của nàng, mềm lòng vài phần. Càng lâu, hắn nghĩ đến điều nàng muốn, trong lòng lại không còn mâu thuẫn bài xích, nghĩ cứ như vậy đáp ứng nàng cũng là có thể. Hắn cả kinh, không khỏi sa sầm ánh mắt nhìn người trước mặt: "Nàng không thích trẫm, lại muốn trẫm chuyên sủng một mình nàng, trên đời này làm sao có chuyện tốt như vậy?"
14

Ngữ khí này, lại như là có chút buông lỏng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui