Kỹ Năng Tranh Thủ Tình Cảm (Kỹ Năng Tranh Sủng)

Edit: Mẫn Lương Nghi.

Beta: Hy Thái phi

Trinh Bảo lâm lại nhìn "Diễn Cá Đường Thiếp" trên bàn, hạ quyết định nói: "Nguyên Sương, lấy một vò cửu xuân tửu từ trong nhà ra đây."

Nguyên Sương gật đầu: "Nô tỳ đi lấy."

Tiểu thư nhà nàng có tính hiếu thắng rất cường, một khi biết chỗ Quý phi sẽ trình Tô Hợp Hương tẩm rượu, không nhịn được muốn chen tới trước. Bất quá, cái này cũng không phải không tốt, chỉ cần có thể khống chế được cảm xúc, vạn sự vẫn có thể quay đầu lại được.

Hoàng đế hai ngày này xác thực rất vội, hơn nữa chuyện của Trinh Bảo lâm, các phi tần khác cũng sẽ không biết xấu hổ mà truyền ra, chỉ hiểu ngầm với nhau thôi. Cho nên hắn cũng không biết Tiết Bích Đào đã đổ thêm cho Trinh Bảo lâm bao nhiêu cái "hào quang chói lọi" đâu.

Hắn sắc mặt như thường ngồi ở đó, Trinh Bảo lâm giữ lấy ấm đun nước bằng ngọc, từng giọt rượu như thanh tuyền rót vào trong chén, tỏa ra hương thơm quyến rũ.

Hoàng đế xoay chuyển chén rượu, cười nói: "Sắc thanh như thế, thật là rượu?"

"Càn khôn trong đó, Hoàng thượng uống là biết." Trinh Bảo lâm sóng mắt nhẹ chuyển, cong môi cười khẽ.

Hoàng đế uống cạn ly, lúc đầu mát lạnh, lúc sau có chút cảm giác sặc cay dâng lên cổ họng, Hoàng đế cười một tiếng: "Chính xác là băng hỏa lưỡng trọng thiên."

Trinh Bảo lâm ngón tay vừa thon vừa dài, lại rót thêm một chén nữa: "Ngâm chín mùa xuân ủ chín năm, tác dụng chậm tất nhiên là đủ thực. Hoàng thượng chẳng lẽ không nếm được như vậy?" Nàng nâng cao tay trình chén rượu cho hắn, lười biếng mỉm cười.

"Đây là dùng phép khích tướng?" Hoàng đế cười như không cười.

Trinh Bảo lâm cười đến hai vai run lên: "Thánh thượng anh minh cơ trí, quả thật là phúc của Đại Nguyên ta."

Hoàng đế cười, quả là uống đến say, nói: "Thế này nên vui vẻ sao?"

Trinh Bảo lâm bừng tỉnh đại ngộ: "Nguyên lai Hoàng thượng không cảm thấy rượu này uống ngon, mà là vì ở chỗ thiếp thân vui vẻ ư?"

"Ai dạy ca ca ngươi mỗi ngày trưng khuôn mặt lạnh ra cho trẫm xem?" Hoàng đế gác chén rượu xuống, nói: "Giống như trẫm thiếu hắn mấy vạn lượng bạc vậy."

Trinh Bảo lâm chép miệng: "Ca ca cũng quá xen vào việc người khác..." Nguyên lai, vẫn là Hoàng thượng vì cho ca ca nàng một cái công đạo mới tới tìm nàng, điều này khiến cho tâm tình của nàng hơi mất mát một chút.

"Trẫm thấy cảm tình của các ngươi thật tốt."

"Vâng." Trinh Bảo lâm đáp ngắn gọn, nàng nhớ lần trước cũng giống như vậy, chưa nói chuyện được bao lâu, chủ đề lại chuyển lên người của ca ca nàng, vì vậy khiến cho nàng có chút uể oải.

"Sao thần sắc của ngươi lại giống như bị ủy khuất như vậy?" Hoàng đế thấy thần sắc của nàng không tốt, quan tâm hỏi. Ước chừng là bởi vì hắn coi Hùng Nghiêu là bằng hữu, coi Trinh Bảo lâm nàng cũng chỉ giống như muội muội của bằng hữu, quan tâm hơn so với người ngoài mà thôi.

"Thiếp không sao," nàng lười biếng trả lời, khóe mắt rủ xuống, lộ ra bộ dáng tinh thần không được khỏe. Không đợi Hoàng đế hỏi lại, nàng làm như nghĩ tới gì đó, lấm lét nhìn hắn, ấp úng không dám mở lời: "Chỉ là..."

Hoàng đế thấy bộ dáng thấp thỏm của nàng, hỏi: "Là có việc muốn trẫm làm chủ giúp ngươi?"

Trinh Bảo lâm đem chuyện Tiết Bích Đào đưa quyển sử ký kia nói cho Hoàng đế, hai tay nắm chặt áo gấm, có chút ngại ngùng bất an, nói: "Chuyện như thế xảy ra liền làm trò cười trước mặt người khác, thiếp thân lúc ấy đúng là xấu hổ muốn chết đi được ——"

Hoàng đế quẫn bách. Chuyện này nếu như là một phi tần khác vạch trần ra thì hắn đã sớm bị tức đến nghẹn ứ, một cái là tự mình thám thính tin tức từ hắn, một cái khác là đem tin tức này tiết lộ ra cho mọi người biết. Nếu như là bảo bối ngoan làm, chuyện này thực sự làm cho hắn vừa yêu vừa giận.

Nàng chú ý đến mình như vậy, có thể là vì ghen, vì để hắn trong lòng. Nhưng mà mặc dù muốn tạt nước Trinh Bảo lâm thì cũng không nên tiện thể tạt luôn cả hắn a. Không thể làm chuyện khác tốt hơn sao.

Hoàng đế cảm thấy có chút xấu hổ, có chút giống như tiểu hài tử nhà mình đi bắt nạt con nhà người ta vậy, vội quở trách nàng, đồng thời giữ ý tứ: "Quý phi chắc là muốn nói giỡn với ngươi."

Trinh Bảo lâm tâm lạnh đi, nhưng nàng nghĩ, rốt cuộc Quý phi cùng Hoàng Thượng nhiều năm, nếu như Hoàng thượng quá mức tin tưởng mình, trái lại trở thành người bạc tình. Nhưng mà nàng vẫn không cam lòng, mạnh mẽ biện hộ một câu: "Cố tình gửi quyển sử ký kia, nếu nói không phải cố ý..."

"Được rồi." Hoàng đế chen vào. Vốn dĩ bởi vì Hùng Nghiêu nên hắn mới chú ý nàng trong cung, nhưng nếu nàng cứ cố chấp lải nhải mãi về vấn đề này, hắn cũng sẽ không nghe.

Kỳ thật nếu đổi lập trường, đổi thành là người khác gây chuyện, Hoàng đế tất nhiên sẽ giận tím mặt, bằng mọi cách giữ gìn. Nhưng người chơi xấu chính là Tiết Bích Đào, hắn mới không cảm thấy thế có gì không được, chỉ xem nó là một trò đùa dai. Rốt cuộc Tiết Bích Đào không phải là đã có "tiền khoa chồng chất".

Trinh Bảo lâm cắn môi nhìn hắn, ánh mắt quật cường kia lại có phần giống bảo bối ngoan nhà hắn. Lòng hắn bỗng chốc trở nên mềm ra, nhưng chung quy vẫn cảm thấy nàng ta không khỏe, chỉ nói một tiếng: "Ngươi nên đi nghỉ ngơi sớm một chút." Sau đó đứng dậy chuẩn bị đi.

Trinh Bảo lâm không ngăn cản, nàng trực giác ngăn không được. Nàng rốt cuộc nhịn không được lập tức chạy vào buồng, nhảy lên giường trùm chăn, tâm vẫn rất khó chịu.

Nguyên Sương thu thập xong chén rượu, tiến vào xem nàng xả giận lên chăn, thanh âm thanh lãnh vang lên: "Tiểu thư hình như có chịu một chút ủy khuất."

Trinh Bảo lâm quay đầu, như đã tìm được người có thể tâm tình với mình, hỏi: "Ngươi cũng cảm thấy?" Đây là lần thứ hai mà nàng phải chịu ủy khuất rồi, lần thứ nhất là do Quý phi gây ra.

Nguyên Sương không quản, nói tiếp: "Cũng là do tiểu thư không nắm được đúng thời điểm."

"Nguyên Sương... ngươi thật không thú vị!" Trinh Bảo lâm không khách khí nói một tiếng.

"Tiểu thư, làm người nên biết nhìn xa trông rộng. Tiểu thư chịu qua ủy khuất, Hoàng thượng còn không chịu qua?" Nguyên Sương tinh tế phân trần cho nàng hiểu: "Tiểu thư là hòn ngọc quý trên tay, Hoàng thượng lại là chân long thiên tử. Thân phận tôn quý như vậy, tiểu thư nào có thể so sánh? Nghịch ý tứ của Hoàng thượng, chung quy tiểu thư vẫn là người chịu khổ."

"Hừ... Ta không thích cách Hoàng thượng giữ gìn nữ nhân của hắn một chút nào, rõ ràng chuyện đó là nàng ta làm, vậy mà còn cho rằng là nàng ta nói giỡn với ta. Vậy đợi lúc khác ta cùng chơi trò này với nàng!"

Nguyên Sương biểu tình không chút dao động, nhắc nhở nàng, nói: "Trong nhà tiểu thư không ít tỷ muội, lúc tranh đoạt đồ vật mà tất cả cùng coi trọng, tiểu thư đã làm như thế nào?"

Trinh bảo lâm ngừng tay, lâm vào suy nghĩ: "Ta đã làm như thế nào..."

"Nhất thời ủy khuất thì chưa tính là gì, cả đời chịu ủy khuất mới tính là thực sự ủy khuất." Nguyên Sương thấy nàng hiểu rồi cũng chỉ cau mày, nhẹ giọng nói.

Tiểu thư là bị sự việc trước mắt chiếm toàn bộ chú ý, đã quên mất con đường cần phải đi, làm bất cứ chuyện gì cũng không đạt được đến mục đích thực sự.

---

Tiết Bích Đào biết Hoàng thượng lật thẻ bài của Trinh Bảo lâm liền chu môi không vui, nàng muốn sai Phụng Tử đi xuống bếp, đem Tô Hợp Hương đi tẩm rượu mà.

Vốn đang muốn cho Hoàng thượng nếm thử, nhưng mà hiện tại, hừ!

Hoàng đế vừa về đến đã thấy bảo bối ngoan đang ngồi trên ghế con, cầm cái bát, dùng muỗng bạc quấy quấy, thỉnh thoảng lại nếm một chút, ngây ngô cười.

Hắn nhìn về phía Phụng Tử đang đứng bên cạnh hầu hạ, Phụng Tử ho một tiếng, dịch sang vài bước, nhẹ giọng nói: "Chủ tử có uống một chút rượu, e là có chút say." Nàng thấy Hoàng Thượng phất tay một cái ý muốn mọi người lui xuống, liền liếc mắt một cái, các cung nhân gần đó hiểu ý lui ra.

Tiết Bích Đào dường như nghe thấy tiếng đóng cửa, nghiêng đầu nhìn thoáng qua. Hai ba đóa tiên đào cài trên mái tóc, trâm nghiêng xuống một bên, đôi mắt đẹp nhập nhèm, bờ môi căng mọng ướt át, hai má vì say rượu mà đỏ bừng lên, vựng vựng hồ hồ, tựa như xấu hổ, giống một con thuyền nhỏ lênh đênh trên mặt nước, sóng gợn dịu dàng.

Khiến cho tâm Hoàng đế cũng phải gợn sóng.

Hoàng đế thanh âm trầm thấp: "Sao lại uống rượu?"

Tiết Bích Đào vừa nhìn thấy Hoàng đế, tức khắc xoay qua mặt đi không để ý tới, lại ăn thêm một muỗng, cảm nhận ngũ tạng ấm áp dễ chịu. Tuy nói là rượu, bỏ thêm Tô Hợp Hương vào lại ngon hơn không ít, uống vào ngọt hương mát lạnh, chính nàng cũng không nhịn được bỏ thêm vài viên vào, uống thêm vài ngụm.

Nhưng mà dù sao cũng có chút nóng.

Hoàng đế thấy nàng như vậy cũng không giận, xuống tay lôi kéo cổ áo, tay nàng vừa lật, thân người uốn éo, liền lộ ra nửa cái bả vai trắng như tuyết, hung hăng chạm vào tâm của Hoàng đế.

Hoàng đế đi tới ôm lấy nàng một cái, thổi nhẹ bên tai của nàng: "Không sợ bị cảm lạnh sao?" Nói xong liền bế nàng lên.

Tiết Bích Đào tránh không được, làm một bộ ngang ngược không muốn cho hắn bế lên, dẩu môi lên, không vui nói: "Ngươi trở về từ chỗ của nữ nhân khác!"

Hô! hiện tại cô nương này một bộ ngạo khí, há miệng chu môi, kiêng kị đều ném hết.

Hoàng đế cũng sớm quen nàng như vậy, thời điểm nàng một miệng xưng thiếp thân với Hoàng thượng, nếu như không phải đang giận dỗi thì hắn có mà đi đầu xuống đất. Đương nhiên, hơi tí là ngươi với ta như thế này, đơn giản là nàng muốn đổi phương pháp kháng nghị với hắn. Hoàng đế vội nói với nàng: "Mới ngồi được một lúc, nghĩ tới nàng là liền chạy ngay về."

Tiết Bích Đào xô đẩy hắn, thái độ vẫn không thay đổi: "Nếu như không nghĩ tới ta, thì ngươi sẽ không quay về."

"Sao có thể không nghĩ tới nàng được," Hoàng đế phủ nhận: "Trẫm vẫn luôn nhớ tới nàng mà." Nói hết câu, chính hắn cũng sửng sốt.

Tay Tiết Bích Đào đang không ngừng đẩy hắn cũng mềm đi, âm thanh chợt trở nên kéo dài: "Không nói dối chứ?"

"Ừ." Hoàng đế hơi giật mình.

"Hoàng Thượng xích ra một chút." Tiết Bích Đào trong lồng ngực của Hoàng đế vội nói, người còn không đứng nổi, chốc lát đầu ngả bên trái, chốc lát lại ngả bên phải, ngón tay thon dài chọc bên hông của hắn, âm thanh phát ra từ xoang mũi: "Không được nhúc nhích."

Hoàng đế bật cười, đem ót của nàng ấn xuống sườn vai trái: "Rốt cuộc là động hay là bất động?"

"Có chút nóng," Tiết Bích Đào bị chế trụ bỗng nói: "Đừng nhúc nhích, sau đó xích ra một chút, nóng lắm." Nàng cắn môi, lại lần nữa nhấn mạnh.

Người uống say thường là không có logic gì cả.

Hoàng đế nửa ôm nàng đứng lên, vì vừa mới lăn lộn nên đầu tóc nàng có chút rũ rượi, cây trâm lưu càng thấp, Hoàng đế đỡ nàng, thấp giọng hỏi: "Có muốn nghỉ ngơi không?"

Người uống say sẽ uống càng say, vì họ sẽ không bao giờ nhận mình say. Tiết Bích Đào cũng là người như thế, nàng rũ đầu, mép tóc tán loạn trong lồng ngực Hoàng đế, khuôn mặt dựa nhẹ, má trái càng thêm hồng hào, tựa như huyết bồ câu. Thanh âm thúc giục, giống như lẩm bẩm: "Muốn uống rượu uống rượu uống rượu ——"

Mềm mại nằm trong ngực Hoàng đế, lại quấy phá người vô cùng, Hoàng đế nửa bất đắc dĩ nửa sủng nịch, nói: "Được, trẫm ôm nàng lên giường nghỉ ngơi, sau đó cho nàng uống rượu được không?" Xét tâm tư của nam nhân, trước kia Hoàng đế cũng muốn chuốc say nàng, tiện thể lĩnh hội một chút phong tình.

Bất quá bảo bối ngoan tửu lượng tốt, men say chỉ lên phía trên mặt, lâu dần hắn cũng từ bỏ ý định này.

"Lần sau không cho nàng uống nhiều vậy nữa." Hắn lấy tay vuốt ve khuôn mặt nóng lên của nàng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui