Kỹ Năng Tranh Thủ Tình Cảm


Thời gian nháy mắt trôi qua, đảo mắt đã nhập thu. Cây bích đào vốn chỉ nở hoa không kết quả giờ đây cũng hoa tàn lá rụng.
Đầu tháng bảy, An tuyển thị của Vũ Hương uyển bình an sinh ra một đứa con trai, trở thành đương kim tứ hoàng tử. An tuyển thị cũng đặc biệt được phong thành An tài nhân, mẫu bằng tử quý.
Mặc dù thế, người luôn phong quang vô hạn trong hậu cung vẫn là Trân tần nương nương của Phương Hoa các. Từ lúc thủ đoạn nàng trừng trị cống nữ Hoàng thị bị truyền ra, thánh thượng không hề có ý trách cứ. Vì vậy, trong hậu cung tạm thời không ai dám đối đầu với mũi nhọn này.
Bị lột đồ ngâm mình trong ao chịu nhục, chẳng thà một đao ngay cổ còn thống khoái hơn.
Quả nhiên, ngày hôm sau, từ lãnh cung truyền ra tin tức, Hoàng thị dùng khăn trắng treo cổ tự tử, khiến những người không được ân sủng thổn thức không thôi.
Có thể một ngày nào đó, chính mình vô ý, cũng sẽ rơi vào kết cục như thế? Nghe nói ngày ấy Hoàng thị chẳng qua vấp phải váy của Trân tần mới bị như thế, bất quá là lỡ tay thôi. Chẳng những phải chịu nhục, còn bị tống vào lãnh cung, một đời không thể trở ra. Đáng thương như vậy, cũng khó trách nàng luẩn quẩn trong lòng.
Đương nhiên, những phi tử địa vị cao tin tức rất linh thông, tất nhiên biết rõ chân tướng. Hoàng đế thân là nam nhân, khó có thể nói gì, nhưng các nàng là nữ nhân, có thể hiểu rất rõ. Chỉ là, các nàng làm gì tốt bụng mà đem chuyện Trân tần mới là người bị hại nói ra?
Thời điểm Tiết Bích Đào được cung nhân dẫn vào chính điện của Trữ Tú Cung, liền nhìn thấy Trinh quý tần tay ôm tam công chúa mới hai tuổi chơi đùa. Khi Trinh quý tần quay lại nhìn này, tay cũng chuyển động đụng phải tam công chúa, khiến đồ chơi trong tay nó nhất thời buông lỏng, “lạch cạch” rơi xuống đất.
Tiểu công chúa bắt đầu mếu, ánh mắt dần trở nên ướt át.
Bích Đào không tự giác mà mỉm cười, tiến lên nhặt lấy con quay đồ chơi, đặt vào tay tiểu công chúa. Trực tiếp lợi dụng chuyện này để bỏ qua bước thỉnh an Trinh quý tần.
Trinh quý tần cũng không để ý điểm ấy, sau khi mời nàng ngồi xuống liền phân phó tiểu cung nữ đi pha trà. Tiểu công chúa khi lấy lại được đồ chơi thì tiếp tục đùa giỡn. Nàng mềm mại nhìn tiểu công chúa, sờ sờ đầu nó, lại xoay người nói với Bích Đào:” Muội muội hôm nay đến là có chuyện gì?”

“Muốn mượn người của quý tần nương nương dùng một chút thôi.” Bích Đào đi thẳng vào vấn đề, cười vân đạm phong khinh.
Trinh quý tần cảm thấy có chút kỳ quái. Nàng cùng Trân tần này không có nửa điểm giao tình, đang êm đẹp sao lại chạy tới chỗ nàng mượn người?
Nàng cười nói:” Muội muội nói chuyện vẫn thật thẳng thắn. Chỉ là, không biết muội muội muốn mượn người nào?”
Nữ nhân hậu cung nhiều như vậy, chỉ cần không phải hoàn toàn đối địch, sẽ không một ngụm từ chối. Cho dù các nàng có hiềm khích đi nữa, chỉ dựa vào hành động Bích Đào nhặt món đồ chơi lên, nàng cũng hiểu được, hôm nay đại để là hoà hợp êm thấm đi.
Bích Đào tiếp nhận tách trà tiểu cung nữ lo sợ bưng tới, nhẹ nhàng thổi, nhưng chưa đụng miệng, mà trước cười đáp:” Ta nghe nói tiểu cung nữ bên cạnh Khúc ngự nữ, a, hình như kêu là Minh Hà, là người của quý tần?”
Lời này vừa nói ra, không khí liền trầm xuống. Trinh quý tần có chút tối mặt, nhưng khoé miệng vẫn cười:” Đã là nghe nói, tự nhiên có thể là giả. Bổn cung không biết muội muội nghe được tiếng gió từ ai?” Bị người vạch trần, mặt mũi nàng có chút khó chịu.
Nàng sớm nên biết Trân tần chính là loại người không quanh co lòng vòng.
“Chẳng qua là ta vừa xuống tay thì phát hiện mình chậm một bước, cho nên mới điều tra nàng. Người bên ngoài chắc là không biết. Quý tần nương nương hà tất phải lo lắng.” Đem quyết định của mình lộ ra một phần, cũng chính là muốn cạy miệng Trinh quý tần.
Nói tới đây, Trinh quý tần đã biết, đây không phải là bái phỏng bình thường rồi. Nàng kêu nhũ nương ôm tam công chúa đi xuống, để chuyên tâm ứng phó với người trước mắt.
Tiểu công chúa đang vui vẻ, khi bị nhũ nương ôm, nàng không tình nguyện quyến luyến trên người mẫu thân hồi lâu, sau đó mới mang theo đồ chơi rời đi. Trước khi chia tay, nàng còn giận dỗi ước định với mẫu thân:” Nương, nương, ăn cơm cơm, cùng nhau chơi đùa.”
Chính là muốn ăn xong liền cùng chơi.

Bích Đào lúc này không có chút không kiên nhẫn nào, nàng thấy tình cảnh này, không tự giác mà mơn trớn bụng. Trogn lòng còn đang rối rắm chuyện sinh hay không sinh. Vốn đã định thuận theo tự nhiên, nhưng lỡ như có cảm tình, lại không thể mang đi, trong lòng nàng tổng vẫn không được tự nhiên.
Đợi toàn bộ cung nhân lui ra rồi, Trinh quý tần mới trầm ngâm hỏi:” Muội muội muốn làm cái gì?”
“Chẳng lẽ quý tần không nghe nói, hoàng thượng muốn tính toán để Khúc ngự nữ dời cung sao?” Trong mắt Bích Đào xẹt qua tia sáng lạnh.Dù việc đưa điểm tâm không có đả động hoàng thượng, nhưng hắn không chịu nổi Đức phi cứ khuyên bảo mãi. Dù sao Khúc Hãn Nhiên cũng có phân vị, cứ ở lại Lưu Hương Uyển cũng không hợp lẽ.
Nói tới đây, việc này đối với hoàng đế không có gì lớn. Nếu an bài phi tần dời điện cũng phải chờ Bích Đào đồng ý, vậy hắn làm hoàng đế làm gì nữa. Nếu lúc trước đã đáp ứng với vật nhỏ là không lật bài tử của Khúc ngự nữ, hắn tự nhiên sẽ giữ lời. Nhưng những chuyện khác cũng không nghe nàng hoàn toàn.
Nhưng hắn không biết, trong lòng nữ nhân cửu khúc loan nhiễu. Ban đầu không cẩn thận để nàng thăng vị, bây giờ lại cho nàng dời cung, ai biết được tiếp đó có phải là không cẩn thận khiến hoàng đế sinh hứng thú với nàng không? Đến lúc đó, Bích Đào nào dám thực sự ngăn cản.
Nàng làm ra nhiều chuyện, hoàng đế sở dĩ không trách tội vì một là trong lòng hắn có nàng. Thứ hai là bởi vì hắn đối với bọn họ không có tình cảm gì đáng kể. Chờ có tình cảm rồi, dù là có nghiêng về Bích Đào, trong lòng cũng khó tránh khỏi nảy sinh gút mắc.
Trừ phi, Bích Đào trong lòng hắn đạt tới vị trí tối cao, không ai sánh bằng.
“Thì sao” Trinh quý tần gảy gảy viên hồng châu, khẽ cười nói:” Việc này muội muội quả thật xui xẻo, nhưng không liên quan tới bổn cung.”
Trong cung người nào không biết Trân tần cùng những nữ nhân trong Lưu Hương Uyển ba lần bốn lượt xung đột. Muốn nói ai là người gấp nhất, quả thật là Trân tần. Bất quá, này đương nhiên chỉ là mặt ngoài.
“Nếu quý tần thật sự cảm thấy chính mình vô can, ta cũng không nói nhiều. Cáo từ.” Bích Đào không quen bộ dạng làm bộ làm tịch của nàng, trực tiếp nói. Dù sao kết quả cũng như nhau, nàng không bằng trở về cung hưởng thụ tắm trong bồn hoa đi. Hoàng đế mới dùng ngọc lam điềm khảm cho nàng một cái bồn tắm cực lớn nha. Cuối cùng cũng không cần phải ở trong cái thùng gỗ nhỏ xíu, thừa tay thừa chân rồi.
Ý, nàng nghĩ vậy có phải hay không có chút khoe khoang?

Trở về vấn đề chính.
Hoàng hậu cáo ốm thối lui về sau màn. Trinh quý tần cúi đầu dưới tay hoàng hậu đã nhiều năm, nhất định phá huỷ không ít chuyện của Đức phi. Hiện nay Đức phi cầm quyền, há có thể không nơi trốn tìm nàng? Muốn cùng nàng kết hợp để hạ bệ Khúc Hãn Nhiên, Trinh quý tần cũng không thể coi như không quan trọng.
Có hay không địa vị cao phi tần đích bồi dưỡng, Trinh quý tần và Khúc Hãn Nhiên chênh lệch rất lớn. Nếu so sánh ở hiện đại thì chính là con nhà dân với con nhà quan. Tuy rằng đám con nhà quan kỳ thật không thi đỗ làm nhân viên nhà nước, nhưng bọn họ bình thường đều đi du học, trở về lại mở công ty vất vả hai ba năm là có thể lên tới địa vị cao rồi.
Trong cung thường nói mẹ sang vì con, lại không biết rằng, con cũng quý vì mẹ. Bằng không, tại sao An tài tử sinh ra tứ hoàng tử, lại không được thánh thượng coi trọng? Trinh quý tần nếu không có sủng ái nhất định, ngày trôi qua của tam công chúa cũng không có tốt như vậy đâu.
Nụ cười trên mặt Trinh quý tần cứng đờ. Trân tần này thật không phải làm cho người ta muốn bóp chết bình thường đâu. Làm việc không theo lẽ thường gì hết. Nhưng nói tới nước này, nàng cũng đành hạ giọng:” Muội muội đừng vội. Lại không biết muội muội có tính toán gì?”
Ban đầu Trinh quý tần bị Bích Đào châm ngòi, quả thật có an bài chỗ Khúc ngự nữ, Minh Hà chính là một trong số đó.
Nhưng người cũng không phải nói mượn liền mượn. Hai bên muốn xuất ra người, lực hoặc tiền tài thì phải cả hai đều có lợi, giao dịch mới tính là công bằng. Nếu người khác nói vài câu nàng liền ngốc nghếch nhảy ra trước, thì thật sự là nuôi bao nhiêu người cũng không đủ.
“Quý tần nếu tin ta, đem người cho ta mượn dùng một chút. Kết quả tự biết.”
“Này…” Trinh quý tần liễm mi suy nghĩ, có chút do dự. Kỳ thật trong lòng dĩ nhiên đang kêu gào: Tin ngươi, tin ngươi mới có quỷ à. Ai biết ngươi lại làm ra chuyện gì nữa.
Bích Đào cũng không phải không muốn nói ra, nhưng muốn lấy ra cái gì đó, nàng đương nhiên phải dùng vu cổ thuật khiến Trinh quý tần quan tâm. Nhưng chẳng phải là bị nàng nắm nhước điểm sao? Đợi kết thúc rồi, nàng dù có điều hoài nghi, cũng không nghĩ được là do cái gì. Có tra cũng không tra ra.
Vì thế, nàng ra vẻ đùa cợt:” Quý tần tìm ba bốn tháng, nhưng Khúc Ngự Nữ vẫn như cũ bình yên vô sự chói mắt trước mặt hoàng thượng, không lẽ cứ vậy sợ nàng ta?”
“Muội muội làm gì kích ta.” Trinh quý tần cười, chỉ là cười cũng không phải tốt đẹp lắm. Nàng mím môi nói:” Nếu là muội muội cố ý không đem tính toán toán nói rõ với ta, ta thật khó có thể yên tâm.”
Nàng thấy Bích Đào vẫn như cũ bình tĩnh ngồi một bên, cũng không nói tiếp, có thể thấy được là thật tâm không nghĩ muốn thuyết minh, thân mình nàng không khỏi giật giật:” Bất quá, thấy muội muội chắc chắn như vậy, ta liền muốn xem muội muội sẽ làm ra sao.” Dù sao không cần chính mình ra tay được, nếu thành công thì đương nhiên tốt. Nàng lo lắng là, không biết giữa đường có nhảy ra chuyện gì khác hay không.

Bất quá, Minh Hà dù sao cũng là người của nàng.
Bích Đào đạt được mục đích, khách khí vài câu cùng Trinh quý tần rồi trở về Phương Hoa các.
Nàng cũng không phải không muốn tìm một người làm việc này. Nhưng chuyện Khúc Hãn Nhiên chuyển cung đã rất gấp rồi, đã có sẵn điều kiện, nàng sao không lợi dụng chứ?
——— ———-
“Ngày mai sẽ chuyển tới Vĩnh Thọ Cung, chủ tử sao không ăn mặc đẹp một chút ạ?” Minh Hà đem khăn ấm tới cho Khúc Hãn Nhiên, lên tiếng đề nghị.
“Có hơi rêu rao không?” Khúc Hãn Nhiên cẩn thận chà lau hai gò má, do dự hỏi.
“Sao có thể ạ.” Minh Hà cười khéo, giải thích:” Nương nương trong cung nhiều như vậy, ngài cũng không phải là bị biếm cung, đây là chuyển tốt nha! Nếu rêu rao như lời chủ tử nói, làm sao có thể xuất ra khí phái của các chủ tử nương nương? Sao có thể khiến cung nhân tâm phục.”
“Ngươi nói cũng có lý.” Khúc Hãn Nhiên gật đầu:” Nhưng đừng lướt qua Đức phi nương nương mới tốt.”
“Nô tỳ hiểu rõ.” Có lẽ là vì đề nghị được chấp nhận, giọng nói của nàng lộ ra ba phần nhẹ nhàng. “Trong tráp trang sức Đức phi nương nương cho người mang tới có một cái hoa điền hình hoa mai (Là cái miếng dán trước trán các phi tần ý, giống Võ mị nương của Phạm Băng Băng ấy các bạn =)) ). Hay là sáng mai dùng đi ạ. Hiện giờ trong cung đang lưu hành loại này, chủ tử cũng không thể thua kém người ta.”
“Thật sao?” Khúc Hãn Nhiên không có nghe nói.
Minh Hà một bên đem khăn tay thu lại, một bên nói:” Chủ tử sao có thời gian xử lý mấy việc vặt nay, có vài thứ không nhớ được là chuyện bình thường. Nô tỳ đều thu thập ổn thoả cho chủ tử, ngài cứ yên tâm.”
Khúc Hãn Nhiên giống như đang cười:” May mắn có ngươi chiếu cố ta.”
“Làm sao dám nhận tiếng tạ ơn của chủ tử, bất quá là bổn phận của nô tỳ mà thôi.” Minh Hà hầu hạ Khúc Hãn Nhiên cởi áo lên giường xong, thổi tắt nến, sau đó rời đi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận