Sau khi Tô Minh Nguyệt nói qua điện thoại là kịch bản không thích hợp, cô không nói thêm gì nữa, cắn môi chờ câu trả lời của Tạ Hiểu Đông.Tạ Hiểu Đông ở đầu bên kia điện thoại có vẻ không ngạc nhiên lắm, mà chỉ hỏi cô: "Em cảm thấy chỗ nào không thích hợp?"Tô Minh Nguyệt: "Yêu cầu của AiCo là thể hiện bản thân.
Em xem những tình tiết trong kịch bản mà anh đưa rồi.
Chúng có vẻ rất phổ thông, giống như một sản phẩm của dây chuyền lắp ráp vậy."Tạ Hiểu Đông khịt mũi: "Anh thấy vẫn ổn mà, thế em nảy ra chủ ý gì rồi? Là một diễn viên chuyên nghiệp, nếu em không thể hiện được ưu điểm của mình về phương diện này thì còn thể hiện cái gì nữa? Em có thể đánh bại những người mẫu chân dài kia sao?" "Tô Minh Nguyệt: "Em cảm thấy những nội dung này dường như thiếu đi cái gì đó, những thứ này không phải là chính bản thân em ..."Tạ Hiểu Đông: "Quay xong là được chứ gì, thiếu cái gì có thể quay bù mà.
Anh biết ý của em.
Trạng thái của em hiện tại không phải là cái đã được viết ra trong kịch bản, nhưng em có thể diễn vai đó như thể đó là mong ước của em mà.
Em cho rằng những người khác quay cũng đều là chính họ ngoài đời sao? Mọi người đều không phải đang diễn đó sao, cái này chắc không cần anh phải nói em mới biết chứ? "Tô Minh Nguyệt nắm chặt điện thoại.
Những gì anh ấy nói đều là đúng.
Tất cả chỉ là diễn.
Đó không phải là những gì cô ấy đã làm sao?Tạ Hiểu Đông cảm thấy Tô Minh Nguyệt sắp bị anh thuyết phục, anh lại nói: "Em nói đi, là do em không muốn quay, hay là không dám quay?"Tô Minh Nguyệt cười: "Quay chứ.
Đã đi đến bước này rồi, em có thể không quay không?"Cô nghỉ ngơi một chút, nghe lời bác sĩ, ngày nào cũng cầm gậy tự sướng chạy đi khắp nơi, cô cảm thấy hiện tại không còn áp lực khi quay phim nữa, cũng muốn kiểm chứng hiệu quả của việc thực sự đi đến trường quay.Tạ Hiểu Đông: "Thế là được rồi, đừng suy nghĩ mấy chuyện thực hư kia nữa, tận dụng thời gian, 1 tiếng nữa anh tới đón em, buổi trưa đi theo bọn anh đến trường quay ăn trực cơm hộp."Tô Minh Nguyệt cho Dafu vào lồng, nó vẫn chưa được tiêm phòng, Vu Thành Quang bảo cô không được đưa Dafu ra khỏi nhà.Tạ Hiểu Đông đưa cô đến cổng trường quay số 2 và để cô vào trước, trong khi đó anh đến trụ sở chính tìm Đường Kiệt Nhân để chuẩn bị cho buổi quay chiều nay.Trước khi đi, anh ấy còn nói: "Nguyệt Nguyệt, hôm nay đừng có áp lực gì nha.
Sắp đặt trong trường quay đều do người của chúng ta làm, anh đã bảo bọn họ chuẩn bị thật tốt ánh sáng tự nhiên rồi."“Cảm ơn anh Đông.” Tô Minh Nguyệt gật đầu cảm ơn, nhìn chiếc xe chở Tạ Hiểu Đông lái về phía tòa nhà văn phòng trụ sở chính.Có lẽ phương pháp tự điều trị thực sự có tác dụng, khi bước vào trường quay quen thuộc một lần nữa, cô cảm thấy thư thả hơn rất nhiều.Quả như lời Tạ Hiểu Đông đã nói, trường quay rất sáng sủa, bối cảnh quay phim cũng đã được bố trí chu đáo trong đây rồi.Cô hào hứng bước tới khi thấy phim trường tạm thời này, cách thiết kế bên trong và cách sắp xếp đồ vật, giống hệt phim trường mà cô từng quay bộ phim đầu tiên sáu năm trước.Bao An An đang ngồi trong phòng thay đồ, mắt cô ấy sáng lên khi thấy cô bước vào phòng."Nguyệt Nguyệt! Mau ngồi đi, lâu lắm không gặp em rồi." Bao An An quan tâm nhìn chằm chằm vào mặt cô hồi lâu."Chà, da của em đẹp hơn lần trước rất nhiều.
Lần trước chúng ta gặp nhau, chị cảm thấy em rất căng thẳng.
Hôm nay chúng ta ở địa bàn của mình rồi, vì vậy chúng ta có thể chuẩn bị thật kỹ lưỡng.
Giám đốc Tạ đã nói chiều nay ở đây không có đoàn nào khác ngoài chúng ta."Tô Minh Nguyệt ngồi trước gương trang điểm và nhìn vào khuôn mặt của mình.
Cô biết Bao An An đang nói đến buổi chụp thử ở AiCo mà cô đã may mắn sống sót qua lần trước, cô cười nói: "Ở nhà nghỉ ngơi hơn nửa tháng, mặt em cũng to ra rồi này."Bao An An: "Đâu có đâu, chị phát hiện ra em thật sự không nhận ra vẻ đẹp của chính mình.
Em còn muốn trở thành tiên nữ nữa à?"Tô Minh Nguyệt trong gương có đôi lông mày cong và nụ cười trên môi, nhưng cô không ngờ lời khen của An An còn mượt hơn cả fan của cô.“Nguyệt Nguyệt, em chưa ăn cơm đúng không.
Giám đốc Tạ bảo chị đặt cơm hộp ở căng tin, đợi chút chị đi lấy cơm nhé.” Bao An An nói xong liền chạy ra ngoài.Để Tô Minh Nguyệt lại một mình, ngồi trước chiếc gương trang điểm kiểu cũ, cô chỉ vào mình trong gương, cùng bối cảnh đó, cô như quay trở lại không gian nơi mình năm đó đang quay phim."Nguyệt Nguyệt, cảnh này em phải ngước mắt lên, cũng cần có một cảm giác hy vọng trong lòng.""Nguyệt Nguyệt, đến đây xem đi, nụ cười thu được trong cảnh quay này rất tốt, em cần phải giữ trạng thái này.""Nguyệt Nguyệt, em vẫn chưa phải một diễn viên chuyên nghiệp, vì vậy không biết sử dụng phương pháp của họ.
Vai diễn này cần phải thể nghiệm nhiều, biến mình thành cô ấy, em chính là cô ấy, cần nhớ kỹ cảm xúc này."Vẫn còn nhớ được sao? Cô nhắm mắt lại, tai cô dường như nghe thấy giọng nói năm đó của đạo diễn Vương đang hướng dẫn cô.“Ở bên trong đó, Nguyệt Nguyệt?” Một giọng nói lớn ở đằng xa vang tới, kéo cô từ trong ký ức của mình về lại.Cô mở mắt nhìn ra cửa, Bao An An vẫy tay với cô, trên tay là hai túi lớn đựng đồ ăn trưa, theo sau là Tạ Hiểu Đông và Đường Kiệt Nhân cùng nhau bước vào."Đứa nhóc này sao lại ngớ người ra vậy? Đừng có mà bị đói rồi ngất ra đó nhé." Tạ Hiểu Đông đi tới, trêu chọc cô.Đường Kiệt Nhân tiếp lời: "Nguyệt Nguyệt, anh Đường có một yêu cầu, em nhất định phải đồng ý đó.
Sau khi có được danh hiệu Đại sứ thương hiệu, em nhớ đưa người mẫu nhà anh theo chụp ảnh cùng đó nha!""Cút đi, không dám nói với ông đây, đi cầu cứu Nguyệt Nguyệt có tác dụng gì chứ, anh xem con bé có thể quyết định chuyện này không?"Quả nhiên đều là người quen, Tô Minh Nguyệt nở một nụ cười thật tươi với họ."Chào anh Đường! Anh Đông, em đói rồi, chúng ta ăn cơm trước đi!""Họ Đường kia.
Trường quay ông đây vừa mới sắp xếp ổn.
Đừng sờ lung tung nữa, đi đi đi, đi vào trong này ăn cơm!"Tạ Hiểu Đông cầm túi đồ ăn đi tới văn phòng bên cạnh, Đường Kiệt Nhân đành miễn cưỡng đi theo.Bao An An kéo Tô Minh Nguyệt, cô tò mò chạm vào bàn trang điểm nói: "Nguyệt Nguyệt, em thấy trường quay hôm nay thế nào? Cách trang trí của giấy dán tường và gương này có vẻ khá lỗi thời, có vẻ như làm theo phong cách của mấy năm trước.".
"Tô Minh Nguyệt cười và nói, "Đúng vậy, nó thực sự rất lỗi thời."Lúc hai người chuẩn bị đến gần phòng làm việc, Tô Minh Nguyệt mới nhớ ra điều gì đó, nhìn về phía cửa hỏi: " Chị An An, chị Triệu Vũ không có ở đây sao?"“Gần đây chị không gặp cô ấy.” Bao An An lắc đầu.“Chị Triệu Vũ gần đây rất bận à?” Tô Minh Nguyệt chỉ vào phim trường, nghĩ rằng một người quen nào đó của cô ấy cũng tới đây, lại nhìn thấy phim trường quen thuộc này, rõ ràng là do người biết quá trình quay phim trước đây của cô sắp xếp."Có vẻ như cô ấy đang đi công tác ở Nam Đô rồi, tuần trước đã đi rồi.
Hôm nay, Giám đốc Tạ đã sắp xếp tất cả những thứ này." Bao An An thì thào, "Anh ấy thật sự rất lợi hại.
Bối cảnh lớn như vậy đã được vận chuyển tới từ tối hôm qua rồi."Hóa ra là do Tạ Hiểu Đông sắp đặt ...!Để bản thân cảm thấy thoải mái khi quay, anh ấy đã bỏ ra nhiều công sức như vậy?Anh ấy vẫn nhớ cảnh quay ngoại cảnh của mình cách đây 6 năm ...Trái tim Tô Minh Nguyệt đập thình thịch, có người đại diện mẫn cán như vậy ở bên cạnh, cô tuyệt đối không thể để anh thất vọng ...Sau bữa ăn, Tạ Hiểu Đông lấy kịch bản ra và thảo luận vị trí máy quay với Đường Kiệt Nhân, Bao An An thì trang điểm cho Tô Minh Nguyệt với phong cách tươi sáng."Nguyệt Nguyệt, chị nghĩ rằng em không cần phải so sánh với Song Zhi Ying và những người khác.
Lớp trang điểm đó của họ trông sẽ hơi giả dưới ánh sáng tự nhiên.
Hôm nay ánh sáng thế này, trang điểm tự nhiên sẽ có hiệu quả tốt hơn."Có lẽ là do tức cảnh sinh tình, trạng thái của Tô Minh Nguyệt thật sự rất tốt, với sự khen ngợi không ngớt của quản lý và nhiếp ảnh gia, cô ấy đã hoàn thành những cảnh quay này rất suôn sẻ..