Tôi nói: “Không phải hai người nên xin lỗi tôi trước sao?”
Kết quả, thằng nhóc thối kia cười khì khì rồi chạy biến mất, hoàn toàn mặc kệ lời tôi nói.
Tôi đưa mắt nhìn về phía trai đẹp, mong anh ta sẽ xin lỗi tôi chân thành một chút, để tôi không phải thất vọng với trai đẹp trên thế giới này.
Thế nhưng, sau đó anh ta lại nói với tôi: “Liên quan gì tới tôi?”
“Liên quan gì tới anh?”
Cơn thịnh nộ của tôi lập tức trỗi dậy.
Tuy phương châm sống của tôi là kiên quyết không tức giận với trai đẹp, thế nhưng nếu trai đẹp quá thiếu đạo đức thì tôi sẽ gạch tên anh ta khỏi danh sách trai đẹp và sau đó, nổi điên với anh ta.
“Con trai anh làm cả người tôi dính đầy cà phê, quần áo mới đấy, mới mua đấy!”
Đúng lúc này, anh mập vừa nãy chợt mỉm cười phúc hậu rồi bảo: “Xin lỗi cậu, là con trai tôi.”
Biết nói thế nào nhỉ, giây phút đó tôi đơ cứng, vì giây tiếp theo tôi nghe thấy anh mập nói với trai đẹp: “Nhóc thối kia thấy ai đẹp trai là sẽ gọi bố, để lát tôi cho nó ăn đòn.”
Trai đẹp một tay đút túi, nhìn về phía tôi.
Rồi sau đó anh ta nhướn mày với tôi đầy khiêu khích: “Tôi đã bảo không liên quan tới tôi mà.”
Được rồi, đã trách nhầm trai đẹp.
“Thế nào nhỉ, hay là cậu cởi áo ra để tôi mang đi giặt cho cậu, giặt xong sẽ gửi trả cậu?” Lời này của anh mập nghe còn hợp lý, tôi lập tức nguôi giận.
Song chiếc áo này không đưa cho anh ta được, vì toàn bộ quần áo tôi mang theo đều để trong vali ký gửi, đưa anh ta chiếc áo này thì tôi chỉ có nước cởi trần lên máy bay, mất hết thuần phong mỹ tục!
Tôi nói: “Thôi, tạm vậy đi.”
Nếu không thì còn có thể như nào nữa.
Anh mập cười hà hà rồi dắt con trai rời đi.
Mấy giây sau, tôi bỗng dưng nhận ra: “Không đúng! Anh ta còn chưa xin lỗi mình!”
Ở bên cạnh, trai đẹp cười trông thật đáng ghét.
Anh ta không còn đẹp trai nữa.
Tôi vào nhà vệ sinh xử lý đơn giản quần áo của mình.
Cái người bình thường yêu cà phê đến mức ngày nào cũng phải uống như tôi, giờ đây nhìn thấy vệt cà phê trên chiếc áo phông trắng của mình đã bắt đầu không kiềm chế được mà căm thù nó tới tận xương tuỷ.
Tôi chán nản nhìn bộ dạng nhếch nhác của mình, chỉ có thể mừng vì lúc nãy đã kịp né để không bị bẩn giày.
Từ nhà vệ sinh đi ra, tôi nghe thấy loa phát thanh báo đã có thể lên máy bay.
Đáng nhẽ ra lúc này tôi nên hăm hở đi qua đó, thế nhưng hiện tại tôi hệt như quả cà tím ngấm sương, chẳng nhấc đầu lên nổi.
Cả đoạn đường, ai đi ngang qua đều hoặc cố ý hoặc vô tình liếc tôi một cái.
Ánh mắt không chút cảm xúc của bọn họ đặt trên chiếc áo phông dính bẩn của tôi.
Cảm giác này hệt như đi dự đám tang của một người lạ vậy.
Tôi đúng là quá thảm.
Ngay giờ đầu tiên của kỳ nghỉ, tôi đã đột nhiên có dự cảm chẳng lành.
Có điều, sở trưởng của tôi là tự an ủi bản thân.
Tôi tự nhủ: Không sao đâu, đợi khi nào xuống máy bay là có thể thay quần áo rồi.
Thay áo phông sạch sẽ xong, tôi vẫn là một tôi bảnh bao.
Dù thế nào đi nữa, chuyến du lịch này cuối cùng cũng đã bắt đầu.
Tôi thuận lợi lên máy bay, ngồi vào ghế sát cửa sổ.
Đã hơn ba năm không đi chơi, đã hơn ba năm không ngồi máy bay rồi.
Hồi trước tôi còn khịt mũi khinh thường chuyện đi du lịch những dịp nghỉ lễ dài ngày, vì những lúc này cho dù đi đâu thì chắc chắn cũng sẽ rất đông đúc.
Phong cảnh chẳng xem được là bao, chỉ toàn thấy đầu người.
Thế nhưng giờ đã khác rồi, thời đại thay đổi, có được cơ hội ra khỏi nhà, rời khỏi thành phố này, tôi thật sự xúc động muốn rớt nước mắt.
Tôi háo hức ngồi ở đó, trong ánh mắt ngập tràn sự tò mò đối với thế giới này.
Mà không chỉ tò mò, tôi còn mơ tưởng.
Mơ tưởng về một cuộc gặp mặt lãng mạn.
Đang mơ tưởng thì tôi thấy anh chàng đẹp trai vừa gặp lúc nãy đi về hướng mình.
Bọn tôi bốn mắt nhìn nhau.
Trong phút chốc, tôi đã cảm thấy như có một cơn sóng ngầm đang cuộn trào giữa hai chúng tôi.
Tuy tôi vẫn canh cánh trong lòng chuyện anh ta cười nhạo tôi, nhưng nếu anh ta chịu chủ động thì cũng không phải không thể cho anh ta số điện thoại của tôi được.
Quả nhiên, anh ta đã chủ động.
Anh ta đi tới bên tôi, mỉm cười với tôi và bảo: “Xin lỗi, đây là ghế của tôi.”
“Hả?” Tôi không hiểu gì cả, anh ta đang nói vớ vẩn gì vậy?
Anh ta chỉ số ghế trên đầu tôi, rồi lại đưa tôi xem vé máy bay của anh ta.
Đúng thật, con số y xì đúc.
“Nhưng mà tôi…” Tôi đang định tranh cãi thì đột nhiên nhận ra, ghế của tôi là ở hàng sau.
Tình huống có chút lúng túng, may mà lúc nãy tôi không cố cãi.
“Sorry.” Tôi xấu hổ đứng dậy, lúng túng chạy vội dưới ánh nhìn của anh ta.
Cuối cùng, tôi đã ngồi vào ghế của mình, nhìn gáy của trai đẹp ở phía trước, cảm thấy ngày hôm nay thật quá mất mặt.
Tôi ngả người ra sau lưng ghế, đột nhiên nhớ tới một bộ phim điện ảnh.
Thế là, sau khi máy bay cất cánh, tôi mở iPad, nhấn chiếu phim “Lạc lối”.
(“Lạc lối” – 人在囧途: Một bộ phim điện ảnh được khởi chiếu năm 2010 của Trung Quốc.
Phim kể chuyến hành trình về quê của một ông chủ giàu có và anh chàng vắt sữa bò quê mùa.
Hành trình họ bắt đầu từ máy bay nhưng rồi máy bay phải quay lại do bảo tuyết; chuyển sang đi tàu thì gặp sự cố, đi bus thì cầu hỏng.
Các sự cố liên tiếp xảy ra trên chăng đường đã cho hai nhân vật chính rất nhiều trải nghiệm bổ ích, thay đổi hoàn toàn cái nhìn nhân sinh quan và thái độ sống của họ.)
Thời điểm này đây, tôi cần tìm sự an ủi qua việc xem bộ phim nay.
Thế nhưng không hiểu sao, tai nghe bluetooth của tôi rõ ràng hiển thị là đã kết nối nhưng tôi lại không nghe thấy tiếng gì cả.
Tôi nghĩ vấn đề do iPad, bèn tăng âm lượng lên mức tối đa.
Giây tiếp theo, trai đẹp ngồi trước mặt tôi bật dậy.
Tai nghe của anh ta rơi xuống.
Hai người bọn tôi lại một lần nữa bốn mắt nhìn nhau.
Sau khi nhìn vào màn hình Ipad của tôi, anh ta nói với tôi bằng một chất giọng không thể nào tin nổi: “Sao iPad của cậu lại kết nối với tai nghe của tôi?”.