Kỷ Nguyên Chuyên Nghiệp Toàn Cầu


Lâm Ngọc chỉ có thể nói rằng anh ta rất ngưỡng mộ ý tưởng của giáo viên này, điều này tương đương với viêc tạo ra một con đường khác trong thời đại chuyên nghiệp, chỉ cần có thể thành công và giữ được đặc tính của con người con người sẽ có thêm một con đường để tiến bộ.
Tình hình hiện tại của nhân loại không tốt lắm, mặc dù nghề nghiệp sẽ mang lại cho con người rất nhiều tiện lợi, nhưng sức chiến đấu ban đầu của họ thực sự kém xa những quái vật đó.
Và không phải ai cũng phù hợp với con đường sự nghiệp, nếu nó thực sự có thể thành công, Lâm Ngọc cảm thấy rằng chính phủ liên bang thực sự có khả năng phát triển nó trên quy mô lớn.
“Em không giỏi bằng thầy về vấn đề chuyên môn, nhưng cho em hỏi thầy, con người đó từ đâu đến?”
Kiểu truyền máu xuyên loài và thậm chí cả cấy ghép nội tạng này liên quan đến điểm mù kiến thức của Lâm Ngọc, và anh chỉ có thể tin tưởng vào phán đoán của giáo viên.
Lâm Ngọc không biết mình muốn nhận được câu trả lời như thế nào về con người đó.

Về mặt đạo đức, anh có vẻ hơi khó chịu, nhưng ở thời đại này, mạng sống của con người đôi khi thực vô giá trị.
“Hội nhập cần phải có niềm tin mãnh liệt, tôi đã cho anh ấy một khoản tiền, ít nhất gia đình anh ấy có thể sống tốt, nếu thành công, anh ấy cũng sẽ được tự do.

Tôi nói, tôi không phải là người tốt, vậy thì sự lựa chọn của anh là cái gì?”
Lão Tống nhìn Lâm Ngọc, như đang chờ đợi sự lựa chọn của hắn.
“Thầy ơi, em phải làm gì?”
Lão Tống mỉm cười, tuy cảm thấy hơi đáng sợ nhưng ông vẫn mỉm cười.
“Trước tiên đổ những lọ thuốc đó vào miệng con cáo, nó vẫn quá mạnh so với con người.

Đổ hết vào, nó cang yếu cang tốt, chúng ta chỉ cần một hạt giống.”
Lão Tống mặc quần áo bảo hộ một cách thuần thục, mặc dù đây không phải lần đầu tiên làm thí nghiệm, nhưng lần này hắn có linh cảm nhất định sẽ thành công.
“Càn yếu càng tốt?”
Lâm Ngọc chớp mắt và bắn [Ba loại kháng sinh kết hợp] khi Lâm Ngọc nhét thuốc vào miệng con cáo, anh cảm thấy rõ ràng ông già đã choáng váng trong giây lát.

“Sao ngươi cho nó ăn nó lại yếu đi nhanh như vậy?” Hắn nhớ hiệu quả thuốc của mình chắc chắn không mạnh vậy, lọ thuốc lần này hấp thu nhanh hơn sao?
“Một trong những kỹ năng của em có khả năng cao bị nhiễm các trạng thái tiêu cực và xác xuất nhỏ để khôi phục lại trạng thái.” Lâm Ngọc không giấu giếm, điều quan trọng là kỹ năng này khá thú vị, nó xẽ coa hiệu quả ngay khi bạn dính nó.
“Có vẻ như ngươi rất may mắn.

Nào, để ta xem giới hạn kỹ năng của ngươi ở đâu.

Ta có một lọ thuốc hồi phục ở đây hãy uống nó khi dùng hết.”
Lão Tống trở nên hứng thú nói chung, với tác dụng của các kỹ năng có trạng thái tiêu cực yếu hơn, đồng thời có một số hạn chế mới có tác dụng nhanh và mạnh như vậy.
Lâm Ngọc cũng rõ ràng, một phát, hai phát, ba phát,…
Uống thuốc khi đã dùng hết, dù sao cũng không có thời gian làm mát.

Lão Tống dừng lại khi cho thuốc và lần thứ hai mươi.
“Kỹ năng của ngươi không tệ, nhưng khả năng hồi phục chưa được kích hoạt.

Hai mươi lần liên tiếp, xác suất này không nhỏ, nếu không có tác dụng này, kỹ năng của ngươi ít nhất đã đạt cấp B trở lên.”
“Ngươi đã ghi nhớ các kỹ năng và dữ liệu thử nghiệm của riêng mình.

Hiệu quả có thể được áp dụng, nhưng nó vĩnh viễn vô hiệu sau mười lần đối với cùng một mục tiêu.

Thời gian tồn tại là vĩnh viễn.

Nếu không có phương pháp thanh lọc tương ứng, nó sẽ tiếp tục mãi mãi.

Ngươi có thể tự mình kiểm tra các dữ liệu liên quan khác.”
Đúng như mong đợi về một kẻ điên cuồng thử nghiệm, anh ta có được dữ liệu tương ứng nhanh chóng như vậy.

Nhìn theo cách này thực sự có chỗ để khám phá các kỹ năng của anh ta.
Tiếp theo là trò chơi trên sân nhà lão Tống, đầu tiên hắn lấy ra lõi tinh thể năng lượng của Hồ Ly Thánh Quang, sau đó rút hết máu của nó trong khoảng thời gian ngắn.
“Cho những thứ này vào nồi và đun nóng, sau đó lần luọt đổ các lọ thuốc lên bàn.”
Lão Tống giao lượng máu đã chiết ra cho Lâm Ngọc, sau đó nhanh chóng thay đổi chiến trường, đổ một lọ thuốc vào người đang nằm, sau đó trực tiếp lấy trái tim của hắn ra.
Lâm Ngọc đang thanh lọc huyết thống, nhưng vẫn tập trung hơn một chút voà việc theo dõi hoạt động bênn đó.
Theo Lâm Ngọc xem ra, kỹ thuật giải phẫu của sư phụ quả thục có chút thô bạo, rất nhiều chỗ đều thuần tuý là nhũng lọ thuốc đó hỗ trợ.
Bây giờ hắn đã phần nào hiểu được tiền của thầy tiêu vào đâu.

Theo cách tiêu tiền này, dù kiếm được bao nhiêu cũng không đủ.
Nhưng vị sư phụ này thật sự đã tận dụng ưu điểm của mình đến mức tận cùng, hắn có thể sử dụng chúng ở đây, hơn nữa cái gọi là huyết mạch thuần khiết của hán đã tính toán mọi thứ, hắn chỉ cần chịu trách nhiệm bổ sung theo thứ tự.

“Chỉ cần máu trở nên trong suốt, khi nào xong mang đến cho ta.”
Lâm Ngọc đang chuyển hướng suy nghĩ thì nghe thấy giọng nói của lão già Tống.
“Nó sẵn sàng rồi, thưa thầy, em nên làm gì đây?”
Lâm Ngọc mang theo chiếc nồi kim loại đến chỗ ông già Tống.
“Đổ ngay vào.”
Răng của người đàn ông trên giường run lên, những giọt mồ hôi lớn nhỏ không ngừng xuất hiện trên mặt hắn.
“Sẽ thành công sớm thôi.

Chỉ cần thành công, ngươi sẽ là anh hùng cuảnhân loại.

Chỉ cần thành công, ngươi có thể nhìn thấy con mình.

Nếu ngươi chết, ngày mai con ngươi sẽ nằm đây.”
Giọng khàn khàn của lão Tống không có chút cảm xúc nà, nhưng rõ ràng là rất có hiệu quả.
“Ngươi…ngươi…không đáng tin cậy.”
Câu này được thốt ra từ kẽ răng của người đàn ông.

Anh ta nhìn lão Tống bằng ánh mắt hung ác.
Ông già Tống không quan tâm chút nào, ông rất hài lòng khi thấy các đối tượng thí nghiệm lấy lại hy vọng sống sót.
“Lòng chính trục là của người sống.

Anh thấy đấy, nhìn cũng tôi vô dụng, anh còn sống có thể báo thù.

Sau khi chết cũng chẳng còn gì cả.


Cho dù tôi không làm gì, anh nghĩ rằng với số tiền đó con cái anh có thể giữ được sao? Khu ổ chuột có sthể không có luật pháp.”
Lão Tống ra hiệu cho Lâm Ngọc, hắn không chút do dự đổ chất lỏng trong nồi về phía tinh thể.
“Aaaaaa…”
Tiếng hét của người đàn ông vang lên trong phòng thí nghiệm, có phần mạnh mẽ.
“Sư phụ, tiếp theo là gì?”
“Đóng bụng lại và thêm thuốc.”
Nghe vậy , Lâm Ngọc không khỏi giâtj giật khoé miệng, hắn biết đây không phải là thí nghiệm.
“Sư phụ, hắn có thể sống sót sao?” Nhìn thấy người đàn ông đang gào thét, Lâm Ngọc thật sự hy vọng hắn có thể sống sót, nhưng hiện tại anh không khiểu rõ lắm trạng thái của hắn.
“Khó mà nó, chỉ cần không chết thì có cơ hội.

Đi kết nối thiết bị xem ở đây.

Có thể ghi lại số liệu thí nghiệm mấy ngày nay, không phải đi tới chợ đen.”
Lão Tống cũng có chút mệt mỏi, vừa rồi Lâm Ngọc nhìn thấy có vẻ đơn giản, nhưng chỉ có hắn biết độ khó của mỗi nghiên cứu đều đều là kết quả của những thí nghiệm liên tục, được dố liệu tích luỹ.
“Vâng, lão sư”
“Được rồi, thình thoảng nhìn qua một chút, nếu đối tượng thí nghiệm vượt qua tầm kiểm soát, ở đây sẽ có biện pháp bảo vệ nhất định.

Đi với tôi, tôi sẽ dẫn cậu đi dạo.”
Nói đến đây, lão Tống duòng như nhớ ra điều gì đó, định dẫn Lâm Ngọc đi dạo một vòng trong phòng thí nghiệm, dù sao ở đây cũng có chút nguy hiểm nếu tiểu tử này vô tình chạm vào.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận