Kỹ Nữ Và Sài Lang – Np


Cô lấy điện thoại ra, nói muốn gọi cho đám xã hội đen trong thành phố, còn nói biết em trai mình học ở đâu, chỉ cần mẹ cô dám đánh thêm mấy cái, cô lập tức trả thương tổn này cho em trai, tất cả mọi người đừng sống được ngày lành.Sa Tiểu Xuân co rút phía sau cửa, đợi phong ba bên ngoài biến mất cô ấy mới đẩy cửa ra, chị họ múc nước bên giếng, uống xong một gáo to mới quay đầu nhìn chằm chằm Sa Tiểu Xuân.

Cô không khóc, cả gương mặt thản nhiên như chuyện thường ngày, cô đã quen với cuộc sống như thế, sau đó nói một câu với Sa Tiểu Xuân.“Nơi này đều nói phụ nữ là hàng lỗ vốn, em đừng thực sự cảm thấy mình lỗ vốn.”Con đường của bọn họ không rộng rãi, ngay cả internet đều không thông dụng, con gái sinh ra giàu thì học tiểu học, trưởng thành thì như bán heo, sính lễ người nào cho nhiều thì cưới người đó.Tiếng nói chuyện của chị học rất buồn bực, giống như hàm chứa tảng đá, đè nén ở yết hầu, từng âm phù nói ra đều nặng nề.

Cô nói Sa Tiểu Xuân, em học hành chăm chỉ vào, sau này thi vào trường đại học tốt, chị họ vẫn nuôi em học đại học.Sa Tiểu Xuân hỏi cô, hỏi Ôn Kha không phải cũng rất thích học sao, vì sao sau này không học.


Sau đó Ôn Kha giật mình suy nghĩ, việc này đều do Dương Trầm, nếu không có câu nói kia của anh ta, nói anh ta là nhà cô, cô không có khả năng ngồi chiếc xe nhỏ xa hoa đi tới thành phố.“Đầu óc bị mỡ heo che mất, chị họ không có biện pháp.”Sau khi cô nói xong, đột nhiên quay lưng lại, bưng nước lạnh rửa mặt, nói mình đi nhầm đường, không còn đường rút lui nữa.

Bảo Sa Tiểu Xuân đừng học cô, học tập là mục đích duy nhất, ngoài ra đừng nên ỷ lại vào người khác mà sống, đừng đặt nhớ nhung treo trên người người khác.Sa Tiểu Xuân là cô gái có hiểu biết, cô ấy khác với Ôn Kha, cô ấy không có gai phản nghịch, cũng không chịu thua kém hơn Ôn Kha tưởng tượng.Ôn Kha ở lại quê nửa tháng, dì út mới được thả ra, Ôn Kha đón bà ấy về nhà ông nội ở, chuyển hết tiền trong thẻ cho bà ấy, chỉ để lại lộ phí cho mình.


Dì út không ngờ tới mình còn có thể tẩy trắng ra ngoài, ôm Ôn Kha khóc không kịp thở.Trước khi đi Ôn Kha gọi cho Vương Á mấy cuộc, bên kia điện thoại giọng nói của cô ấy không bình thường, đầu lưỡi giống như không vuốt thẳng.

Vương Á nói không sao, Ôn Kha cau mày hỏi cô ấy đang ở đâu, Vương Á cúp điện thoại.

Ôn Kha cảm thấy có chút không thích hợp, suốt đêm đi trở về..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận