Kỹ Nữ Và Sài Lang – Np


Chuyện tối đó không khai ra ngoài, không đưa tin đầy trời, là dựa vào người sau lưng Thẩm Đồ áp việc này xuống.

Thẩm Đồ chưa từng quên mình phải chịu sỉ nhục, anh ta bụng dạ hẹp hòi, dễ dàng mang thù, gương mặt của Ôn Kha anh ta chỉ cần kiểm tra đều có thể biết là cô.“Cô rất bất ngờ à?”Bên trong xe bảo mẫu rất rộng, ánh đèn sáng tỏ, anh ta không thể được xưng đủ là đàn ông, chỉ có thể xưng là thiếu niên hung hãn ương ngạnh.

Ngồi ở đó, tràn ngập khí tràng đại gia, chỉ có điều gương mặt rất không kiên nhẫn, trò chơi trong tay dừng ở giao diện thua, chơi gần nửa tiếng cuối cùng cũng đợi được Ôn Kha tới.Thẩm Đồ nhìn chằm chằm Ôn Kha không dám quay đầu, nghiến răng nghiến lợi hỏi một câu.“Đến đi làm à?”Ôn Kha ngồi yên không dám cử động, ghế ngồi phía sau đột nhiên bị đạp một cái, lúc này cô mới cười xoay mặt lại.“Cậu… Không phải cậu đang quay phim sao?”Ôn Kha cố ý chú ý tới hướng đi của anh ta, mỗi tháng phòng làm việc sẽ đăng hành trình một lần.


Theo lý thuyết không nên ở đây mới đúng, đầu óc Thẩm Đồ không ngu dốt, lạnh lùng trả lời.“Hành trình trên weibo mà cô cũng tin, đầu óc có vấn đề đúng không?”Bên trong xe bảo mẫu đèn sáng rực, cửa kính xe có mành che rất kín, ở trong không gian bịt kín, Ôn Kha không thể không thừa nhận Thẩm Đồ trời sinh để làm minh tinh.

Cách ăn mặc thời thượng hàng hiệu toàn thân, khí tràng rất mạnh, ở gần có thể ngửi thấy hương vị sảng khoái xen lẫn cỏ cây trên người anh ta, đáng tiếc những lời nói ra không hợp với khí chất.“Thất thần làm gì, tìm cô để thao.”“Nhanh cởi quần áo cho tôi làm, tôi đang vội.”“Mẹ kiếp, những ngày sau này cô dám bày sắc mặt cho ông đây xem thử xem?”Tính tình Thẩm Đồ không tốt, nhìn thấy người phụ nữ này không để anh ta trong mắt thì nén giận.


Ánh mắt cô vẫn luôn nhìn xung quanh cửa xe, không nhìn về phía anh ta.“Rất xin lỗi Thẩm Đồ… Hôm nay tôi có việc gấp, hay là tôi đổi người cho cậu nhé.”Ôn Kha cười, nghe Thẩm Đồ không phải tới tìm cô gây phiền phức thì nhẹ nhàng thở ra, nhưng căn bản không có thời gian tiêu hao với anh ta.

Cô khom lưng định mở cửa xe, cổ tay lại bị cưỡng chế túm chặt lấy, kéo mạnh về sau.

Ôn Kha ngã vào bên chân anh ta, da đầu truyền tới đau đớn.“Cô có thể có việc gấp gì, vội vàng đi đưa bức cho ai thao?”“Ngụy Tử Thiên nhỏ tuổi hơn cô, cô gọi anh ta là anh Thiên, cô gọi tôi là gì? Thẩm Đồ ư?”Đây là đãi ngộ gì, anh ta hỏi..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận