Tần Lam lại bắt đầu cuộc sống thảnh thơi, sáng thỉnh an Phó Lệ rồi rảnh rỗi từ trưa đến chiều đọc sách đánh đàn, tối thì được Từ Hạo Nam phục vụ.Tần Lam đợi mãi đến khi Phó Cẩn xong cấm túc thì mới nhận được tin tức về tên thư sinh đó.
Hắn đang trên đường đến trấn Thanh Nghi, người của Hoàng Trạch vẫn luôn theo sát hắn.
Còn về phần Tiểu Trà thì không có tin tức.Trong lúc tên thư sinh đang ngồi ăn thì người của Hoàng Trạch lại ngồi bàn bên cạnh rồi cố ý thì thầm nhưng vẫn đủ lớn để hắn nghe được.Gã sai vặt A: “Hình như lão bản nhà chúng ta có tâm sự gì hay sao vậy nhỉ? Ta đi nhập hàng hóa lâu ngày mới về, thấy lão bản già hơn trước rất nhiều ”Gã sai vặt B: “Ngươi biết tại sao không? Là vì tiểu thư đó”Gã sai vặt A: “Không phải tiểu thư đã gả cho Từ gia sao? Nghe nói rất được Từ gia yêu thương mà.”Gã sai vặt B: “Vậy là ngươi không biết rồi.
Đại thiếu gia đã nạp thêm thiếp thất và hình như rất sủng ái cô ta.
Mà ngươi nói mới nhớ hình như người thiếp thất đó là con gái nhà họ Phó ở trấn Thanh Khê này luôn.”Tên thư sinh ngồi bên cạnh nghe thấy thì trừng lớn mắt.
Ở trấn Thanh Khê chỉ có 1 nhà họ Phó.
Nhà họ phó chỉ có 2 cô con gái mà đại tiểu thư đã gả cho Tạ gia vậy người thiếp kia chẳng lẽ là Phó Cẩn sao?Tên thư sinh đi sang bàn 2 tên sai vặt ngồi: “2 vị cho tiểu sinh hỏi người thiếp đó có phải Phó Cẩn không vậy.” thấy 2 người sai vặt tỏ thái độ nghi ngờ thì hắn vội nói: “Không giấu gì 2 vị Phó Cẩn là bằng hữu lúc nhỏ của tại hạ”Gã sai vặt B: “À đúng vậy.
Người thiếp kia hình như tên là Phó Cẩn đã vào Từ gia ở trấn Thanh Nghi làm thiếp thất vào mấy tháng trước”Tên thư sinh nghe vậy sắc mặt liền không tốt.
Đúng thật là Phó Cẩn.
Hóa ra cô ta chê hắn nghèo rồi đi làm thiếp thất cho người ta.
Hèn gì bấy lâu nay hắn không nghe được tin tức gì của Phó Cẩn.
Hắn cũng đã đến Phó gia mấy lần nhưng người ở đó đều nói Phó Cẩn không có trong phủ.Gã sai vặt A: “Ngươi yên tâm mặc dù là thiếp thất nhưng Từ gia là gia đình giàu có, bằng hữu của ngươi không những không chịu cực khổ mà còn sống trong giàu sang sung sướng đó”Nghe Phó Cẩn được sống trong nhung lụa như vậy tên thư sinh lại càng không cam lòng.
Tên thư sinh liền quyết định đi tìm Phó Cẩn, cô ta sống sung sướng vậy mà chắc đưa hắn vài trăm lượng bạc không đáng là bao nhỉ? Nghĩ vậy hắn liền quay về thu xếp hành lý đi đến trấn Thanh Nghi.Đến trấn Thanh Nghi thấy được sản nghiệp nhà họ Từ tên thư sinh lại nghĩ lấy mấy trăm lượng là còn có hời cho cô ta.
Hắn liền viết thư nhờ người gác cổng đưa cho Phó Cẩn.Phó Cẩn đang ngồi thẩn thơ nghĩ biện pháp quyến rũ thn.
Từ Hạo Nam đã rất lâu không ghé phòng cô rồi.
Cấm túc Phó Cẩn cô những một tháng, cô cứ nghĩ là xong hắn sẽ vội vã đến tìm cô nhưng cô đã nhầm.
Mấy ngày hôm nay Từ Hạo Nam liên tục đến phòng Tần Lam, hơn nữa 2 người còn chàng chàng thiếp thiếp.
Phó Cẩn cảm thấy mình cần phải làm gì đó chứ mọi việc đã ra khỏi tầm kiểm soát của cô.Nhận lấy thư người gác cổng đưa, đọc xong thư thì mặt mũi xanh mét.
Phó Cẩn không nghĩ là tên thư sinh tìm được đến tận đây để tống tiền.
Thầm hận nhưng Phó Cẩn vẫn phải chuẩn bị tiền rồi vội vàng xin phép Phó Lệ ra ngoài, mặc dù Phó Lệ khó chịu nhưng vẫn đồng ý cho cô ta đi.
Phó Cẩn vội vàng chạy đến Bách Vị Các đã thấy tên thư sinh ngồi chờ sẵn trong phòng bao..