Tú Nghiên nghe thanh âm quen thuộc môi vô thức mỉm cười quay lại nhìn , chỉ thấy Du Lợi lắm tấm mồ hôi mày hơi nhíu lại ko khó thấy sự khó chịu hiển thi trên mặt. Tú Nghiên có phần khó hiểu nhìn phản ứng Du Lợi quên mất có người vẫn như cũ ngây ngốc nhìn mình , tình thế lúc này đối nhau cái nhìn như hình tam giác đối xứng nhau....Tú Nghiên nhìn Du Lợi , Du Lợi nhìn Mỹ Anh , Mỹ Anh nhìn Tú Nghiên ngây ngốc mỉm cười . Du Lợi vô thức siết chặt 2 tay hậm hực, tâm rủa thầm
" Háo sắc nữ nhân , sao lại nhìn Nghiên Nhi của ta như vậy Ghừ...."
Thấy bộ dáng Du Lợi hậm hực Tú Nghiên chỉ biết lắc đầu cười trừ trước con người bản tính tiểu hài tử Du Lợi....
- Ko biết vị cô nương này là ai nha...? Lại như thế thân mật bên cạnh Nghiên dệ nhà ta ah...
Du Lợi môi nở nụ cười mê hoặc thanh âm chu dụ đối người nữ tử trước mặt gây chú ý , Mỹ Anh quay lại nhìn người hướng mình nời nói lai có chút thẩn thờ trước mặt lại thêm một cái tuấn mỹ nam nhân...
" Làm thế nào lại có nhiều cái tuấn mỹ nam nhân như thế cùng xuất hiện thật làm lòng người thất kinh ah.."
- Tiểu nữ Hoàng Mỹ Anh , đi ngang qua thấy Trịnh công tử đánh rơi đồ nên chỉ điểm một chút tình thế...ko biết công tử ngươi cao danh quý tánh cùng với Trịnh công tử là cái gì quan hệ ah?
" Ko lẽ ta nói cho ngươi biết Nghiên Nhi là nữ nhân của ta xí...."
- Ta là A Quyền cùng với Trịnh công tử đây thân huynh đệ
- Ra vậy...
Du Lợi chẳng để ý đến người trước mặt bộ dáng gấp gáp đi tới trước mặt Tú Nghiên đưa ra cây kẹo hồ lô , môi cười dụ hoặc bộ dáng...
- Nghiên đệ kẹo của ngươi ah...
Tú Nghiên nghe thân mình nổi da gà , cái gì thanh âm ớn lạnh , Du Lợi tay đưa kẹo người thuận thế hướng tới trước tiểu ý hôn nhẹ lên đỉnh đầu Tú Nghiên. Mỹ Anh phía sau tầm nhìn bị bóng lưng to lớn Du Lợi che khuất ko thấy được một màng hôn , chỉ nhìn nhìn hai nam nhân thân thiết có chút kỳ lạ cái nhìn.
Tú Nghiên nhận được kẹo ngọt cùng nụ hôn đáng yêu trên đỉnh đầu chỉ biết lắc đầu cười khổ , lại nhìn bộ dáng toe toét của Du Lợi chỉ muốn đưa tay nhéo cái má phồng đáng yêu..
- Nghiên đệ có muốn hay ko đến kia bến Phong Kiều coi cái kia đèn nước ah...
- Cũng được..
Tú Nghiên cười cười nhìn Du Lợi bộ dáng gấp gáp muốn rời đi cũng ko muốn làm nàng mất hứng rất nhanh đồng ý , Mỹ Anh nhìn bộ dáng họ muốn rời đi vội vã thanh âm níu kéo...
- Nếu nhị vị công tử ko ngại tiểu nữ sẽ dẫn đường , bên kia gia phụ có xây cái chồi nhỏ ngắm cảnh rất tiện thưởng ngoạn ah
~~Du Lợi mày hơi chau lại môi vẫn nụ cười hòa nhã , Tú Nghiên bên cạnh thấy biểu cảm trên mặt Du Lợi cũng biết người kia ko thích cái loại này sự thanh âm chen vào rất nhanh ko để Du Lợi kịp nói...
- Hoàng tiểu thư ko cần như vậy hướng dẫn bọn ta cũng biết cái kia điểm đến ko muốn phiền hà ngươi...
Mỹ Anh gặp Tú Nghiên từ chối nhanh chóng đã chóng thanh âm cầu tình...
- Tô Châu bọn ta rất là hiếu khách , nếu để người ngoài biết bọn ta để các ngươi như thế tự mình tìm chỗ du ngoạn thật làm bọn ta một cái mất mặt nhân ah...
- Bọn ta nào có ý đó , Hoàng tiểu thư như thế thật quá lời rồi...
- Hảo ah Nghiên đệ chúng ta thật có phúc ah , được cái này mỹ nhân chỉ điểm thật sự rất cao hứng vì sao lại như thế thất lễ làm mỹ nhân mất hứng ah...
Du Lợi thấy bộ dáng Tú Nghiên thủ lễ vì người trước mặt cầu tình có chút ko vui , rất nhanh bộ dáng khoác kia vai Tú Nghiên kéo sát vào người mình nhìn bề ngoài như huynh đệ tình thân . Thật chất là dụng thế mà ôm chặt Tú Nghiên , tiện một chút thế cười cười xoay đầu rất nhanh phớt qua đầu một cái hôn nhè nhẹ....
Mỹ Anh thấy Du Lợi tươi cười đồng ý mình sự thì hoan hỷ tươi cười
- Hảo ah...mời nhị vị công tử theo tiểu nữ...
Mỹ Anh tao nhã bộ dáng đi trước như dẫn lối , Du Lợi phía sau như cũ khoác vai Tú Nghiên phía sau chậm rãi bộ dáng đầu hơi cúi thủ thỉ bên tai Tú Nghiên thanh âm...
- Nghiên Nhi nàng thật mị lực ah...thế này y phục nam trang lại dễ dàng câu dẫn cái kia mỹ nhân ah
~....thật làm ta ăn một hủ dấm chua mà...
- Ngươi đừng có ở đó mà hàm ngôn...cái kia mua kẹo tại sao lại lâu như vậy mới về?
- Ta thật là phải đuổi theo rất xa mới mua được cái này kẹo ngon cho nàng ah...Hảo ăn thử một miếng xem có hợp nàng khẩu vị ko? Nghiên Nhi ah
~Du Lợi tay cầm xiên kẹo đưa tới trước miệng Nghiên Nhi nỉ non thanh âm đáng yêu kêu , Tú Nghiên như đã quen cái này Du Lợi biểu tình chỉ cười cười hả miệng nhỏ cho Du Lợi đúc..Viên kẹo hồ lô trong miệng Tú Nghiên bổng ngọt ngon lạ thường có lẽ kẹo từ tay Du Lợi cấp lúc nào cũng ngon hơn rất nhiều người khác đưa tới , cảm giác năm xưa phút chốc hiện về làm Tú Nghiên vô thức mỉm cười dịu ngọt...
- Hai vị bên kia chồi nhỏ là tới...
- Hắc hắc Hoàng tiểu thư thật biết cách nói đùa kia mà là chồi nhỏ sao? Nhiêu đó có thể xây cả một cái tiểu điếm ah....hay là đối với Hoàng tiểu thư đây chỉ là chồi nhỏ ah..hắc hắc thật khâm phục gia thế của Hoàng tiểu thư ah...
Câu nói cùng giọng cười Du Lợi như khen ngợi lại ít nhiều mang ý mỉa mai khiến Mỹ Anh phút chốc đỏ mặt ngượng ngùng, Tú Nghiên cả giận lén nhéo một cái bên hông Du Lợi đau nhói , Du Lợi ăn đau nụ cười méo mó vội vã thanh âm...
- Hảo ta nói đùa khiến tiểu thư mất hứng rồi...Quyền mỗ thật có lỗi ah..
- À...Ân ko sao mời hai vị công tử vào ngồi thưởng cảnh...
- Hảo ah...
Ba người hướng vào cái nhà xây theo kiểu đình hai tầng bên cạnh dòng sông gần bên bến Phong Kiều , thấy Mỹ Anh bọn nô tài bước ra tiếp đón...
- Tiểu thư ngươi tới thưởng ngoạn cảnh sông đêm ah...có cần bọn ta chuẩn bị cái kia đèn nước cho ngươi chơi ko?
- Cũng được ah...chuẩn bị nhiều một chút , bày cho ta một ít điểm tâm đồ nhắm cùng rượu cho hai vị công tử đây ah...
- Dạ thưa tiểu thư....
- Hai vị công tử mời vào ah...thật khiến hai vị cười chê..
- Ngô....nào có nào có Hoàng tiểu thư ko nên nói vậy thật làm bọn ta hổ thẹn ah...
Tú Nghiên cười cười thanh âm nhu mì , Mỹ Anh như đấm chìm trong thanh âm dụ hoặc...
- Nghiên đệ..... đến đây cũng ko ăn được kẹo chi bằng tốt một chút cất này kẹo ah..
Du Lợi nhanh một chút tay lấy trong tay áo cái khăn gói xiên kẹo hồ lô một cách tỉ mỉ cất vào trong tay áo , Tú Nghiên nhìn Du Lợi bộ dáng tỉ mỉ chăm chú thật rất đáng yêu chỉ cười cười để mặc người kia hành sự..Mỹ Anh đợi Du Lợi làm xong sự mới hướng bọn họ tới bàn đã được bài trí tỉ mỉ ngồi xuống.
Phong cảnh về đêm trên sông vô cùng đẹp dưới sông những ngọn đèn nước dập dìu trôi tỏa ra ánh sáng mờ ảo làm con sông như đang nhảy một vũ khúc trong dãy lụa rực rỡ sắc màu đẹp đến mị lực...
Tú Nghiên nhìn cảnh đẹp trước mắt mà có chút ngây ngẩn mỉm cười , Du Lợi nhìn bộ dáng quen thuộc Tú Nghiên ngây ngẩn cũng cười cười nhìn theo nàng nhìn hướng dòng sông. Mỹ Anh như cũ mãi mê nhìn ngắm Tú nghiên , vì nụ cười Tú Nghiên mà mê mẩn tâm trí tim vô thứ đánh động vài cái trong lòng ngực....
"Ta vì người này động tâm mất rồi..."
Mỹ Anh tay cầm bình rượu ngon đổ vào ly Tú Nghiên , hương thơm thoang thoảng kiến mũi thính Du Lợi nhanh chút đầu quay lại nhìn...
- Trịnh công tử ngươi thử nếm rượu của nhà ta chưng cất , so với Nữ Nhi Hồng có hơn chứ ko kém...
Tú Nghiên nghe mình được gọi cũng rời đi cảnh vật trước mắt hướng Mỹ Anh cái nhìn môi nở nụ cười gật đầu đáp lễ , Du Lợi thấy Tú Nghiên định mở miệng nói thì nhanh chóng cướp đi nàng lời nói hướng Mỹ Anh cười ha hả ...
- Hắc hắc...Hoàng tiểu thư hình như ngươi thiên vị cái này tiểu đệ ta ah..ta đây cũng chỗ này cùng đệ ấy hiện diện , cớ gì tiểu thư mời đệ ấy ko mời ta ah...hắc hắc
Nghe Du Lợi trách móc , Mỹ Anh thấy bản thân có chút thất thố cũng nhanh một chút hối lỗi bộ dáng gấp gáp, đứng dậy vội vã thanh âm
- Ah....nào có A Quyền công tử ngươi đừng vội trách ta vẫn chưa nói xong chứ sao dám như vậy quên mất ngươi ah...A Quyền công tử mời ngươi nếm thử chút này rượu , ăn chút này đặc sản Tô Châu ah...
Tú Nghiên thấy bộ dáng Du Lợi ép người có chút ko hài lòng , dưới bàn lấy chân đá Du Lợi một cái Du Lợi chỉ cười cười lòn tay xuống dưới chụp lấy tay Tú Nghiên đang đặt trên đùi nắm chặt lấy.
Tú Nghiên ko rút được tay đành để mặt Du Lợi nắm lấy , lại hướng Mỹ Anh thanh âm nho nhã...
- A Quyền hắn rất thích trêu ghẹo người khác , Hoàng tiểu thư đừng để ý ta thay hắn uống cạn ly này như tạ lỗi...
Du Lợi thấy Tú Nghiên nâng lên ly rượu định uống vội vã buông tay đoạt lấy , cười cười...
- Ai làm người náy lãnh , Nghiên đệ ngươi ko biết uống rượu để ta thay đệ tiếp nhận rượu ah....Hoàng tiểu thư đắc tội rồi , Quyền mỗ kính tiểu thư.
Du Lợi một hơi uống cạn ly rượu , vị đắng lan tỏa trong miệng vị cay cùng hương thơm sọt thẳng lên mũi nhưng khi nuốt xuống họng một vị ngọt lan tỏa phút chốc đầu lâng lâng ....
- Hảo rượu ah....
Du Lợi sảng khoái cười ha hả, lại nâng tiếp ly rượu của mình uống tiếp Tú Nghiên khẽ nhíu mày nhìn Du Lợi tay dưới bàn giật giật ý ko hài lòng . Du Lợi đem tay mình rút xuống hướng tay Tú Nghiên xoa xoa nắm lấy , ý bảo ko sao...Tú Nghiên ngước nhìn Du Lợi tươi cười mà lắc đầu chào thua , Mỹ Anh thấy Du Lợi cao hứng cũng bồi tiếp thật nhiều rượu mấu chốt để Du Lợi sớm một chút say đi để mình là thể riêng tư cùng Tú Nghiên...
Lại nghe tiếng cầm ngân vang khúc nhạc du dương Tú Nghiên thả hồn theo khúc nhạc hòa vào khung cảnh thiên nhiên tuyệt mỹ , Du Lợi nhìn Tú Nghiên xuất thần đẹp đến mê mẩn tay nâng ly rượu uống cạn vừa ngắm mỹ nhân vừa say mỹ tửu quả là hạnh phúc nhân gian hiếm có . Tay như tìm đến hơi ấm Du Lợi xoa nhẹ tay Tú Nghiên đầy yêu thương cùng sủng nịnh , Tú Nghiên nhận ra hơi ấm quen thuốc chỉ cảm nhận hưởng thụ mà ko hề có ý rút lại cánh tay...
Mỹ Anh trước sau cứ chăm rượu , mắt hướng về người trong mộng tâm hân hoan chờ đợi thời điểm cùng người kia tâm tình tìm hiểu , càng nghĩ đến càng hân hoan bộ dáng gấp gáp chăm rượu chỉ mong người này sớm say đi...
Ko biết qua bao nhiêu lâu thời gian ,từng bình rượu đầy rồi vơi cứ thế đầy ắp trên bàn , Du Lợi mặt ửng đỏ mắt có chút mơ màng thời điểm , Mỹ Anh bên cảnh đã gục xuống bàn từ khi nào ngủ say.
- Hắc hắc...muốn chuốc say ta cũng phải có chút bản lĩnh chứ hắc hắc nha đầu ngốc...
Tú Nghiên nhìn Du Lợi bộ dáng say rượu gương mặt đỏ ửng đáng yêu , đôi mắt mơ màng cố nhìn hướng Mỹ Anh tay chọt chọt trêu chọc , chỉ biết lắc đầu đến bên đỡ lấy Du Lợi cơ thể..
- Hắc hắc Nghiên nhi nàng nhìn...nhìn xem nha đầu kia say mất rồi...hắc hắc..
- Hảo say mất rồi , ngươi ah uống nhiều như thế làm gì ah?
- Hảo vui ah...có Nghiên Nhi bên cạnh thật rất vui cái này tâm ta...hắc hắc Nghiên Nhi...
- Suỵt...hảo về rồi hãy nói tiếp ah...
- Hảo nghe lệnh Nghiên Nhi...hắc hắc
Tú Nghiên phì cười trước tiểu hài tử ngoan ngoãn Du Lợi , lúc này đây Tú Nghiên mới nhận ra rằng Du Lợi thân hình cao hơn mình một chút , vai tuy ko quá rộng nhưng cũng đủ to để dựa vào, cơ thể Du Lợi thật ấm áp khiến Tú Nghiên cứ muốn như vầy được Du Lợi ôm ấp.
Tú Nghiên dìu Du Lợi ra gần đến 1 nô tỳ của Mỹ Anh truyền đạt cái kia tình hình để mọi người tiện chăm sóc , sau đó nhanh chóng đưa Du Lợi về khách điếm..Trên suốt quãng đường đi Du Lợi trước sau như cũ thì thầm duy nhất một câu ko chán , khiến Tú Nghiên vô thức môi cười mặt đỏ..
- Nghiên Nhi ta yêu nàng....hảo hảo yêu nàng..
Lâu lâu nổi hứng lại cúi xuống hôn lên đỉnh đầu Tú Nghiên , cười cười ngây ngố...Tú Nghiên vất vả bộ dáng đưa Du Lợi về đến nơi trời cũng thật là rất khuya , vị tiểu nhị ngồi chờ cửa hai người mà gục lên gục xuống bộ dạng đáng thương . Trong thấy hai người gương mặt sáng bừng hân hoan , nhanh 1 chút bộ dáng muốn phụ đỡ Du Lợi bị Tú Nghiên thẳng thắn từ chối , chỉ biết cười khổ mở giùm Tú Nghiên cửa phòng chuẩn bị khăn nươc ấm cùng tra giải rượu thật hảo cho họ rồi cũng lui xuống nghỉ ngơi.
Tú Nghiên dìu Du Lợi nhẹ nhàng đặt nàng an ổn nằm xuống, với tay lấy khăn vắt khô giúp Du Lợi lau đi mặt...thanh âm khe khẽ Du Lợi bên tai khiến Tú Nghiên ngu ngơ cái nhìn..
- Nghiên Nhi....
- Ân..
- Nghiên Nhi ta yêu nàng..
-.......
Tay đang dịu dàng lau trên gương mặt phút chốc ngưng động , Tú Nghiên vẫn như cũ ngây ngốc mỗi lần nghe đến từ yêu thương từ Du Lợi vẫn làm tim nàng vô thức đập nhanh , vẫn làm gương mặt vốn là sương lãnh lại phủ một tầng hồng mê hoặc khóe môi thoát ẩn nụ cười...Càng ngày càng làm tâm nàng lay động, Tú Nghiên biết là bản thân như tiểu cô nương năm xưa gặp phải tiểu hài Du Lợi làm tâm nàng giao động , bản thân tới lúc này vẫn ko thể giải thích vì sao khi đó lại có thể áp môi cùng cái kia tiểu hài tử Du Lợi...Lại càng ko thể giải thích vì sao rất nhiều năm trôi qua cảm giác xưa cũ vẫn như thế ko đổi , chỉ khác ở điểm năm xưa hơi ấm tiểu hài tử Du Lợi vây quanh ko như bây giờ thời điểm ngày càng tăng sự ấm áp, khiến cho tâm lúc nào cũng ngọt ngào yêu thương...Cứ như vậy Tú Nghiên biết bản thân ko thể thoát ly khỏi Du Lợi cảm giác , ko thể thoát khỏi Du Lợi yêu thương , lại càng ko thể thoát khỏi bản thân cảm xúc yêu thương càng ngày càng lớn dần...
Du Lợi vô thức nắm chặt tay Tú Nghiên trong cõi mộng như ko an ổn , mày chút nhíu lại môi mấp máy thanh âm... Tú Nghiên nghi hoặc đặt khăn xuống bên cạnh khom người tò mò muốn biết Du Lợi nói gì...
- Nghiên Nhi ta hảo tốt hơn cái kia xú nha đầu Mỹ Anh ah...ta cái gì cũng hảo hơn , Nghiên Nhi nàng nói có đúng ko ah?
Tú Nghiên phì cười nàng vẫn là biết Du Lợi như vậy tính tình tiểu hài tử , ngay cả trong mơ vẫn như vậy bộ dáng ko thay đổi..
- Quỷ hẹp hòi....
Tú Nghiên cười cười đưa tay xoa xoa chút mặt Du Lợi trong mơ như cảm nhận được cảm giác quen thuộc ngây ngốc nụ cười trên môi...
- Nghiên Nhi....
Tú Nghiên yêu thương cái nhìn , cúi xuống áp môi đặt nụ hôn lên môi đẹp Du Lợi lưu luyến ko rời....Tú Nghiên rời khỏi môi ngọt Du Lợi chỉ thấy Du Lợi nhẹ nhàng mở ra đôi mắt đẹp ngây ngốc cười...
- Nghiên Nhi...
Du Lợi vươn lên cánh tay áp vào phía cổ Tú Nghiên hướng mình kéo xuống nối lại nụ hôn yêu thương , Tú Nghiên nhắm lại mắt cảm nhận yêu thương...
Ánh sáng bình minh chiếu rọi nhè nhẹ xuyên qua khe cửa sổ rớt xuống khung cảnh tuyệt mỹ , như nụ cười hân hoan trước giai lệ nhân gian...
.............
*** Dương cung***
Quyền Trực tay cầm tấu chương như ngày thường giờ giấc phê chuẩn, có điều thần thái hôm nay ko giống mọi ngày bộ dáng chờ đợi hiện hữu khiến thần thái co chút ko tập trung. Bản thân là đang suy nghĩ đến lời hứa với ái Hậu ,lại suy ngẫm cách làm sao ko làm đối tượng sắp đến dễ dàng chấp nhận hơn là vì mình bức ép...
- Bẩm Hoàng thượng Trịnh tướng quân đã đến...
- Truyền vào.
Quyền Trực một cái nhanh nhẹn bộ dáng bỏ xuống tấu chương , điểm trên mặt nụ cười chờ đợi nhìn phía cửa xuất hiện người mà mình chờ đợi , lại thấy Trịnh Khanh thủ lễ quỳ xuống một chân hành lễ...
- Vi thần tham kiến hoàng thượng , hoàng thượng thánh an.
Quyền Trực sớm một cái bộ dáng đi đến đỡ lấy tay Trịnh Khanh đứng dậy môi nở nụ cười vui vẻ...
- Ái khanh đứng dậy ah , ngươi vẫn như vậy hữu lễ làm ta có chút ko thích...Nhớ năm xưa thiếu niên cùng ngươi một cái bằng hữu , thân thuộc rất vui vẻ bộ dáng chứ ko như vầy hữu lễ thật làm ta mất hứng ah.
Trịnh Khanh đứng dậy bộ dáng vẫn thủ quyền hành lễ khom lưng...
- Thần thật ko dám..xưa nay vua tôi lớn nhỏ thân phận khác biệt, ko thể như xưa dễ dãi cái kia xưng hô ko phân biệt...
- Hảo hảo ko bắt ép ngươi..ngồi xuống cùng ta thật hảo có chuyện muốn bàn bạc cung ngươi ah..
Quyền Trực cùng Trịnh Khanh ngồi xuống , thái giám nội cung đã sớm được phân phó chuẩn bị trà cùng chút điểm tâm lần lược sắp xếp trên bàn , Trịnh Khanh như cũ gương mặt nghiêm nghị im lặng bộ dáng chờ đợi. Quyền Trực như cũ gương mặt mỉm cười hòa nhã , bản thân là rất quý trọng người này trước kia là bằng hữu , bây giờ là cận thần bên cạnh.
- Trịnh Khanh ngươi có đoán được hôm nay ta triệu ngươi đến là vì cái gì sự hay ko?
- Thần thật sự ko đoán được ý hoàng thượng...
- Ta là sớm một chút nghe Hoàng hậu nói nhi nữ nhà ngươi cùng Duẫn Hạo một cái tâm đầu ý hợp , hướng ta một cái chỉ hôn , ta lại muốn hướng ngươi một chút ý rồi mới an tâm ban chỉ để ko làm ngươi một cái bất ngờ thời điểm.
Trịnh Khanh tay đang nâng chén trà chuẩn bị uống phút chốc khựng lại , cái nhìn kinh ngạc nhìn Quyền Trực tâm có chút run run cả giận , đặt xuống chén trà..Quyền Trực nhìn bộ dáng Trịnh Khanh cũng phần nào đoán được tâm ý , mặt vui cười có chút cùng hướng Trịnh Khanh chờ đợi lời nói...
- Thứ vi thân mạo muội thật sự vi thần chưa hề nghe nhi nữ hướng mình lời nói , chỉ có vài lần nghe gia đinh nhắc đến Thái tử có đến nhà cùng nhi nữ dạo chơi một lần hầu như chưa nghe đến cái gì tình ý...Lại vừa rồi Hoàng hậu có đến Trịnh phủ cũng nói chút này sự tình ,chỉ trách một việc nhi nữ đã đến Giang Nam thời điểm chưa về , nếu ko đã cho Hoàng thượng một câu trả lời ưng ý.
- Trịnh Khanh ko cần như thế khó chịu ah...
- Vi thần ko dám.
- Trịnh Khanh nếu ta có ý muốn ban nhi nữ ngươi cái kia Thái tử phi ngươi thấy thế nào?
- Thứ vi thân thay nàng từ chối...
- Vì sao ah?
- Có trách là trách vi thân , nhà thần chỉ có duy nhất nàng nữ tử toàn tộc cũng chỉ có mình nàng cháu , bản thân là muốn kiếm nàng một cái bình thường gia thế có một cái cháu trai làm họ Trịnh nối dỗi. Vì vậy mà vi thân chưa từng nghĩ đến muốn nàng cái kia thân phận cường đại , sẽ gặp rất nhiều cái rắc rối cuộc sống vì vậy mà ko an ổn giống như bao năm qua cùng thần ngoài kia chiến trường đã làm nàng tâm tình ko chút bình an...
Thấy bộ dáng đau lòng Trịnh Khanh trước mặt khiến Quyền Trực có chút hổ , bản thân tự nghĩ bao năm qua có phần đối xử ko phải với hắn. Bản thân là biết cái này trung thần vì nước xả thân , vì mình mà cống hiến có phải ko bản thân mình đối với hắn chưa đủ cái gọi là quan tâm đến hôm nay nghe nói , mới nhớ đến hắn một cái thê tử mất sớm toàn gia chi có duy nhất một nữ tử .
"Bịch..."
Quyền Trực xuất thần suy ngẩm nghe bên tai thanh quay đầu nhìn đã thấy Trịnh Khanh thủ phục quỳ dưới mặt đất , kinh ngạc bộ dáng muốn đứng dậy để nghe thanh âm hướng mình
- Hoàng thượng vi thần to gan cầu người ban thần một cái từ chức hồi hương , thiết nghĩ bao năm nay đánh đuổi dẹp loạn trong ngoài nước ta ngày càng phồn thịnh. Dưới tài trị quốc của hoàng thượng dân con an ổn sống , thần cũng muốn như dân con người một cái an bình gia đình cầu người cấp thần mong muốn...
- Trịnh Khanh ngươi....
Quyền Trực ngơ ngác cái nhìn , từ khi biết Trịnh Khanh đến nay đều biết hắn ngoài phụ thân quỳ xuống hai chân này , cả bản thân minh là vua chỉ được hắn hành lễ quân thần một gối qùy xuống. Gương mặt kiên nghị khiến bản thân Quyền Trực tâm muốn chối từ lời lại ko thể xuất khẩu thành ngôn ,chỉ biết nhắm mắt ngẩng đầu.
........
*** Phụng nghi cung ***
Hoàng hậu nhà nhã uống trà đọc một chút kinh thư , thư thái chờ đợi tinh vui từ Dương cung cấp tới để sớm hoàn thành cái đại sự cho trưởng nam mình kỳ vọng yêu thương , môi điểm tô nụ cười thanh cao hiền hậu..
- Bẩm hoàng hậu có Quy công công cầu kiến
- Truyền vào...
Hoàng hậu đặt nhẹ quyển kinh thư xuống bàn hướng người nhìn mình cho đợi tiến vào , thủ quỳ hành lễ..
- Nô tài tham kiến Hoàng hậu , Hoàng hậu nương nương kim an.
- Miễn lễ , Quy công công mọi chuyện thế nào rồi..
Hoàng hậu mỉm cười chờ đợi câu trả lời ưng ý mình , chỉ thấy người trước mặt gương mặt có chút điểm không ổn định.
- Bẩm...bẩm Hoàng hậu sự tình có biến , Hoàng thượng là muốn ban chỉ hôn , có điều.....có điều ko nghĩ tới Trịnh tướng quân từ chối , còn cầu người từ quan quy ẩn...
- Ngô.....
Hoàng hậu nụ cười biến mất sắc mặt phút chốc thay đổi , nhắm mắt phất tay cho Quy công công rời đi tâm có chút ko bình ổn...
"Phải sớm một chút giúp Duẫn Hạo sự thành nếu ko e rằng thời cơ bay mất..."
............
- Tú Anh tỷ chậm...chậm chút ah...
Trên đoạn đường vắng bốn người nam nhân phi ngựa chạy như bão táp tiến thẳng về hướng Giang Nam , Duẫn Nhi cung anh em Phá gia cực lực phi ngựa có đuổi kịp phía trước Tú Anh đang điên cuồng lao đi như tên bắn..
- Mọi người ko thể chậm trễ, Duẫn Nhi cố một chút A Quyền thật sự sẽ gặp sự ko hay ah?
Tú Anh quay lại chút đầu nói , Phá Hữu nghe nhắc đến công chúa Du Lợi có chút khẩn trương bộ dáng...
- Tú Anh ngươi nói vậy là sao ah? Công chúa làm sao có thể xảy ra sự?
Tú Anh co chút níu dây cương chậm lại chút ngựa chờ mọi người xong hành thì nhanh thanh âm nói...
- Ta nhận được tin bên ngoài có người điều tra về A Quyền hành tung , lại nghĩ đến vừa qua chúng ta la có đắc tội với người họ Lý lai lịch ko rõ lại có cao thủ bên cạnh trợ giúp , lại đúng lúc này A Quyền một mình dạo chơi ta thật lo có sự ko thành...
Nghe đến như vậy sự bỗng chốc cả bốn người gương mặt ko hẹn tại một cái tối sầm lại , đồng loạt quất cương phi ngựa lao đi , lòng bồn chồn lo lắng...
" A Quyền ngươi ko thể xảy ra cái gì sự..."
............
Ko biết thời gian như thế trôi qua bao lâu , Du Lợi chậm chạp mở mắt tỉnh dậy ánh sáng phút chốc làm cho đôi mắt nhắm lâu có chút khó chịu. Du Lợi đưa lên cánh tay như cản lại ánh sáng làm mình khó chịu , lại cảm giác tay mình vô lực bị giữ chặt lấy nhíu chút mày tìm kiếm nguyên nhân . Lại thấy trên ngực mình nặng trĩu, mái tóc dài rũ xuống trên ngực mình thơm ngát hít lấy chút mùi hương quen thuộc vô thức mỉm cười...
Du Lợi như cũ bất động ngắm nhìn bộ dáng Tú Nghiên nữa thân người nằm trên mình lòng ngực ,tay đan tay mình bàn tay , gương mặt đẹp điểm chút ý cười mị lực. Thấy bộ dáng Tú Nghiên như vậy chắc đã rất lâu tư thế như vậy nằm , có chút đau lòng nhìn Tú Nghiên như vậy chắc rất mỏi mệt . Nhẹ nhàng chút bộ dáng nhõm dậy , dùng chút lực ôm lấy Tú Nghiên thắt lưng ôm vào lòng , xoay người đưa nàng một cái nhất bổng đưa lên giường hướng bên trong nằm xuống. Tú Nghiên có chút kinh động mở ra đôi mắt đẹp ngơ ngác nhìn Du Lợi bộ dáng , chỉ thấy người kia cười cười thủ thỉ...
- Nghiên Nhi hảo ngủ thêm một chút ah...nàng quả thật là rất mệt mỏi.
Du Lợi vươn tới hôn lên trán đẹp Tú Nghiên tay ôm ngay eo có chút siết chặt, như thể muốn đem Tú Nghiên cất vào trong mình lòng ngực như vậy sẽ hảo hảo có nàng bên cạnh...Tú Nghiên bị Du Lợi ấm áp cái ôm , cùng dịu dàng nụ hôn như bị dụ ngọt mỉm cười hân hoan , lũi một chút hướng vào Du Lợi ấm ấp lòng ngực ngủ thiếp đi . Du Lợi thấy ngoan ngoãn Tú Nghiên ngủ , cũng hoan hỷ áp môi hôn lên đỉnh đầu áp càm lên đầu Tú Nghiên nhắm mắt như muốn kết nối cùng Tú Nghiên giấc mộng đẹp...
Trời chiều nhượm ánh hoàng hôn , ko khí có phần dịu mát những cơn gió góp phần lùa qua cành lá xào xạc...
Tú Nghiên nhẹ mở đôi mắt đẹp sao một lúc thần thái tỉnh táo mới nhận ra mình đã ngủ một giấc thật dài , cơ thể được bao trùm bởi hơi ấm dễ chịu , lại cảm nhận trên đỉnh đầu một cổ khí điều đặn phả vào ấm nóng.
Cảm nhận bên eo mình bị siết chặt hành động vô cùng dịu dàng sở hữu , có chút mỉm cười bộ dáng hơi ngẩng đầu nhìn ngắm thân thuộc người đang ôm ấp mình vòng tay . Nhẹ dàng bộ dáng như sợ người kia vì mình mà thức giấc , Tú Nghiên đầu vẫn gối Du Lợi cánh tay mặt ngẩng lên nhìn Du Lợi gương mặt say sưa ngủ.
Đối diện Du Lợi lúc này ngủ thật hưởng thụ bộ dáng , Tú Nghiên hơi thơ thẩn cái nhìn đây là lần đầu tiên được yên tĩnh nhìn Du Lợi gương mặt một cách kỹ càng . Dù biết trước mặt mình là tuyệt sắc giai nhân nhưng bản thân vẫn có chút cả tin nhân gian lại có thể tại thượng một cái này tuyệt sắc Du Lợi.
Nhìn nàng lúc này diễm lệ bộ dáng xuất thần tâm vô thức đạp loạn nhịp, từng đường nét gương mặt đẹp đến mê hoặc thân trí đôi mày thanh tú , hàng mi dài cong vút , sóng mũi cao cao đẹp đến bản thân ngưỡng mộ , chiếc càm hơi chẽ khiến dung mạo đẹp pha chút tuấn tú nam nhân. Lại vô lức dời cái nhìn đến đôi môi đỏ mọng thơm ngon như trêu đùa , khiêu khích thế nhân ai dám đoạt này môi hôn.
Tú Nghiên như người bị trúng ta mê mẩn giơ lên chạm nhẹ vào gương mặt Du Lợi nhẹ nhàng nương theo từng đường nét gương mặt , như đang ghi khắc từng chút từng chút chi tiết như khắc sâu vào tâm khảm. Bản thân vẫn là có chút nghi hoặc, có chút ko thể vững vàng niềm tin vào loại tình cảm này có thể như vậy tồn tại vĩnh viễn , lại càng ko dám tin Du Lợi có thể vì mình mà bỏ đi cái quyền quý công chúa đương triều , lại càng lo sợ bản thân ko thể trọn đời tình cảm này. Quả thật bản thân là lo sợ , sợ đến lúc yêu thương chất đầy tâm khảm lại như vậy biệt ly...
Đôi tay chu du trên Du Lợi gương mặt bỗng chốc dưng lại , ngần ngại tiến bước , sợ sệt cảm giác này luyến lưu , Tú Nghiên nhẹ nhàng rút lại tay lại bị một cánh tay khác nhanh một chút chụp lấy.
Tú Nghiên kinh ngạc cái nhìn Du Lợi đã thức từ khi nào , chỉ thấy tay mình được Du Lợi áp vào bên má , đôi mắt Du Lợi lưu luyến nhìn mình đôi môi nụ cười dịu ngọt..
- Nghiên Nhi vì sao dừng lại cái kia chạm mặt ta..?
Du Lợi hoàn thành nghi vấn lại nhẹ nhàng kéo bàn tay Tú Nghiên lên môi hôn lấy , bản thân cũng biết vẫn còn để lại Tú Nghiên cái gì đó ko trọn vẹn tin tưởng mình nhưng ngẩm nghĩ mãi vẫn ko thể nghĩ ra là do cái gì tâm tưởng. Phút chốc gương mặt vui vẻ thoáng một cái màn sương vây lấy , Du Lợi vẫn hôn lên bàn tay Tu Nghiên nhưng thần thái đã trôi dạc phương nào.Tú Nghiên nhìn Du Lợi một cái xuất thần bộ dáng do chút lo ngại thanh âm...
- Du Lợi....
- Ân...
- Vì sao lại như thế xuất thần ah?
- Nghiên Nhi có hay ko cho ta một cái thành thật trả lời vì sao đến thời khắc này nàng vẫn ko thể tin ta tình cảm?
- Vậy ngươi có suy nghĩ đến cái này tình cảm dành cho ta có thể tồn tại đến bao lâu thời điểm?
- Nàng vẫn như cũ ko thể trọn vẹn tin tưởng tâm ta?
- Ta thật là ko thể tin tưởng bản thân mình có thể khiến ngươi vì ta có thể bỏ xuống tất cả .
Du Lợi tay cầm tay Tú Nghiên áp vào ngực mình , bản thân có chút đau buồn ánh mắt đối diện với Tú Nghiên Du Lợi lại trở nên yếu đuối bộ dáng..
- Ta biết mình vẫn chưa thể làm nàng hoàn toàn tin tưởng ta , nhưng Nghiên Nhi điều ta cần lúc này là thời gian để chứng minh cho nàng tình cảm này của ta chưa bao giờ là bồng bột , càng ko phải trêu ghẹo bông đùa...Nghiên Nhi có thể hay ko đừng vội phủ nhận ta mà hãy từ từ cảm nhận ,từ từ chấp nhận ta Du Lợi thật lòng!
Tú Nghiên mềm nhũng tâm can tiến tới áp vào lòng Du Lợi hơi ấm , tự trách bản thân vì sao cứ ngu ngốc lo nghĩ , lại ko nghĩ đến cứ như vậy an ổn bên cạnh Du Lợi cảm nhận nàng tình cảm chân thật. Hà cớ gì nghi hoặc, hà có gì loạn tâm , hà cớ gì phủ nhận bản thân mình đang dần yêu thích nàng , hà cớ gì chối bỏ hơi ấm nàng đang dần trở nên quen thuộc . Tú Nghiên cũng cảm thấy lạ lùng , bản thân là chưa bao giờ như thế ,say giấc , lại càng ko tin có thể để ai ôm mình lâu như vậy , bản thân là dần quen cảm giác có Du Lợi bên cạnh...
- Du Lợi cứ như thế này đừng thay đổi có được ko?
- Ta sẽ mãi thế này yêu nàng ko thay đổi Nghiên Nhi...
........
- Thiếu gia đã điều tra được hành tung của tên A Quyền , thật trung hợp hắn đơn độc cũng đang ở tại đây Tô Châu..
Nam nhân y phục sang trọng nhàn nhã uống ly rượu , ko khó nhận ra vẻ mặt hắn vui vẻ cười uống cạn một hơi...
- Tốt , ko điều tra ra thân thế thật sự cũng phải rõ ràng hành tung để ta còn tiện một cái báo thù món nợ Tiết Hoa Đăng ah...
Hắc y nhân bên cạnh chăm đầy ly rượu , hai tay cung kính đưa đến tay chủ nhân hắn...
- Thiếu gia vẫn chưa rõ hắn đến đây mục đích gì , lại càng khó hiểu vì sao chúng ta phái nhiều người như vậy điều tra vẫn ko tra ra hắn thân thế như thế nào....thật có điều kỳ quái , thiếu gia có nên chờ thêm chút thời điểm để hành sự.
Lý Đông Húc dằn mạnh ly rượu xuống bàn , gương mặt phút chốc biến đổi tức giận bộ dáng âm thanh
- Ta nhất định phải giết chết hắn mới hả cơn giận này , làm sao ta có thể như thế này chịu nhục ta cũng đường đường là thái tử Lý quốc ko vì cái này nhà họ Quyền diệt đi nước ta , thái tử ta sao có thể nhẫn nhịn như vầy chờ đợi thời cơ , lại ko phải như vầy bị tên A Quyền kia vũ nhục...ta nhất quyết phải lấy đầu hắn mới hả này cơn giận của ta...
Hắc y nhân chỉ biết im lặng bên cạnh ko dám ngắ t lời, bản thân cũng biết người này thái tử cuối cùng của Lý gia đã phải chịu bao nhiêu uất ức , nhẫn nhịn sống đến ây giờ lặng lẽ để chờ cơ hội phục quốc. Toàn gia hắn cũng vì chịu ơn của Lý gia mà nhiều đời tận trung , nay đến đời hắn cũng vì Lý Đông Húc hảo hảo bảo vệ giúp đỡ để sớm khôi phục lại Lý quốc hùng mạnh. Bao năm qua âm thầm chiêu quân bãi mã , chiêu mộ nhân tài nghĩa sĩ khắp nơi , tìm những người còn sót lại của Lý quốc mà chờ đợi thời cơ phục quốc.
Mắc kẹt bởi Quyền Trực là một minh quân bên cạnh lại có một cái Trịnh Khanh tướng quân tài giỏi , dù vậy thái tử thuộc dạng nhu nhược , ko có ai có thể thay thế hắn duy trì cái này hùng mạnh Quyền quốc. Đó là lý do cho tới bây giờ bọn hắn vẫn chưa hành động chờ loại đi Trịnh Khanh mới bắt đầu khởi chiến đòi lại giang sơn , lại biết Trịnh Khanh chỉ có độc nhất nhi nữ , Lý Đông Húc cũng từng nghĩ đến sẽ sớm cầu thân cưới nàng để thu phục Trịnh Khanh giúp cơ nghiệp sớm hoàn thành . Lại biết tin Hoàng hậu chấm người này làm cái Thái tử phi cũng đành ngậm ngùi dẹp bỏ ý định , tuy vậy trời ko phụ lòng người. Hoàng gia lại muốn gã cái này nhi nữ độc nhất , lại là gia tộc giàu có nhất nước , mất đi cơ hội Trịnh tướng phủ lại có cái này Hoàng gia tộc giàu có coi như cũng ko quá thiệt thòi. Chỉ cần cưới được Hoàng Mỹ Anh có số tài sản trong tay thì sẽ dễ dàng chiêu mộ thêm nhiều người quy phục khiến đại nghiệp sớm thành...
Đó là lý do vì sao bon họ có mặt tại Tô Châu chờ cái kia đoạt được "tú cầu" vừa có mỹ nhân vừa có tiền tài sớm thành đại nghiệp , lại ko nghĩ đến A Quyền nơi này cũng xuất hiện lo ngại hắn phá đám cái này sự , cả giận thù cũ thù mới nhập chung một khắc muốn nhanh một chút tiêu trừ hắn tồn tại.
Lý Đông Húc như cũ tức giận bộ dáng , gằng giọng truyền chút lệnh...
- Ngươi triệu người đến đây ta muốn chổ này Tô Châu là nơi chôn xác tiểu tử hắn....
Hắc y nhân chỉ biết thủ phục nhận lênh , bộ dáng vội vã rời đi lo sự để lại Lý Đông Húc nụ cười qủy dị , đôi mắt đỏ ngầu khát máu khiến hắn trở nên tàn ác bộ dáng tay nâng ly rượu uống cạn hoan hỷ chờ cái kết mà hắn đang muốn xem...
" A Quyền đầu ngươi ta lấy coi như trãi đường cho đại nghiệp sắp tới , coi như ngươi sẽ là tấm gương cho những kẻ nào có ý muốn cản trở Lý Đông Húc ta sự nghiệp..."
Bên ngoài màng đêm buông xuống hòa lẫn vào không gian bao trùm tối tâm tiếng cười quỷ dị như xé toan màng đêm vang lên lạnh lẽo...Tô Châu yên bình hội vui có thể hoàn thành trọn vẹn hoan hỷ , hay biến thành một cái trận địa đẫm máu nhân tâm....