Kỳ Phùng Địch Thủ


Chap 54:
*** Trịnh Tướng phủ ***
Trịnh Khanh trong thư phòng xem binh thư nhưng tâm tình lạc đi nơi nào , từ khi ngoài biên cương đưa về tin tức Lai Lập đang tập trận ,giàn quân khiến lòng hắn luôn lo lắng không yên . Tuy hai nước đã ký kết hiệp ước cùng nhau không xâm phạm lãnh thổ của nhau ,cùng việc con dân hai nước có thể tự do kinh doanh mua bán giữa hai nước .Nhưng việc Lai Lập vô cớ đống cửa gây khó dễ con dân nước Quyền không khỏi khiến người ta không suy nghĩ . Hàng trăm năm nay Lai Lập cùng Quyền thị giao tranh đâu phải chuyện lạ , đối với một nước nghèo khoáng sản cùng đất đai còi cọc thì việc thèm thuồng một đất nước giàu tài nguyên ,đất đai màu mở như Quyền thị luôn là miếng mồi béo bở . Lai Lập đình chiến vì nhân lực cùng tài lực chỉ huy chiến trận không có (Tướng quân của Lai Lập đã bị Trịnh Khanh giết trong khi giao chiến) , giờ đây khi vừa chiêu mộ được một vị tướng trẻ cùng một vị đương kim phò mã chưa đầy 1 tháng đã thâu tóm được hai nước láng giềng .
Ngặc nổi mấy hôm nay Hoàng thượng bận việc Du Lợi công chúa cùng vương gia Mân Hào hôn sự suy nghĩ đến tâm nổi gió không muốn tiếp kiến ai , chính mình cũng không thể cùng người thương lượng chuyện binh ,khiến Trịnh Khanh một bụng lo âu không biết như thế nào trút bỏ .
"Cốc cốc"
-Nhạc phụ A Quyền có thể vào không?
-Vào đi!
Quyền Trực bỏ quyển binh thư xuống mắt nhìn hướng cửa nhìn A Quyền tay càm khay trà nóng cùng ít điểm tâm bước vào , gương mặt tuấn mỹ trong bộ y phục bạch sắc như ngày thường toát ra vẻ cuốn hút . Chỉ mới cùng Tú Nghiên ở chung chỗ mấy ngày , nhưng nhìn biểu hiện đôi trẻ "quấn quít" bên nhau . Điều này khiếnTrịnh Khanh vô cùng hài lòng với người con rể này , chính là cái cách A Quyền biết làm nụ cười luôn nở trên môi của nữ nhi mình . Bất cứ vị phụ mẫu nào cũng muốn nhìn thấy nữ nhi mình có một cuộc sống hạnh phúc , bên cạnh luôn có một nam nhân chia sẽ , gánh vác giúp nàng những muộn phiền lo âu.
-Nghiên Nhi làm ít bánh quế hoa biết người đang trong thư phòng kêu ta mang đến .
-Để đó đi .
-Nhạc phụ nếu người nhàn rỗi ta cùng người chơi vài ván cờ.
-Cũng được , lâu ngày không cùng ai chơi cờ cũng “ngứa” tay , chơi vài ván xem ra không tệ .
-Hihi vậy xem ra ta vào đúng lúc rồi.
Du Lợi cười cười bước tới bên bàn sắp xếp tốt bàn cờ thì Trịnh Khanh cũng đã nhàn nhã ngồi xuống đối diện nhìn bàn cờ tướng , tay nhàn nhã nâng chén trà uống một hốp .
-Hiền tế ngươi đánh trước đi .
-Nhạc phụ người trưởng bối nên xuất thủ trước.
-Hậu bối ngươi là coi ta thế nào lại muốn nhường ta đây.
-Hêhê ta nào dám nếu người nói vậy ta mạng phép xuất thủ.
Du Lợi môi nở nụ cười đưa tay kéo con pháo vào giữa nhìn Trịnh Khanh đẩy ngựa lên chặn bước , tay Du Lợi lại đẩy xe còn Trịnh Khanh tiến pháo xoay mấy lượt thế trận nhanhchóng đã bày ra gương mặt cả hai ẩn hiện nụ cười vui vẻ.
........
Tú Nghiên trong phòng cùng Khuê Nhi trò chuyện , từ lúc Du Lợi bên cạnh chính mình lại có phần lơ là người tỷ muội bên cạnh không khỏi khiến bản thân có phần áy náy . Khuê Nhi lại vẫn rất vô tư môi cười vui vẻ hihihaha nói chuyện này chuyện nọ tin tức nghe được từ đám hạ nhân , cùng vài chuyện chính nàng nhìn thấy .
-Tiểu thư người biết không trên dưới Trịnh phủ đều ngưỡng mộ người có được hảo phu quân nha , cô gia tính tình dễ chịu đối với bọn họ lại rất tốt... Chưa kể tiền lì xì cô gia cho bọn muội lại rất dày nhét đầy cả túi ah~~ .
Nghe Khuê Nhi miệng không ngớt lời khen trượng phu mình , Tú Nghiên không khỏi vui vẻ nở nụ cười , thâm tâm thầm nghĩ..
“Xem ra A Quyền sớm đã thu thập trên dưới Trịnh gia ta nha~~”
-Lúc nãy muội còn thấy cô gia mang khay trà cùng điểm tâm vào phòng của lão gia nha~~ , xem ra lão gia sẽ mục tiêu lớn đêm nay của cô gia .
-Hihi ta cũng nghĩ vậy.
-Mà tiểu thư muội thắc mắc một chuyện nha~~ !
-Chuyện gì?
-Chiều nay người cùng cô gia quay về thế nào lại có bộ dáng tức giận lớn như vậy? Không lẽ ở Quyền phủ xảy ra chuyện gì sao?
-À chỉ là trên đường về bọn ta muốn đi dạo phố một chút , có đoàn người ngựa đi ngang làm y phục không may bị vấy bẩn . A Quyền có phần mất hứng , tâm tình liền không tốt mà quay về .
-Ra vậy ... Mà tiểu thư về Quyền phủ có hay gặp được Thôi công tử ?

-Không nha
~~-……
-Hihi Khuê Nhi muội là đang nhớ Thôi công tử hay sao?
-Ắc… nào… có ah
~~-Hmm thật sự không sao?
-Ắc.. chỉ là.. là muội thắc mắc sao lâu rồi không thấy Thôi công tử đến tìm cô gia nha~~ ?
Khuê Nhi gương mặt phút chốc ửng hồng ngượng ngùng vân vê vạt áo , Tú Nghiên nhìn gương mặt đáng yêu của nàng . Nữ nhi khi mới yêu đều thế này bộ dáng e thẹn , cũng nhớ đến lúc trước chính mình cũng bị nàng trêu chọc cũng muốn nhân cơ hội “báo thù” một chút .
-Xem ra việc liên quan đến y, muội chắc cũng không để tâm đến!
-Muội có để tâm…
Khuê Nhi nghe Tú Nghiên nói lời úp mở lại rất nhanh không cần suy nghĩ mà buộc miệng thừa nhận , nhìn Tú Nghiên cười thành tiếng lại biết ra mình bị mắc bẫy , gương mặt lại được dịp đỏ gây thẹn thùng cúi mặt .
-Haha xem ra Khuê Nhi nhà chúng ta là muốn xuất giá theo Thôi công tử mất rồi haha
-Tiểu thư….
Bị chọc ghẹo lại không biết làm gì hơn ngoài việc ngượng ngùng hét nhỏ , Khuê Nhi xưa nay vẫn là bộ dạng ngốc ngếch đáng yêu khiến người nhìn lại càng muốn hung hăng trêu chọc.
-Hihi được rồi để Nghiên tỷ làm chủ uội , tối nay ta sẽ cùng A Quyền bàn bạc đợi khi nào y về coi ngày kêu bà mai đến tìm phụ thân dạm hỏi nha
~~-Ắc… ai nói người ta muốn gả cho y..
-Thật sự không muốn?
-Ắc Nghiên tỷ ngươi ức hiếp người ta ah
~~Khuê Nhi đứng dậy dậm chân ,giọng điệu hơn dỗi nói xong liên chạy đi khỏi phòng , càng nhìn càng khiến Tú Nghiên buồn cười tâm tình nặng trĩu cũng nhẹ nhõm phần nào . Cười một lúc cũng bình ổn bộ dáng , lúc này còn lại một mình trong phòng tâm tư có phần bình ổn suy nghĩ . Chuyện định hôn của Du Lợi cùng Mân Hào chỉ có thể làm không thể hủy , thân là người của hoàng tộc dù muốn hay không ,có những chuyện không thể làm theo ý mình . Càng nghĩ càng khiến tâm nàng gợn sóng , A Quyền chỉ là của duy nhât mình nàng , nhưng còn Du Lợi thì sao?
Thân phận công chúa đương triều khiến nàng không thể chiếm giữ hay dấu đi , chỉ có thể sánh bước cùng Du Lợi thân phận thần tử . Chỉ đợi đến khi rũ bỏ kia danh phận công chúa Du Lợi mới trở lại là A Quyền phu quân của nàng , người mà nàng có thể ôm ấp , đồng sàn chung chăn. Lại nhớ đến cảnh bên bờ sông , tên Mân Hào kia gắt gao ôm lấy Du Lợi của nàng , cưỡng đoạt đôi môi vốn thuộc về nàng không khỏi khiến tâm nàng trỗi giận .
“Dù có khiến thiên hạ đại loạn, Quyền Du Lợi đời này kiếp này cũng chỉ có thể thuộc về một mình Trịnh Tú NGhiên ta!”
Tú Nghiên gương mặt sắc lạnh ánh mắt gợn lên ngọn lửa đỏ rực , siết chặc chén trà trong tay khiến nó vỡ nát , hình ảnh tiểu thư khuê các bị cháy rụi chỉ còn lại lửa giận trong lòng .
………..
-A Quyền ngươi là đang trêu đùa ta sao?
Trịnh Khanh tức giận bộ dáng gầm lên thành tiếng , làm thế nào liên tục 3 ván cờ đồng loạt đều là cầm huề , thắng thua không định chỉ là đem quân tính điểm trước sau đều là hòa . Nhìn cũng đoán được ván đầu A Quyền cố ý để hắn thắng , sau đó chỉ là hòa không hơn , xem ta “tiểu tử” này không chỉ có mỗi võ công , đầu óc rất linh hoạt xem ra đối với binh thư hay trận pháp ít nhiều cũng học qua .
Du Lợi nhìn Trịnh Khanh tức giận đến tóc tai dựng đứng thật có chút buồn cười , nàng là quen cái kiểu chơi cờ khiến đối phương ức chế mất rồi . Phải nói là do phụ hoàng nàng truyền dạy nha , người từng nói :
“-Thắng không khó , cái khó là vây hãm đối phương nắm giữ đối phương trong tầm tay mình , cảm giác bị người khác đùa giỡn còn đáng hận hơn cả thua trắng bàn cờ!”
Haha nàng chỉ là áp dụng câu nói đó một cách triệt để nhất , chỉ khi có cảm tình thân thuộc nàng mới giở cái trò khiến người người oán hận này . Đối với phụ hoàng nàng sẽ càng “ác độc” hơn khi từ đầu ván đến cuối ván chỉ có thể khổ sở mà di chuyển từng bước , có khi cầm cự không nổi tức giận đến đỏ mặt nàng mới cười haha mà chơi cho đàng hoàng.
-Nhạc phụ đại nhân A Quyền nào dám.
-Kiểu đánh này làm ta nhớ một người ! Hừ nói ai là “sư phụ” dạy ngươi ?
Trịnh Khanh tức giận gầm lên , nhìn Du Lợi thật muốn chém ah . Bao nhiêu năm nay chưa từng có ai dám cùng hắn đùa giỡn kiểu này , ngoài Quyền Trực hoàng thượng đương triều , cũng là huynh đệ cùng hắn một thời niên thiếu .
-Nhạc phụ đại nhân thật sự là ta cố gắng đánh mà thôi , nếu thua mãi người sẽ nghi ngờ tài trí của ta , còn thắng người A Quyền không đủ tài trí .

-Hừ tiểu tử ngươi không biết so với thắng cầm hòa còn khó hơn sao?
-Thật vậy sao ah!
Du Lợi trưng ra bộ mặt vô tội vạ nhìn nhìn Trịnh Khanh đầy kinh ngạc , trong khi nhạc phụ đại nhân mặt mày cau có buồn bực nhíu nhíu mày . Đối với Du Lợi nhìn thấy biểu tình của một vị tướng quân lớn có thể bị mình chọc tức đến trợn mắt nhíu mày , quả thật có cảm giác thành tụ không nhỏ . “HAHAHA”
-Phụ thân người sao vây?
-Hừ không có gì!
Trịnh Khanh trợn trợn mắt nhìn Du Lợi mấy cái mới quay qua nhìn qua Tú Nghiên đang bước tới phía họ , nhìn nụ cười trên môi nữ nhi mình Trịnh Khanh cũng vơi đi chút buồn bực của đứa con rể “trời đánh” kia .
Tú Nghiên nhìn gương mặt làm ra vẻ
“Ta vô tội nha!”
Của Du Lợi cũng đoán được ít nhiều cái độ “vô tội” của ai kia nhiều như thế nào , buồn cười liếc yêu ai kia một cái bước đến bên cạnh Trịnh Khanh xoa giùm người vai mỏi . Tú Nghiên nhìn ván cờ trên bàn mày hơi nhíu
“Như vậy có thể hòa sao?”
Khiêu mi nhìn Du Lợi khẩu hình trách cứ “Ngươi cố ý nha!” , bộ dáng cười ngu ngốc nhưng ánh mắt ánh lên vẻ kiêu ngạo đặt trưng ai kia . Tú Nghiên liếc mắt nhưng môi lại nở nụ cười yêu chìu , đối với cái tính tình nghịch ngợm không khác gì hài tử của Du Lợi nàng đã “hưởng thụ” qua ít nhiều .
-Phụ thân nãy giờ cùng y chơi cờ vui không?
-Hừ vui… lắm!
-Nhạc phụ đại nhân người vẫn là giận ta sao?
-Hừ giận gì chứ!
Trịnh Khanh tuy “hừ” giận nhưng trong mắt vẫn liếc nhìn biểu hiện của Du Lợi thập phần là “khổ xở” của con rể khôngkhỏi buồn cười , vai mỏi truyền đến cảm giác dễ chịu cũng vơi đi ít nhiều cảm giác khó chịu trong lòng.
-Nghiên Nhi con nên về dạy dỗ lại hắn đi , hừ không biết lấy lòng còn làm người ta buồn bực nha!
-Haizzz nhạc phụ đại nhân!
-Hừ hừ…
-Hahaha xem ra hai người chơi cũng vui vẻ lắm nha!
Tú Nghiên cười khúc khích nhìn hai người họ một lớn một nhỏ cạnh nạnh cùng nhau, tuy phụ thân bộ dáng tức giận nhưng thật ra không hề chán ghét Du Lợi .
-Hừ xem ra con đến là muốn tìm y chứ đâu phải đến để chăm sóc cho ta!
-Phụ thân người thật là..haha
Tú Nghiên dở khóc dở cười không nghĩ đến phụ thân mình lại có thể như thế này tính tình trẻ con , xem ra trượng phu nàng là biết cách làm cho tâm trạng của phụ thân mình thoải mái bộc lộ tâm tình.
-Ta mệt rồi hai đứa về phòng nghỉ ngơi đi!
-Hihi phụ thân người nghĩ ngơi sớm một chút ah
~~-Nhạc phụ đại nhân người là hảo nghỉ ngơi , lần sau lại cùng người chơi cờ.
-Hừ tiểu tử lần sau còn dám chơi kiểu đó nữa đừng trách ta đá ngươi ra khỏi cửa.
-Ắc…
Tú Nghiên không khỏi cười thành tiếng , không khí trong phòng vô cùng thoải mái , lúc hai người họ rời đi liếc thấy phụ thân vẫn nhìn bàn cờ lắc đầu mỉm cười .

………..
***Phụng Nghi cung***
Chiêu Nghi hoàng hậu nằm trong lòng Quyền Trực nho nhỏ muộn phiền mà thở dài thành tiếng , nhớ đến Du Lợi sau khi đi dạo quay về liền nhốt mình trong phòng không muốn gặp ai . Chính mình mẫu hậu của nàng cũng không muốn gặp mặt , không biết chuyện gì đã xảy ra khiến tâm tình của nàng sinh khí đến như vậy.
-Nàng đang nghĩ gì?
-Thiếp đang nghĩ đến Lợi nhi
-Ừm..
-Không biết chuyện gì xảy ra hôm nay khiến nàng sinh khí buồn bực lớn như vậy đem mình nhốt trong phòng không muốn gặp ai?
-Ta có nghe nói.. Haizzz nữ nhi trưởng thành chẳng phải tính khí liền thay đổi thất thường hay sao?
-Thiếp thấy Lợi Nhi đã không còn nhỏ nữa nên người hãy sớm quyết định chuyện chung thân cho nàng thì tốt hơn.
-Haizzz Chiêu Nghi nàng có bao giờ hỏi Lợi Nhi có muốn hay không cùng Mân Hào chung một chổ?
-Chẳng phải chúng từ nhỏ liền rất thân thiết với nhau giờ khi đã trưởng thành đi bên cạnh liền rất xứng đôi , so với những vị hoàng tử láng giềng vẫn là thân thuộc hơn hẳn . Thiếp vẫn không thể hiểu được vì sao người vẫn chần chừ không quyết , lúc trước người vẫn khen Mân Hào là đứa trẻ tốt hay sao . Thiếp nghĩ để Du Lợi gả cho y vẫn là an tâm hơn , gần gũi hơn là việc để nàng rời xa chúng ta .
-Ta chỉ cảm thấy Lợi Nhi không vui khi nghe đến chuyện này.
-Chung thân đại sự trước nay vẫn là do phụ mẫu thay các nàng quyết định , thiếp nghĩ thời gian sau Lợi Nhi cùng Mân Hào chung sống bên nhau sẽ hiểu .
-Ta hiểu rõ mà , thời gian cũng không còn sớm nữa chúng ta ngủ thôi.
-Ân
Quyền Trực đem Chiêu Nghi ôm vào lòng , yêu chìu hôn lên đỉnh đầu của người thương , cảm nhận nhịp thở trầm ổn đều đặn của nàng trong ngực . Đợi khi Chiêu Nghi ngủ say mới dám thở dài một hơi , đem cái khổ tâm trong lòng ra nghiền ngẫm . Không thể không cho ra quyết định cũng chẳng thể làm khác được nếu không phải là Mân Hào thì sẽ là một người khác , chỉ có thể một lần quyết định đã đưa đến nước này chỉ có thể thuận nước đẩy thuyền mà thôi.
………………
***Vương phủ****
Mân Hào từ khi quay về tâm trạng tồi tệ , đem chính mình đắm chiềm trong men rượu , ngồi một mình trong hoa viên yên tĩnh như tờ . Từ khi nghe những lời nói kia của Du Lợi hắn biết bản thân không thể chịu đựng nổi , làm sao nữ nhân hắn yêu thương bấy lâu nay có thể đứng trước mặt hắn nói ra những lời khiến hắn đau lòng đến như vậy . Tự vấn chính mình có điểm gì không tốt , luận tướng mạo cùng địa vị hắn có điểm nào không xứng . Nữ nhân muốn được ủ ấm chăn cho hắn xếp đầy cả thành ,vì sao duy nàng lại có biểu tình khinh khi một chút ý niệm bên cạnh hắn cũng không có . Cái gì mà chỉ coi như huynh muội , chẳng phải trước kia chính nàng đã nói muốn gả cho hắn . Làm cho hắn phải hy sinh cùng cố gắng mới có được vị trí như bây giờ , rồi cũng nhìn nữ nhân ấy từ chối hắn , đẩy hắn ra khỏi cuộc sống của nàng . Không thể , chắc chắn là không thể , Mân Hào hắn một là có hai là sẽ có tuyệt không để nữ nhân bao năm hắn yêu thích lọt vào tay của kẻ khác .
“Dù nàng có muốn hay không ! Du Lợi kiếp này nàng buộc phải là nữ nhân của Mân Hào này, dù là linh hồn hay thể xác chỉ có thể thuộc về duy nhất mình ta!”
Hắn gầm gù trong họng đem nổi tức giận trút vào ly rượu đập nát , gương mặt một vẻ câm giận đỏ gay , hắn tự nhủ chính mình tuyệt đối không để trường hợp của Duẫn Hạo lập lại trên người hắn. Chỉ có thể tự mình giành lấy dù có phải cưỡng đoạt , đem chính mình thương tích đầy mình ,hắn cũng sẽ đem nữ nhân mình yêu thích buộc chặt bên cạnh tuyệt không buông bỏ.
……….
Trong màn đêm sương lạnh đoàn người ngựa phi như bay trên con đường rừng hoang vắng , để lại cuộc hợp với quần hùng võ lâm lại cho phụ thân . Tú Anh mang theo vài huynh đệ Thôi gia tức tốc lên đường sang Lai Lập , “trận địa” lúc này đang dần hình thành nếu không sớm ngăn cản chiến sự sẽ sớm nổ ra . Tú Anh đem chính mình đầu óc đặt vào chuyến đi trước mặt , tâm tư rối như tơ vò suy ngẫm không yên . Để khuyên được người trở về không thể một sớm một chiều , Lâm Phong từ nhỏ cùng mình lớn lên hắn thế nào có đầu óc thông minh, chiến lược am hiểu, võ công như thế nào nàng làm sao không hiểu rõ . Điều đáng nói nhất ở đây, nếu chính hắn đem tài nghệ cùng đầu óc giúp sức cho Quyền thị hay một nước khác có vua là một trung quân , nàng sẽ không trách hắn . Đằng này người hắn phò trợ lại là tiểu nhân bỉ ổi , đất nước mà hắn duyệt binh tập trận lại là một nước cuồng sát bạo quân . Làm sao tâm tình Tú Anh có thê bình ổn mà tiếp nhận , mọi thứ dường như đang đi quá xa so với những gì mà bản thân có thể kiểm soát…
-Thiếu chủ chúng ta nên nghỉ ngơi một chút , tuấn mã cùng đã đuối sức cứ tiếp tục như vầy chúng sẽ chết vì kiệt sức mất!
A Đạt nhìn chủ nhân tâm tình gấp gáp mà ngày đêm phi ngựa như bay , gần như là quên ăn quên uống , khiến hắn không khỏi lo lắng mà nhắc nhở một câu . Là thân cận bên ngươi của Tú Anh từ khi còn nhỏ, hắn ít nhiều biết được tính tình của chủ tử , một khi đã tức giận sẽ đáng sợ ra sao . Nhưng là một người của Thôi gia hắn biết trên dưới Thôi gia dù lớn hay nhỏ , làm bất cứ việc gì đều có trách nhiệm , dù đúng hay sai sẽ luôn biết đứng ra gánh vác.
-Ừm
-Mọi người nghĩ ngơi một chút!
Tú Anh kéo cương ngừng lại cùng mọi người nghĩ ngơi một chút , nếu tiến độ như thế này chỉ cần 2 canh giờ nữa là đến được Lai Lập . A Đạt nói đúng cho ngựa nghỉ ngơi lấy sức chút nữa đi đường sẽ nhanh hơn , trán lấm tấm mồ hôi Tú Anh dùng tay áo lau đi ,hạ tay đã thấy A Đạt đưa đến túi nước cùng lương khô.
-Thiếu chủ ăn một chút đi
-Cám ơn ngươi.
-Khăn tay trong áo sao người không dùng lại lau hồ hôi bằng tay áo?
A Đặt vừa gậm màn thầu nhìn Tú Anh thắc mắc , chỉ thấy Tú Anh uống một ngụm nước cười cười nhìn hắn .
-Cái kia không thể dùng đến!
-Ohhh ra là vật định tình của nữ nhân nha!
A Đạt cười hô hố miệng nhai nhai cái màn thầu, như thể ăn được thịt cừu nướng thơm ngon , nhìn cách ăn uống không chút ý tứ của hắn làm Tú Anh buồn cười thanh âm.
-A Đạt nữ nhân bọn họ mà thấy bộ dáng này của ngừơi sẽ chạy trối chết ah!

-Làm sao phải bỏ chạy?
-Nhìn cái tướng ăn như heo của ngươi thật phát khiếp!
-Hehe Thiếu chủ người đi lâu không biết đạo lý mới của giang hồ rồi nha!
-Ohhh Đạt huynh xin chỉ giáo!
Tú Anh buồn cười nhìn A Đạt mồm mép , lâu ngày mới gặp lại coi thử cái tên tiểu tử ngốc này có thông minh ra chút nào hay không
-Hehe nam nhân thân thể phải cường tráng một chút , cắn miếng phải to , vò rượu uống phải lớn nữ nhân mới thích nha!
-Haha cái đạo lý này từ đâu mà ra đây?
-Tiểu Hồng nói với ta!
-Tiểu Hồng?
-Phu nhân tương lai của ta nha!
-Ohhh tiểu tử ngươi lúc nào đã có nữ nhân bên cạnh nha!
-Gần 1 năm rồi , mà thiếu chủ người cũng biết nàng nha!
-Hửm?
-Tiểu Hồng phụ bếp trong phủ chúng ta , cái nàng tròn tròn lúc nhỏ vẫn thường bị người béo má đến phát khóc ah!
-Tiểu tử khẩu vị ngươi cũng rất nặng nha! Định khi nào thì đưa nàng lên kiệu đỏ đây?
-Hôhô đáng lý cuối tháng này ta sẽ cùng nàng thành thân nha , nhưng thiếu chủ quay về , gia trang lại bận rộn nên chuyện đó cứ để sau khi an ổn thì tính.
-Oh xem ra ta làm lỡ chuyện tốt của ngươi rồi!
-Hehe nam nhân lấy việc lớn làm trọng , chuyện vợ con tính sau tính sau ah!
-Haha huynh đệ tốt! Hảo chuyện lớn làm xong các huynh đệ người nào có đã ý trung nhân Thiếu chủ ta sẽ làm tiệc lớn giúp các huynh đệ rước người về.
-Hahaha đa tạ thiếu chủ.
A Đạt cùng đám huynh đệ vui vẻ môi cười rối rích hướng Tú Anh cảm tạ , có lời này của thiếu chủ bọn hắn ngày sau đều sẽ rạng rỡ mặt mày mà rước ý trung nhân . Không khí căng thẳng ban đâu giờ phút này trở nên nhẹ nhõm hơn hẳn , đoàn người 10 người chút nữa sẽ tiếp tục hành trình nhưng đâu ai đoán trước được khi đi vui vẻ khi về ngàn dặm xa xôi .
…………..
***Lai Lập hoàng cung***
Lý Đông Húc ôm lấy nữ nhân trong lòng ra sức động thân , công chúa Lai Lập quốc tuy nhan sắc so với những nữ nhân khác hắn từng muốn đoạt không thể sánh bằng , nhưng về phương diện chăn gối khiến hắn không khỏi hài lòng . Tiếng rên rỉ dâm đãng của Hà Lập lọt vào tai hắn không khác gì đám kỹ nữ hắn từng chạm qua , lúc đầu tham gia thi đấu tranh đoạt phò mã , vất vả lắm mới đoạt được . Thâm tâm còn nghĩ chỉ vì lợi ích của cái tước vị phò mã đương triều mang lại cho hắn quyền quy dễ dàng thâu tóm , còn nữ tử hắn sẽ cưới có đẹp hay không đối với hắn cũng không mấy quan trọng . Nhưng giờ đây người dưới thân hắn miệng rên rỉ , đưa đẩy cùng hắn , dâng hiến cho hắn mọi thứ hắn cần không khỏi khiến hắn cảm thấy hoan hỷ.
-Aaaaaaa Húc ca
-Ghừm…
Đẩy hết mọi khí thế nam nhân vào trong người nàng , hắn đổ ập lên thân thể xích lõa mát lạnh hít thở . Đợi cơn sóng triều qua đi mới lật người nằm sang bên ôm Hà Lập vào lòng , thủ thỉ…
-Ngày mai nàng phải nói với phụ hoàng giao ấn soái cho ta cũng như rút lại binh quyền trong tay vương gia về phòng trường hợp thúc phụ nàng mưu đồ tạo phản.
-Ân thiếp biết rồi.
-Được rồi mau nghỉ ngơi mai ta còn nhiều việc phải xử lý.
-Ân.
Hà Lập nép mình vào xác vào lòng hắn hưởng thụ hơi ấm của hắn bao trùm lấy cơ thể nàng , “vừa thấy đã yêu” chính là trường hợp của nàng và hắn . Khi thấy nam nhân này trên lôi đài ứng thí , vẻ tuấn tú nam nhân của hắn hút lấy ánh nhìn liền muốn gả cho hắn ngay lập tức . Bên cạnh hắn được một đoạn thời gian , dù cảm nhận được hắn ngoài thích cùng nàng hoan ái thật chất thâm tâm không hề yêu thương mình . Hà Lập quyết chí vì tình yêu mình mà tranh đấu , đem đoạn thời gian còn lại cùng hắn bồi đắp , vì muốn giữ hắn bên cạnh mà nàng không tiếc giúp hắn tranh quyền . Vì là vị công chúa cũng như là đứa con độc nhất của quốc vương Hà Lập , vì tương lai sao này của nàng mà phụ vương cho nàng nắm một chút quyền lực .
Nhìn từng động thái của Lý Đông Húc sử dụng quyền lực đầy tính toán cùng mục đích , khiến Hà Lập mơ hồ nhận ra ý niệm đằng sau của hắn chính là ngôi vị quốc vương sau này. Tâm có phần run rẩy nhưng lại nhu nhược làm theo mọi lời của hắn , chỉ mong đổi lại chút kia tình yêu trong lòng hắn dành ình. Nhìn gương mặt tuấn mỹ bên cạnh đã chìm vào giấc ngủ , Hà Lập nhẹ nhàng hôn lên môi hắn thủ thỉ thanh âm…
-Đông Húc ta yêu ngươi.
……………………


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận