Lúc này Angelina hoàn toàn có dáng vẻ của một dã nhân, quần áo cũ nát biến thành màu đen, mái tóc lộn rối bời, ngay cả đôi giày cũng đã thủng rất nhiều lỗ, lộ ra hai bàn chân nhỏ trắng bóc.
Sau khi nằm xuống, Angelina ôm đôi chân của mình chân chà xát, tối hôm qua nàng đứng đợi trong đống tuyết một buổi tối, mới bắt được một con thỏ tuyết, chân đã bị lạnh đến nỗi không có cảm giác.
Kỵ Sĩ Hành Trình Trailer
Sau khi xoa ấm, đôi chân rốt cục cũng có một chút cảm giác, Angelina mới dành thời gian nhìn Locke một chút, hắn nằm trên thảm cỏ, cằm mọc đầy râu ria, tóc đầy dầu mỡ, thậm chí thân thể còn mang theo một chút mùi vị khác thường.
Sắc mặt Locke vẫn rất yếu ớt, nhưng không còn hôi bại giống vài ngày trước, thân thể vốn cường tráng đã gầy gò như là da bọc xương, hắn lẳng lặng nằm trên thảm cỏ, chỉ có thể từ hô hấp yếu ớt của hắn, nhìn ra hắn còn sống.
Angelina nương tựa vào người Locke nặng nề thiếp đi, tối hôm qua nàng thức suốt một đêm, hiện tại nàng thật sự là quá mệt mỏi, trước khi ngủ, Angelina vẫn không quên đem cánh tay Locke đặt ở bên hông mình, cứ như vậy, trong sơn động, hai người ôm nhau mà ngủ...!
Đến xế chiều, Angelina mới tỉnh lại, nàng vẫn như mỗi lần tỉnh lại khác, mang theo kỳ vọng ngẩng đầu nhìn xem Locke, nhưng kết quả lại giống như những lần trước, sắc mặt Locke vẫn trắng bệch, đôi mắt nhắm lại chưa bao giờ mở ra.
Angelina thở dài, đứng lên, chuẩn bị bữa tối cho hai người.
Nửa tháng này, Angelina và Locke đều chỉ ăn một bữa cơm trong ngày.
Con thỏ tuyết bị đông cứng được để trong sơn động nửa ngày, đã có chút dấu hiệu tan rã, Angelina thuần thục thi triển thuật thắp sáng, dán chặt vào da lông thỏ tuyết, sau một lát, thỏ tuyết đông cứng bắt đầu chậm rãi mềm dần.
Angelina hòa tan một phần ba thịt của con thỏ tuyết, số còn lại vẫn để đông lạnh, chuẩn bị xem như đồ ăn của hai người vào ngày mai và ngày kia.
Nàng lấy ra dao găm của Locke, bắt đầu bào chế thịt thỏ, một đống lửa nho nhỏ dựa vào cửa động xuất hiện, khói bốc lên do cành khô thiêu đốt bay ra ngoài cửa động, kèm theo hương thơm thịt nướng nhàn nhạt.
Angelina không dám đốt lửa quá vượng, một tuần trước có một con gấu tuyết nghe mùi mà đến để lại cho nàng ấn tương rất khắc sâu, bây giờ mỗi ngày nàng chỉ để lại rất ít ma lực, tăng thêm Locke vẫn đang hôn mê, cho nên dù gấu tuyết chỉ là dã thú bình thường, nàng cũng không dám trêu chọc, cũng may nàng rất cơ linh, dập tắt ngọn lửa ngay thời khắc mấu chốt, rồi dùng tuyết ngăn chặn cửa động, tránh thoát gấu tuyết đột kích.
Angelina không học được bản lĩnh nhóm lửa theo cách nguyên thủy của Locke, nhưng nàng có phương pháp của mình, thuật thắp sáng chỉ là ma pháp cấp độ nhập môn mà ma pháp sư học đồ có thể sử dụng, nhưng nàng lại vận dụng nó rất linh hoạt, có thể chiếu sáng, có thể làm mù kẻ địch, có thể sưởi ấm, còn có thể dùng để châm lửa.
Mặc dù gần một tháng sinh hoạt như dã nhân trong rừng khiến Angelina không thể học tập thêm ma pháp, nhưng nàng cảm giác mình đối với ma pháp nhận biết lại sâu hơn.
Đồ ăn chỉ là thịt nướng bình thường, nửa tháng này hai người bọn họ hầu như đều ăn thịt nướng, có chán ăn hay không đã không quan trọng, quan trọng là còn có ăn, Angelina sẽ không quên mấy ngày nàng tìm không thấy đồ ăn, chỉ có thể uống một chút nước tuyết, ôm Locke đang hôn mê nhẫn nại đói khát.
Angelina làm thịt nướng rất tinh xảo, khống chế nhiệt độ của ngọn lửa rất đúng chỗ, đã coi như học được một nửa bản lĩnh nướng thịt của Locke, mà lại nàng còn vẽ rồng điểm mắt, rải một chút muối và bột phần màu đỏ.
Muối tinh là hai người mang theo từ hồ nước mặn, cũng may lúc ấy bọn họ chuẩn bị đủ đầy đủ, đến bây giờ vẫn còn lại hơn một nửa.
Bột phấn màu đỏ là Locke dùng quả hỏa vân mài thành, chút ít quả hỏa vân kia có tác dụng rất lớn, mỗi lần Angelina đi săn có thu hoạch, đều nhờ vào quả hỏa vân hấp dẫn dã thú.
Quả hỏa vân là vật liệu ma pháp, mặc dù đẳng cấp khá thấp, nhưng đối với một chút dã thú binh thường rất có lực hấp dẫn, tăng thêm hiện tại là mùa đông, động vật kiếm ăn khó khăn hơn không ít, Angelina đặt quả hỏa vân ở trong cạm bẫy, quả thực là đã hấp dẫn một chút động vật ăn cỏ mắc bẫy.
Đương nhiên, đại đa số đều là nhũng động vật nhỏ như thỏ tuyết, sóc tuyết,chuột tuyết,… quả hỏa vân cũng chỉ có lực hút đối với đám động vật nhỏ này.
Thỏ tuyết còn tốt, nếu như may mắn thì một con thỏ tuyết có thể đủ để hai người ăn ba ngày, chuột tuyết và tuyết thỏ thì lại không được, bọn chúng còn chưa lớn bằng bàn tay, chỉ vẻn vẹn đủ để hai người ăn một ngày.
Nửa tháng này, hai người đều gầy gò không ít, đồ ăn thật khó tìm a.
Rất nhanh, thịt nướng đã truyền đến mùi thơm, Angelina run run yết hầu một cái, nhưng lại không vội vã ăn, đợi thịt nướng chín hoàn toàn, nàng mới dừng lại, dùng đống tuyết bên cạnh dập tắt đống lửa, nhưng không hoàn toàn đem đống lửa làm ướt, nhiệt độ của đống lửa đủ để đem không khí trong động quật ấm lên không ít.
Angelina cầm thịt nướng mang lại thảm cỏ, dùng hàm răng khẽ cắn một chút thịt, tinh tế nhấm nuốt, thỉnh thoảng lại uống một ngụm nước tuyết hòa tan trong ấm gỗ bên cạnh.
Sau khi ăn xong gần một nửa thịt nướng, Angelina đình chỉ nuốt vào, đem thit đã nhai kỹ dùng miệng đút cho Locke, nếu là hai ngày đầu thì Angelina còn có một chút ngượng ngùng, nhưng hiện tại nàng đã hoàn toàn cảm thấy bình thường.
Trước đây, Locke đã từng chăm sóc nàng như vậy, hiện tại nàng cũng chăm sóc hắn như vậy, xem như là công bằng đi, Angelina nghĩ như vậy.
Locke vẫn đang hôn mê, Angelina đút đồ ăn cho hắn, hắn cũng không có phản ứng, thậm chí Angelina cần dùng đầu lưỡi đem đồ ăn nhai nát đưa đến yết hầu hắn, hắn mới có thể bằng vào phản ứng tự nhiên của thân thể nuốt xuống.
Sau nửa tháng không rửa mặt, toàn thân Locke có một cỗ mùi nấm mốc tan không ra, mặc dù mỗi hai ngày, Angelina sẽ thi triển thuật sạch sẽ cho Locke, nhưng mùi vị này lại như là giòi trong xương, làm sao cũng tiêu tán không được.
Thuật sạch sẽ chỉ vẻn vẹn có thể làm sạch vết bẩn trên thân thể, hiệu quả đối với mùi là số không.
Nhất là miệng Locke, hắn đã không súc miệng liên tục trong nửa tháng, thật không biết Angelina vốn tôn quý thuyết phục mình chịu đựng như thế nào.
Đem một chút thịt cuối cùng đưa vào trong miệng Locke, Angelina đình chỉ cho ăn, xoa xoa nước bọt ở khóe miệng Locke, nhìn xem bờ môi Locke bị cắn hồng hồng, khuôn mặt Angelina ửng đỏ, nàng vẫn chỉ là một thiếu nữ 16 tuổi, mặc dù đã làm chuyện này rất nhiều lần, nhưng lúc nhớ lại nàng vẫn đỏ mặt, thậm chí nàng còn thầm mắng mình không biết xấu hổ, làm mất hết mặt mũi vương thất Faustin.
Nhưng nghĩ đến tính mạng của nàng là do Locke cứu về, mà lại Locke cũng đã từng chăm sóc nàng như vậy, Angelina lại có cớ để thuyết phục mình.
Trong mắt người ngoài, từ nhỏ công chúa Angelina đã thông minh, hiểu chuyện, thành thục, cao quý, nhưng lúc này nàng chỉ vẻn vẹn là một thiếu nữ a.
Trước đó, Locke đã liều chết cứu nàng, cho dù nàng là một khối băng cứng, cũng có thể bị hắn đánh nát, hòa tan, cứ như vậy, chính Angelina cũng không biết, Locke đã sớm tiến vào trái tim nàng.
Sau khi cho Locke ăn xong, Angelina hơi thu thập động quật rối bời, nàng ra ngoài từ tối hôm qua, đến sáng sớm hôm nay mới trở về, trước đó nàng chỉ nghỉ ngơi ở thảm cỏ nửa ngày, không có nhiều thời gian quét dọn động quật mà hai người ở lại, nhưng nàng vốn có thói sạch sẽ, quần áo và giày rách nát bẩn thỉu coi như xong, nhưng nàng tuyệt đối không thể để hang động mà mình ở lại dơ bẩn như chuồng heo.
Sau khi mở một lỗ thủng nhỏ ở cửa động để thông khí, Angelina ngồi xếp bằng trên thảm cỏ, bắt đầu minh tưởng.
Angelina vốn là cô gái trói gà không chặt, nàng có thể mang theo Locke đang hôn mê sinh tồn trong núi rừng mùa đông gần nửa tháng, chính là dựa vào ma pháp của nàng.
Ba loại ma pháp nhập môn bị nàng vận dụng cực kỳ linh hoạt, không nói đến thuật thắp sáng vốn có nhiều tác dụng, cho dù là thuật sach sẽ và thuật nhẹ nhàng cũng đã bị nàng khai phát rất nhiều cách dùng.
Angelina nhất định phải cam đoan ma lực của mình không bao giờ khô kiệt, mà lại trong núi tuyết lạnh lẽo này, Locke vẫn lâm vào trong hôn mê, nếu như không tu luyện giết thời gian, Angelina cảm giác mình sẽ điên mất.
Mãi đến lúc nửa đêm, Angelina mới đình chỉ minh tưởng.
Nàng đứng dậy đi đến trước mặt Locke, thò tay vào trong quần áo Locke, móc ra một viên tinh hạch hình bầu dục màu trăng lớn bằng ngón tay.
Trong ban đêm đen như mực, viên tinh hạch tản ra ánh sáng nhu hòa, Angelina cầm tinh hạch trong tay, cảm nhận được tinh hạch tản ra ấm áp nhàn nhạt.
Viên tinh hạch sơ cấp này chính là ma hạch của sói ánh trăng, ma hạch hệ quang vẫn luôn là vật tư trân quý rất hút hàng, Angelina đã thấy ma hạch trung cấp trong phòng thí nghiệm của giáo viên ma pháp thậm chí thấy qua không ít ma hạch cao cấp, duy chỉ có chưa thấy ma hạch hệ quang.
Ma thú hệ quang rất hiếm thấy, hơn nữa ma hạch hệ quang tự mang năng lực chữa trị, khiến cho giá trị của nó tăng gấp mấy lần ma hạch cùng đẳng cấp.
.
ngôn tình hoàn
Sau khi viên ma hạch trong tay nàng tản ra ánh sáng nhu hòa, nó bắt đầu trở nên ảm đạm, đầy là do hết sạch ma lực hệ quang tồn trữ, ban ngày ma hạch hệ quang có thể vừa hấp thu ma lực hệ quang chung quanh, vừa chữa trị thân thể Locke, đạt tới thu chi cân bằng, nhưng ở ban đêm lại không được.
Angelina cần đem ma hạch hệ quang đặt ở gần lỗ thông khí, để ánh trăng bên ngoài vừa vặn có thể chiếu xạ vào ma hạch, trợ giúp ma hạch gia tốc tồn trữ ma lực.
Sau khi nàng lấy ra ma hạch không lâu, toàn thân Locke bắt đầu run lẩy bẩy.
Đây là hành động duy nhất mà Locke biểu thị mình còn sống.
Nếu như nhìn kỹ thì sẽ phát hiện, trên thân Locke ngoại trừ quần áo vỡ vụn của hắn, còn có chiếc chăn được chắp vá lung tung từ da lông động vật, kỹ xảo may vá rất vụng về, vừa nhìn đã biết rõ là thủ pháp của Angelina.
Những da lông này có năng lực giữ ấm rất kém cỏi, hơn nữa lúc này trạng thái thân thể Locke cũng rất kém cỏi, cho nên Locke mới có thể lạnh run lẩy bẩy.
Nhìn xem Locke phát run, Angelina thở dài, làm ra một động tác khiến cho người ta không tưởng tượng được.
Angelina cởi ra quần áo cũ rách của mình, lộ ra thân thể mềm mại trắng tinh, làn da trắng bóc vừa lộ ra, Angelina đã lập tức cảm nhận được một cỗ cảm giác lạnh thấu xương, nàng vội vàng khẽ cong eo, chui vào bên trong 'Chăn mền' của Locke, hai bộ quần áo vỡ vụn của hai người và chiếc chăn chắp vá lung tung từ da lông động vật chính là 'Chăn mền' của bọn họ.
Angelina nằm nghiêng đối mặt với Locke, nhìn xem nam nhân lớn hơn nàng hai tuổi này, mặc dù lúc này sắc mặt Locke vàng như nến, râu ria ở cằm rất rậm rạp, nhưng Angelina vẫn từ khuôn mặt Locke trông thấy vẻ tuấn tú.
Không suy nghĩ thêm, Angelina ôm lấy Locke, Locke vốn run lẩy bẩy rốt cục cũng yên tĩnh trở lại, thậm chí hai tay còn không tự chủ được ôm chặt Angelina, hai người cứ ôm nhau ngủ như vậy.
Từ đêm đầu tiên sau khi cõng Locke vào sơn động, Angelina nhìn thấy Locke bởi vì ban đêm ma hạch của sói sánh trăng mất đi tác dụng mà lạnh run lẩy bẩy, lập tức làm ra quyết định này, nàng không hối hận..