Kỵ Sĩ Hoang Tưởng Dạ

Sông ngoài lâu đài chậm rãi than nhẹ, gió nhẹ nhàng thở vào khu rừng. Đôi chim dạ oanh cất tiếng hát ca, như báo với thiên nhiên, như sắp dâng lên mặt trời về tình yêu mới chớm nở của chúng nó.

Phản ứng đầu tiên của Lâm Linh sau khi tỉnh dậy là nhìn lên cái ghế, vừa nhìn thấy thì nàng giật mình, cái ghế trống không! Nàng xoay người lại thì lại thấy một cảnh vừa tức giận vừa buồn cười, hóa ra không biết từ khi nào nó đã chui lên một góc giường của nàng ngủ say.

Mặt nàng đột nhiên nóng lên, a a! Này có tính là nằm cùng giường không?

Nàng lập tức lắc lắc đầu, mình nghĩ lung tung cái gì thế a, hắn hiện giờ là một con mèo mà!

Mặc dù đang trong cơ thể của con mèo nhưng dáng ngủ cũng rất đáng yêu, nhất là mấy cái móng vuốt nhỏ vẫn đang cố kéo chăn mền. Nhìn nó một hồi, lòng nàng đột nhiên dấy lên cảm giác muốn sờ nó.

Nàng còn chưa kịp đến lông của nó, hắc miêu Arthur bỗng dưng mở hai mắt ra, lạnh lùng nói một câu:“Thừa dịp ta ngủ làm loạn à?”

“Ai làm loạn với cậu! Là cậu chạy lên giường tôi trước mà!” Mặt nàng tự nhiên đỏ, lão Thiên a, nàng lại đi đỏ mặt với một con mèo!

Nó chậm rãi duỗi cái lưng mỏi, ngáp một cái:“Không phải cô nói sẽ chăm sóc chu đáo cho ta sao? Chỗ cái ghế rất lạnh. Đúng rồi, hình như buổi tối cô ngáy rất to……”

“Câm miệng!” Lâm Linh xách một cái gối phóng tới.

=== =========

Gần giữa trưa, Lancelot trở về từ lâu đài hầu tước Gawain, nhưng hắn lại mang về một tin khiến người ta nửa mừng nửa lo: Hầu tước nguyện ý cho mượn gương, tuy nhiên, hắn muốn Lâm Linh tới để lấy, còn những người khác tuyệt đối không cho mượn.

Người đầu tiên bộc phát là Khải.

“Cái tên hầu tước này, bữa tiệc tối lần trước hắn quấn quýt lấy Lâm Linh ta đã thấy tám phần là không có hảo ý, hắn bảo Lâm Linh đi nhất định là có quỷ kế!”

“Hầu tước có sở thích sưu tầm đồ sống, chỉ sợ Lâm Linh……” Lancelot nói dở giữa chừng, trong mắt hiện lên tia lo lắng.

Lâm Linh vẫn không nói gì, trong lòng nàng hiểu rõ sẽ không yên tâm về hầu tước, nhưng giờ nàng không thể lựa chọn, bây giờ quan trọng là phải làm cho Arthur khôi phục thân thể đã.

“Tôi đi, tôi lập tức xuất phát.” Lâm Linh đứng dậy.“Chuyện này vốn là do tôi sơ ý gây ra, hẳn là tôi phải chịu trách nhiệm. Nếu đối phương đã nói vậy thì đích thân tôi sẽ đi mượn gương.”

“Nhưng……” Khải nhíu nhíu mày.

“Đừng xem thường tôi, Khải.” Nàng cười cười, trong lòng nàng mặc dù đang rất sợ hãi nhưng lại cố không biểu hiện ra ngoài, không muốn làm cho mọi người lo lắng. Mặc dù nàng cũng không nắm chắc, nhưng nàng muốn cho mọi người thấy nàng tràn đầy tự tin.

“Vậy thì tôi sẽ đi cùng cô.” Nụ cười của Lancelot khiến cho người ta cảm thấy an tâm.

“Ta cũng đi.” Arthur lạnh lùng xen vào một câu,“Ta không muốn giao vận mệnh của mình vào tay của cô ngốc này.”

Mặc Lâm nhẹ nhàng gật gật đầu:“Nói như vậy, các ngươi chia ra hai đường để tiết kiệm thời gian đi. Lâm Linh, ngươi cùng Lancelot lập tức chạy tới lâu đài hầu tước, Arthur con cũng đi cùng, với hình dạng bây giờ của con sẽ ít gây chú ý. Khải, cậu mang cơ thể của Arthur đi Camelot trước, chờ bọn Lâm Linh đến giúp Arthur khôi phục thân thể, lập tức đưa hắn đi rút thanh kiếm cắm trong phiến đá.”

Tất cả mọi người thấy kế hoạch như vậy rất thích hợp, vì vậy chia nhau lên đường.

Trước khi đi, Lâm Linh vô tình thấy Khải rất đáng thương, không biết như thế nào lại chọc vào cơ thể của Arthur mèo, Arthur mèo liền kêu meo meo loạn, lấy vuốt cào mặt hắn.

Arthur u ám quay đầu đi, không đành lòng nhìn một màn bất kham này.

Hình tượng của hắn cứ như thế mà bị phá hủy a!

Đoàn người Lâm Linh thúc ngựa chạy nhanh, lúc tới lâu đài của hầu tước Gawain thì đã là hoàng hôn.

Bãi sông lót đầy những viên gạch bạc trắng, khu rừng bao quanh lâu đài trải dài đến đỉnh đồi, ánh sáng của trời chiều chiếu lên tường thành làm chúng ánh lên một màu hồng nhạt, cao lớn, tráng lệ mà tinh sảo.

Khắp tòa thành đốt đèn sáng trưng, tỏa ra một vầng sáng nhàn nhạt ấm áp, lấp lánh như một bầu trời đầy sao.

Hai bên cầu treo dàn hàng những tên kỵ sĩ đang cung kính hành lễ chờ bọn họ đến, sau đó nghênh đón họ vào tòa thành.

Lâm Linh đã thấy được sự phồn hoa của hoàng cung, nhưng nàng thật không ngờ nơi này còn xa xỉ gấp mấy lần nơi đó.

Thềm đại sảnh được lót bằng những viên đá màu trắng, nhìn như một tác phẩm điêu khắc, bóng loáng sạch sẽ từng khối. Khắp nơi đều là những vật phẩm và những hằng hà kỳ hoa dị thảo mà hầu tước sưu tập được, khiến kẻ khác hoa cả mắt.

Chậc chậc, cứ như một tên nhà giàu mới nổi! Nàng âm thầm thở dài một tiếng.

“Mời các ngài chờ ở đây một lát, hầu tước đại nhân đang tắm rửa, rất nhanh sẽ ra gặp các ngài.” Một vị quản gia dâng trà thơm cho Lâm Linh và Lancelot.

“Lancelot, cậu nói xem tên hầu tước này có vẻ giàu hơn quốc vương không?” Vừa thấy quản gia rời đi, Lâm Linh lập tức không nhịn được hỏi.

“Nghe nói gia tài của hầu tước rất rộng lớn, hắn chẳng những có được vùng đất rộng lớn ở England, mà còn có được một phần lãnh thổ của France và Wales.” Lancelot ra vẻ rất quen thuộc.

“Ha ha, mấy chuyện này chắc là Khải nói cho cậu biết.”

Lâm Linh cười cười, thuận tay cầm lấy ly trà, đang tính hớp một ngụm thì bị mèo Arthur dùng vuốt đẩy ra.

“Cô ngốc, đừng có tùy tiện uống mấy thứ này.”

Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của mèo con, Lâm Linh khì khì một tiếng bật cười, Arthur vẫn rất đề cao cảnh giác a.

Không lâu sau đó, hầu tước đi vào phòng từ phía bên trái, hắn mặc một chiếc áo khoác trắng rộng thùng thình, giơ lên một cánh tay thon dài vuốt vuốt mái tóc rối màu rám nắng, lười biếng thong dong đi về phía nàng, trên những phiến đá mà hắn đi qua còn để lại những giọt nước óng ánh. Trên da thịt hắn vẫn còn đọng lại vài giọt nước, lóe lên mấy tia sáng phản xạ dưới ánh nến, mái tóc dài ướt đẫm vung vẩy tung tóe hàng ngàn giọt nước ra không khí, tạo thành một cột sáng nhỏ như cầu vồng, giống như nhè nhẹ gảy một giai điệu bằng cầm huyền. Không cần tô son đánh phấn mà vẫn mị hoặc, hoa lệ không tì vết như một đóa pháo hoa.

Hai mắt hắn vừa nhìn thấy Lâm Linh thì lập tức sáng ngời, tiến lên hôn tay nàng một cái thủ lễ:“Tiểu Linh của ta rốt cuộc cũng tới.”

Lâm Linh kiềm chế khó chịu trong lòng, cố nặn ra một nụ cười tươi tắn.“Hầu tước, ta đã tới rồi, vậy ngài có thể cho ta mượn gương được chưa?”

“A, đương nhiên đương nhiên,” Hắn vẫn cầm lấy tay nàng không buông,“Timor ta đã nói nhất định sẽ giữ lời, nhất định sẽ lấy gương cho các ngươi mượn. Nhưng nếu hôm nay đã tới đây rồi thì hãy ở lại một đêm, ngày mai hẵng đi đi.”

“Hay là thôi đi.” Lâm Linh cố rút tay mình về, nhưng nó lại bị hầu tước nắm chặt không sao nhúc nhích được.

“Hầu tước đại nhân, hảo ý của ngài chúng ta xin nhận, bất quá chúng ta không có thời gian ở lại. Chúng tôi cũng không muốn quấy rầy nhiều đến hầu tước đại nhân.” Lancelot khẽ mỉm cười, hơi dùng lực kéo Lâm Linh về lại phía mình.

“Gấp như vậy sao?” Trong mắt Timor lóe lên một tia quỷ dị,“Vậy thì xin lỗi, xem ra các ngươi phải ở lại đây một đêm rồi.“

Lời nói của hắn vừa dứt, đột nhiên Lâm Linh cảm thấy đầu óc một trận mơ hồ, mơ màng thấy Lancelot đang vội vã rút kiếm ra, rồi nàng chẳng còn biết gì nữa cả……


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui