Ấy là một ngày hơi mưa, tôi nhớ lúc đi trên đường bánh xe bị lọt ổ gà và nước bắn tới tận mũ bảo hiểm của tôi. Ý tôi muốn nói là hôm đó đen sấp mặt. Tìm được việc đã khó, tìm được căn hộ hợp với ví tiền còn khó hơn, tôi mất hai tuần cũng không tìm được chỗ nào ưng ý. Cho tới sáng hôm ấy, tôi chạy bộ qua cổng công viên, vô tình nhìn thấy tờ giấy cho thuê nhà dán trên cổng, trong giấy đại loại ghi là: "Có CCMN trên đường Nguyễn Chí Thanh cần cho thuê, diện tích 20m2 khép kín có gian khách và khu nấu ăn, có sân phơi quần áo. Giá thuê 4tr500k/tháng, cọc mười hai tháng giảm còn 4tr200k. Liên hệ chú Sơn: 0169xxx1645"
Nơi làm việc của tôi ở gần đó, vậy nên tôi thử liên lạc tới số điện thoại kia. Họ hẹn chiều tối qua xem nhà, ban ngày họ còn bận đi làm. Tôi tới lúc hơn 6h, mây mưa vần vũ, địa chỉ họ đưa tôi không quá khó tìm, thoạt nhìn tòa chung cư hơi cũ, cao mười năm tầng, bên trong có hai cầu thang máy và một cầu thang bộ. Chủ nhà đã đợi ở đại sảnh để đón tôi, ông chú đó tầm 50 tuổi, có vẻ là dân tri thức, nhìn cũng chu đáo và tốt tính lắm.
Căn phòng của tôi trên tầng mười ba. Tầng này có bốn phòng, phòng tôi là 134, tức là phòng cuối cùng, nằm đối diện với cầu thang bộ. Nói chung là khi tôi vào phòng, chủ nhà cũng bảo trước rằng đồ đạc trong này đều hơi cũ, vì đã sắm từ khi tòa nhà mới xây, được cái vẫn dùng tốt. Chúng tôi đứng giữa gian khách, lúc đó tôi thấy ánh sáng ở đây hơi có vấn đề. Gian khách đối diện với khu bếp, phòng ngủ ở bên trái gian khách, cửa phòng ngủ hướng ra khu bếp, từ bếp đi sang trái là sân phơi quần áo. Thấy tường gian khách không nắp đèn, tôi có thắc mắc với chủ nhà. Ông chú liền bảo có đèn, nhưng nắp trên trần nhà, nói rồi ông ta nhanh tay bật công tắc lên.
Đó là loại đèn âm tường, nhiều nơi còn gọi là đèn mắt trâu, hình tròn to cỡ nắm tay, công suất chiếu sáng thấp hơn đèn tuýp. Đợi một lát mà đèn không sáng, tôi ngước lên nhìn, đập vào mắt lúc đó là gần chục lỗ đen đục khắp mặt tường. Có vài bóng đèn nhấp nháy như mắt người chớp chớp, cảnh tượng ấy gợi lên cho tôi một liên tưởng. Sau những gì xảy ra ở Thái Nguyên, tôi đâm ra sợ phải thấy những lỗ đen tập trung quá nhiều trên một bề mặt. Mới nhìn giây lát mà gai ốc đã nổi khắp người, đèn lại mãi không sáng, tôi đành bảo ông chủ tắt công tắc đi, để một bóng tuýp là được rồi.
Cái nguồn sáng duy nhất trong nhà được mắc ở trước cửa phòng ngủ, bên cạnh là lối ra sân phơi quần áo, gần ngay đấy là khu bếp. Ý người ta làm vậy là để có thể vừa ra sân phơi vừa nấu nướng được. Ánh đèn tuýp chỉ chiếu tới một phần ba gian khách, tôi đứng ở trong khoảng sáng, liếc mắt nhìn sang phòng ngủ, cửa bên kia bằng gỗ, chỉ khép chứ không đóng chặt, để hở ra khoảng trống bằng nửa gang tay, trong phòng tối đen. Ngay lúc tôi nhìn tới, khe hở đột nhiên thay đổi, chính mắt tôi thấy nó từ từ mở rộng, cảm tưởng như có ai đứng sau kéo cánh cửa ra. Phòng ngược sáng nên bóng tối bên trong tràn tới ngưỡng cửa, trước ánh mắt đầy kinh ngạc của tôi, căn phòng hiện ra không một tiếng động.
Cho tới lúc cửa mở toang, tôi khẳng định trong nhà kín gió, nhưng vẫn có cách để nó tự mở như vậy, bất giác tôi quay sang nhìn ông chủ nhà, định hỏi xem có phải bản lề lỏng nên cửa bị trôi không. Vừa vặn là ông ta cũng đang nhìn lại tôi, nhưng không phải là công khai nhìn, tôi thấy một vẻ lén lút hiện lên trên mặt ông ta. Kết hợp với đó là biểu cảm lạnh tanh, đôi con mắt như đang gườm gườm liếc qua, lông mày sà xuống gần mí mắt, vì đứng ở chỗ khuất sáng nên tổng quan diện mạo ông ta toát ra một vẻ thâm trầm.
Tôi lập tức cứng họng, thấy tôi quay lại, ông chủ liền liếc đi chỗ khác, còn ra vẻ không để ý đến cái nhìn nghi hoặc của tôi, mãi sau ông ta mới hỏi tôi muốn xem chỗ nào tiếp. Lúc đó tôi chỉ muốn đi về luôn, bộ dạng lấm lét ấy là sao, mà giờ tôi mới nhớ ra, từ lúc vào nhà, ông ta không động vào bất cứ đồ đạc gì ngoài mấy cái công tắc.
Chắc là thấy thái độ thiếu tin tưởng của tôi nên ông chú liền trở về trạng thái niềm nở, ông ta mở đèn phòng ngủ cho tôi, chỉ tôi vào xem phòng. Bên trong rộng rãi, tiện nghi đầy đủ, còn có một cái cửa sổ lớn che rèm ở cạnh giường. Tầng mười ba cũng gọi là cao, tôi qua kéo rèm lên, tầm nhìn bị hạn chế ít nhiều vì tòa nhà đối diện, xung quanh đèn đóm thưa thớt, bên dưới là một con đường nhỏ, nhìn từ trên xuống cảm giác sâu hun hút. Quan sát thêm chốc lát, đang định quay đi, bỗng tôi thấy một sự rất bất thường. Ông chủ nhà nãy giờ chỉ đứng ở ngưỡng cửa vào phòng, trong ảnh phản chiếu tôi thấy nét mặt không được tự nhiên của ông ta. Ban đầu ông ta nhìn khắp phòng, kiểu như đang cảnh giác cái gì, đặc biệt là ông ta không hề bước chân vào, cứ đừng ở ngưỡng cửa ngó nghiêng.
Trò gì nữa đây, tôi tự hỏi, rồi cùng lúc mắt tôi lại thấy được một thứ bất thường hơn nữa. Ở sau mép cửa, mặt ép sát tường, dưới tay nắm một chút có bốn ngón tay thò ra bấu vào thành gỗ. Cái này tôi khẳng định là tay người, thậm chí còn là tay trẻ con, nhìn qua ảnh phản chiếu thấy vừa ngắn vừa nhỏ, nửa giây đầu tôi còn tưởng mình nhìn nhầm, nhưng hình dáng ngón tay rất đặc biệt, tới bây giờ thì tôi chắc chắn được, đó đúng là tay một đứa trẻ.
Tôi sẽ kể chuyện về cái tay đó sau, quay lại thời điểm thấy mấy đốt trắng sau cửa ấy, ông chủ đứng ngay cạnh đó, mắt vẫn đảo như rang quanh phòng. Có khi nào ông ta mang theo cháu tới đây, nó đùa dai nên chơi trốn tìm với ông ta. Ngay lập tức tôi nói, nó ở sau cánh cửa kìa. Đột nhiên nghe thấy giọng tôi, mặt ông chú hơi biến sắc, nhận ra điều gì, ông ta mới hỏi lại, cái gì sau cửa. Tôi chỉ cho ông ta, còn nói đứa nhỏ ông tìm trốn sau cánh cửa kia kìa, ông kéo ra là thấy. Nếu khi đó tôi không quay lại nói mấy lời ấy, chắc sẽ không thấy được ông chủ nhà đã làm ra vẻ kinh hãi thế nào, mà không phải là bất ngờ kinh hãi, là giấu giếm lâu rồi bây giờ mới lộ ra. Mãi sau ông ta mới trả lời là không đem theo cháu đến đây, trong này chỉ có mình tôi với ông ta thôi.
Thế là tới lượt tôi kinh hãi, tôi còn kéo cánh cửa ra nhìn tận mắt, đúng là không có gì sau đó cả, để ý chỗ vừa rồi là ngón tay, hóa ra là mấy vệt sơn trắng. Ông chủ đoán là tôi đang hoang mang nên vội qua vỗ vai, bảo tôi đừng nghĩ nhiều quá, cái nhà này ông ta vừa cho một gia đình thuê, họ đi rồi ông ta liền sơn sửa lại, không có gì kỳ lạ đâu.
Từng trải qua mấy chuyện ma mãnh, tôi không còn bị bất ngờ vì những thế lực vô hình tồn tại gần với cuộc sống nữa, huống hồ đây là thành thị, kiểu như là dương khí cực thịnh, ma quỷ tôi từng gặp toàn ở rừng rú hoang vu, chúng sẽ khó mà sống được ở đây. Tiện thể tôi cũng nói luôn, ai có suy nghĩ ấy thì nhanh bỏ đi, kẻo không sẽ hối hận như tôi bây giờ. Tôi còn tưởng chuyện ngày trước là đáng sợ nhất rồi, không còn gì đáng sợ hơn được nữa, vì vậy tôi tự tin lắm, mấy cái như bóng trắng hay ảo ảnh đều không khiến tôi phải bận tâm.
Nói chung là tôi thấy chỗ này không tệ, nhà rất đẹp, tường sơn mới toanh, đồ đạc đầy đủ, lại gần nơi làm việc, thiên thời địa lợi nhân hòa, nếu không thuê là tôi thiệt. Đánh giá lại tổng thể thì tôi ưng lắm, chả là tôi cần nhà, giá thuê chỗ này lại rẻ, tôi chắc mẩn mặc cả chút đỉnh với ông chủ. Hồi lâu sau ông ta đồng ý, tôi sẽ trả nửa năm tiền nhà với giá bằng với thuê một năm, 4tr200k một tháng.
Hôm sau tôi chuyển đến ở, mẹ còn cẩn thận sắm cho tôi ít đồ lễ, hoa quả bánh trái, để tôi cúng thổ công trong nhà. Đơn giản là chút lễ mỏng lòng thành, dâng nén nhang lên gọi ông thần chung cư tới xem mặt người thuê nhà là tôi, cái gì mà nâng đỡ che chở vuốt ve, mẹ tôi dặn bao nhiên, tôi nhớ được mỗi câu A di đà Phật và vái ba vái. Để mâm hoa quả ngoài bàn khách, tôi vào phòng ngủ xếp đồ, lúc đó trời đã khuya, tới khi ổn định được tất cả, tôi mới quay lại gian khách.
Nhớ lại tôi vẫn thấy tức cái đèn âm tường, mỗi lần bật là chập chờn rất lâu, tôi ra tới gần khoảng tối trong gian khách, dưới chân va phải cái gì đó. Là một quả táo. Lúc tôi nhặt nó lên, phát hiện có một miếng gặm nham nhở ở mặt sau, thầm nghĩ trong nhà có chuột, lợi dụng lúc tôi không có mặt liền ra ăn vụng. Gian khách chưa tối tới mức không nhìn thấy gì, bên cạnh mâm hoa quả, nơi khuất tầm nhìn của tôi, có hai đốm sáng đo đỏ hiện lên. Hai cái đốm đó to cỡ hạt ngô, lúc tôi thấy nó gần như bất động, tưởng con chuột nên tôi rón rén tới gần, chú tâm nhìn về đốm sáng đo đỏ kia.
Đang không để ý, tự nhiên đèn vụt sáng, nhưng cường độ không mạnh tới mức chói mắt, nghĩa là tôi vẫn nhìn chằm chằm vào mâm hoa quả, ở đó lại không có con chuột nào, trên dưới trái phải cùng không thấy. Chắc nó biết tôi ra nên trốn ngay rồi, hai đốm sáng kia có khi là nhang cháy dở. Nói tới nhang, tôi chợt kinh người, ba cây nhang tôi thắp lúc trước đã tắt từ bao giờ, chỉ thấy đầu nhang dính chút tàn, ba cây gần như còn nguyên. Thế này thì thổ công sao chứng giám cho lòng thành của tôi được, đồ lễ còn bị chuột gặm nữa chứ. Bất giác tôi nhìn quả táo trong tay, lúc đó tôi đã lờ mờ đoán được đây không phải vết răng chuột. Nó khác ở chỗ, không có viền răng cắm ngoài vỏ, giống như cắn bằng lợi chứ không phải bằng răng vậy.
Cái lần đầu tiên tôi tới căn hộ này là như vậy, chưa hết, ấn tượng của đêm hôm đó là ở cái đồng hồ điện tử, nó nhấp nháy liên tục, khiến tôi bị chú ý vào mấy con số hiển thị trên đấy. 2h59, tôi không hiểu ý nghĩ của con số đó, cho tới giờ cũng vậy, nhưng từ đây tôi biết được cứ đến thời điểm này, sẽ có một chuyện kỳ quái diễn ra. Bất kể là trong nhà hay ngoài đường, có thể sẽ không ai tin, nhưng nếu thức dậy đúng 2h59, ai cũng sẽ dễ dàng bắt gặp những chuyện như của tôi.