Ký Sự Cướp Nàng Dâu

"Tiêu Tiêu muội nói thật với ta đi, sao lại trêu chọc đám người này vậy hả, hai tiểu tử này vừa nhìn không phải là thứ tốt lành gì đâu." Thời Tiêu bất khả tư nghị nhìn nàng: "tỷ không biết sao, không phải tỷ nói bọn bọ là cái gì Tiểu Bá Vương Định Vương Phủ sao?"

"Cái gì? Là hắn thật hả." lông mày Quyên Tử dựng đứng cả lên, lập tức túm lấy Thời Tiêu: "Ta nói cho muội biết nhé, đây chính là thằng khốn khốn kiếp nhất trong kinh thành đó, so với Quách Đại Bảo Thị Lang phủ kia còn ghê gớm hơn, sao muội lại trêu phải hắn vậy hả."

Thời Tiêu cười khổ một tiếng: "Nói ra thì rất dài dòng, được rồi, tỷ cũng đừng lo lắng, muội và hắn không có gì liên quan đến nhau, ngay cả công việc cũng không gặp được, hắn lại khốn nạn như thế, muội không để ý tới hắn là được."

Quyên Tử lo lắng nhìn Thời Tiêu: "Muội không để ý tới hắn? sao ta thấy hắn vừa nhìn thấy muội thì mắt cũng không chớp, muội không để ý tới hắn là xong ư, thôi được rồi, chuyện đã như vậy rồi, cũng chỉ có thể tới đâu hay tới đó, dù thế nào đi nữa thì cũng còn có vương pháp, hắn có lẽ cũng không thể mạnh mẽ cưỡng đoạt." Nói xong đưa tay ngắt khuôn mặt Thời Tiêu một chút: "Nói nha đầu muội trêu ghẹo người ta, muội còn không tin, giờ đã biết chưa, mà nè, Tiểu Bá Vương này sao lại thu thập Quách Đại Bảo thế, thực sáng tạo."

Thời Tiêu mím môi không nói lời nào, cân nhắc chuyện hôm nay, có phải hay không bởi vì chuyện dưới cầu Bích Ba ngày đó, từ hôm nay trở đi, tốt nhất nên hạn chế đi ra ngoài, chỉ cần mình không ra ngoài, hắn có bá đạo cũng không thể xông vào trong nhà tìm mình.

Biện pháp của nàng đánh rất hay, thế nhưng cũng không ngăn nỗi có người nhớ nhung đến khó chịu, mặc dù ở trên đường được nhìn ngắm một chút, tuy không nói được câu nào, nhưng trong lòng Diệp tiểu gia ta lại vô cùng đắc ý.

Ngồi bên trong Nhạn Lai Lâu, một bên thì vô cùng đắc ý, miệng toét tới mang tai, Tả Hoành thì trái lại, trong lòng tự nhủ hôm nay không phải tai bay vạ gió ư, hào hứng chạy đi xem náo nhiệt, lại trúng một cước của nha đầu ngang ngược kia, một cước của nha đầu này hung ác thật đấy, thiếu chút nữa đã khiến Tả gia hắn đoạn tử tuyệt tôn rồi, nhất định là lúc nãy trì hoãn tới đây nên giờ vẫn còn hơi đau, vốn buổi tối còn muốn đi Thúy Hỉ Lâu thoải mái vui vẻ một bữa, giờ thì khỏi nghĩ tới luôn đi, yên tĩnh nghỉ ngơi thôi, thực mẹ nó nghẹn khuất quá mà.

Nhớ tới nha đầu ngang ngược này, trong đầu lại có chút thèm thuồng, dáng người lã lướt, mặc dù bộ dạng có hơi hung dữ nhưng khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp tác phong nhanh nhẹn, ngẫm lại chỉ muốn ôm hôn một cái.

Nghĩ như vậy, nhịn không được dùng cùi chỏ chọt Diệp Trì một cái: "Ta nói này ca ca, nha đầu vừa rồi kia..."

Tả Hoành vừa mới động, mặt Diệp Trì lập tức liền đen như đáy nồi, lông mày cũng nhăn như cái lưới, trừng mắt nói: "Tả Hoành ta nói cảnh cáo trước, bạn thân là bạn thân, giao tình thì giao tình, ngươi nhìn trúng cái gì của ca ca, ca ca đều có thể cho ngươi, duy chỉ có vợ ta, nếu ngươi dám có chủ ý với nàng, huynh đệ chúng ta cũng chỉ có thể đoạn tuyệt quan hệ."

Những lời này nói ra, thật làm cho Tả Hoành dở khóc dở cười, không ngờ như thế, hắn còn tưởng là nha đầu gầy còm này là tuyệt sắc giai nhân, ai nhìn một cái liền giống như hắn, nhưng lời này chỉ dám nói trong lòng, ở trong mắt Tả Hoành hắn, nha đầu kia còn không đẹp bằng đại nha đầu hầu hạ bên cạnh hắn, ít nhất, nha đầu kia của hắn còn có dáng vẻ nữ nhân, còn bảo bối này của Diệp Trì, khách quan mà nhìn, cũng không thể phân ra trước sau, dáng người cứng nhắc, quả thực chính là tiểu nha đầu chưa nẩy nở, bản thân hắn thích thì thôi đi, còn nghĩ ai cũng như hắn.

Nghĩ đến chỗ này, hừ một tiếng nói: "Thôi đi, ca ca, bảo bối này của người, huynh đệ không chịu nổi đâu, ngài giữ lại làm báu vật đi, ta là hỏi nha đầu hung hãn hôm nay đạp ta đó, ai thèm nhớ thương vợ của huynh hả."

Diệp Trì nghe hắn không có nhớ thương Thời Tiêu, sắc mặt hoà hoãn lại, cười hắc hắc hai tiếng nói: " Oán giận này ca ca nghe không hiểu, vừa rồi ai đánh ngươi, đánh chỗ nào, sao ta không biết."

Tả Hoành tức giận: "huynh chỉ lo để ý nhìn nàng dâu nhỏ của huynh thôi, nào có thời gian quản sống chết của huynh đệ đâu, nha đầu kia suýt chút nữa đã đoạn tử tuyệt tôn đệ rồi đó."

Diệp Trì không nói gì, Đắc Lộc ở một bên mới nói: "Đúng rồi đó, nha đầu kia lần trước đánh lão Tiền chưởng quỹ đến đầu rơi máu chảy, thiếu gia ngài lần sau thấy nàng nên tránh đi, đó là một người không có vương pháp, hung hãn vô cùng."

Nói xong liếc trộm gia nhà mình, thở dài, chuyện này cũng không biết lúc nào mới kết thúc, nhìn ý tứ tiểu gia nhà hắn càng ngày càng không bình thường, ngầm niệm a di đà Phật, trong lòng thầm phù hộ tiểu gia mau mau thành công, cứ giày vò như thế, thế nào cũng xảy ra chuyện.

Hai ngày nay Đắc Lộc cảm giác ngủ cũng không ngon, cảm thấy hãi hùng khiếp vía, Tả Hoành lòng có ưu tư mới nói: "Thực con mẹ nó hung hãn, nếu ngày nào đó tên đàn ông nào lấy phải đàn bà như vậy, trên giường cũng thấy yếu đuối, lỡ gây ra chuyện không gì tốt liền thành thái giám, loại nha đầu này phải chỉnh đốn một chút, chỉnh đốn tựa như cừu non, bảo đứng không dám ngồi, bảo nằm không dám đứng, đó mới là nữ nhân, hôm nay vận khí nàng tốt, ngày nào đó lại chọc tới trên đầu gia, nhìn ta làm sao chỉnh đốn nàng."

Trong đầu Đắc Lộc âm thầm lắc đầu, theo hắn thấy, muốn thu thập nha đầu hung hãn này à, Tả thiếu gia không nói đùa đấy chứ, hôm nay một cước này cũng không uổng phí.

Nhưng Diệp Trì lại có không tâm tư để ý tới Quyên Tử hung hãn hay không hung hãn, hắn đang suy nghĩ ngày mai có thể gặp vợ hắn hay không, nếu ngày mai có thể gặp, hắn nên nói với nàng cái gì đây, nếu buổi sáng gặp, liền hỏi nàng buổi sáng ăn cái gì, nếu buổi trưa gặp, liền hỏi nàng buổi trưa ăn cái gì, còn nếu cả ngày nàng cũng không đi ra, buổi tối đi đón cha nàng cũng sẽ đi ra, cho dù không nói được câu nào, tốt xấu cũng có thể nhìn thấy nàng.

Nghĩ như vậy, hận không thể lập tức tới ngày mai, đâu còn có tâm tư uống rượu tìm vui, Tả Hoành nào chịu liền cho người tìm kỹ nữ hát khúc tới đây giúp vui, Diệp Trì trước một bước đứng lên nói: " ngươi chơi đi, ta đi về trước." Quẳng xuống một câu như vậy liền rời đi, bỏ rơi Tả Hoành lại Nhạn Lai Lâu.

Tả Hoành nghẹn khuất khỏi phải nói, đây thật là, nàng dâu còn chưa tới tay liền trọng sắc khinh bạn rồi, nếu sau này thực lấy về nhà, huynh đệ như hắn chẳng phải ngay cả cứt chó cũng không bằng sao, phải nói rằng trời là lớn nhất chứ chẳng phải một cái nha đầu, về phần để tâm như vậy, vả lại, canh giữ một người có ý gì, chính là hoa dại ven đường, cũng chẳng phải hoa khoe màu đua sắc xinh đẹp gì, chỉ một nhánh như vậy, cho dù xinh đẹp đến mấy nhìn hoài cũng chán, thôi, Diệp Trì muốn về thì về đi, mình cũng không đợi ở nơi này nữa, đi Quốc Công Phủ tìm Hồ Quân lải nhải, lúc này mẫu thân hắn gọi hắn có chuyện gì nhỉ.

Không nói trong đầu Tả Hoành có bao nhiêu nghẹn khuất, chỉ nói Diệp Trì từ Nhạn Lai Lâu bước ra, mới vừa lên ngựa tới góc rẽ liền gặp một bà tử, đến trước mặt Diệp Trì mới nhận ra là người hầu hạ Xuân Vân ở Xuân Phong Lâu.

Bà tử Này vái chào nói: "Lão nô thỉnh an tiểu vương Gia."

Diệp Trì liếc bà ta phất phất tay: "Miễn đi!" Nói xong cầm dây cương muốn đi, bà tử này vội nói: "Tiểu vương Gia xin chậm một chút, lão nô có chuyện muốn nói."

Diệp Trì nhíu mày nhìn bà ta, bà tử này sợ tới mức lui về sau môt bước, trong lòng âm thầm kêu khổ, vị này rõ ràng không dễ gần mà, vị tiểu gia này cũng không dễ chọc, làm không tốt cái mạng già này không thể bảo toàn, nhưng cô nương phân phó không thể không đến, đành phải nói ra thôi.

Nghĩ vậy vội nói: "Cô nương vốn không dám quấy rầy tiểu vương Gia, chỉ là từ ngày trở về Nhạn Lai Lâu liền bị bệnh, lúc này mới mấy ngày, người đã gầy đi mấy vòng, cơm nước không ăn, ma ma lại thúc giục tiếp khách nhân, nói Xuân Phong lâu làm là mua bán, không có rảnh rỗi nuôi cô nương, cũng không phải thiên kim tiểu thư, lúc này trên dưới hơn mười miệng ăn, ai cũng giống như cô nương thì đến gió Tây Bắc cũng không có mà uống, cô nương ở đâu nghe được những thứ này, người càng thêm không tốt, thật sự không có cách nào, mới cầu khẩn lão nô tới tìm tiểu vương Gia, tốt xấu gì cũng đi xem một chuyến, trước ngăn cản lại chuyện này, đợi cô nương khoẻ lại, sẽ không dám làm phiền tiểu vương Gia nữa."

Đắc Lộc ở một bên mà nghe, trong đầu thực giơ ngón tay cái lên cho Xuân Vân, tâm cơ thủ đoạn thực không tầm thường, mấy câu nói đó nghe thật đáng thương mà.

Nói thế nào thì Đắc Lộc cũng không tin, Xuân Vân tốt xấu gì cũng là đầu bảng của Xuân Phong lâu, cho dù mụ tú bà này xấu xa cỡ nào, cũng không đến mức nàng bị bệnh còn bức nàng tiếp khách, lời này nói đúng ra là cho gia hắn nhà nghe thôi, gia mà mềm lòng đi xem, chỉ cần gia đi, ngươi nhìn đi, người hầu như bà ta đi ra ngoài mà ăn mặc đẹp như thế, bệnh gì chứ, đều là ngụy trang mà thôi.

Đáng tiếc, chiêu này mà trước kia thì may ra có thể dùng được, nhưng hôm nay, đầu quả tim gia nhà hắn đã đặt lên Thời nha đầu kia rồi, trong mắt còn có thể nhìn ai được nữa, thủ đoạn lần này nhất định phải thất bại thôi.

Nghĩ như vậy, kết cục chợt nghe gia nhà hắn nói: "Đắc Lộc, chút nữa ngươi đi Xuân Phong lâu một chuyến, nói với mụ tú bà, rộng rãi cho Xuân Vân mấy ngày, cho dù buôn bán, cũng không có thể đẩy người bệnh ra tiếp khách, mời Lang trung qua nhìn một cái, trước tiên trị hết bệnh rồi nói tiếp, gia tự về phủ trước, ngươi đừng đi theo."

Bà tử nghe xong vội nói: "Tiểu vương Gia ngài tốt xấu gì..." Nói còn chưa dứt lời, roi Diệp Trì quất lên ngựa con, BA~ một tiếng quất lên mông ngựa, hai móng trước của con ngựa kia nâng lên, làm bà tử sợ tới mức vội vàng tránh ra, chỉ chớp mắt một cái, cả người lẫn ngựa liền không thấy bóng dáng.

Trong lòng bà tử thở dài, đã biết hôm nay đi một chuyến uổng công, tiểu vương Gia không thương hương tiếc ngọc người đâu, Đắc Lộc nhìn bà một cái nói: "Đừng lo lắng, đi thôi, xem bệnh cho cô nương nhà ngươi quan trọng hơn."

Bà tử không có cách nào khác đành phải theo Đắc Lộc trở về Xuân Phong lâu, Xuân Vân được tin vội vàng ăn mặc chỉnh tề đi ra, vừa thấy một mình Đắc Lộc, không có bóng dáng Diệp Trì ở phía sau, sắc mặt tối sầm thầm nghĩ: "Tiểu vương Gia không có tới sao?"

Đắc Lộc cười nói: " Tiểu gia nhà chúng ta mấy ngày nay bận bịu, không đến thăm cô nương được, nghe nói cô nương bị bệnh, dặn dò tiểu nhân mời lang trung xem bệnh cho cô nương, chờ gia nhà ta rảnh rỗi sẽ tới."

Trong lòng Xuân Vân khổ giống như nuốt phải hoàng liên, lời nói đối phó thế này, nàng sao lại không hiểu, đành phải nghe theo Đắc Lộc mời lang trung mắt mạch xem bệnh, cuối cùng còn kéo Đắc Lộc hỏi đông hỏi tây nghe ngóng hành tung Diệp Trì.

Đắc Lộc đã thành tinh rồi, cho dù Xuân Vân và tiểu gia đã từng là hình thức gì, hôm nay đều không phải rồi, chuyện của gia mà đi nói với nàng, đây không phải là vội vàng muốn chết sao, hắn đâu có không ngu như vậy, cười hi hi nói mấy lời qua loa cho xong chuyện.

Đợi Đắc Lộc chân trước vừa đi khỏi, mụ tú bà chân sau đi vào nói: "Ma ma đã nói cái gì ấy nhỉ, cho ngươi sớm tính toán đi, không nên trèo cành cây cao là Vương Phủ, hôm nay dù thế nào, ngươi cũng không cần nghe ngóng nữa, chuyện của tiểu vương gia hôm nay cũng đã truyền khắp phố phường rồi, là bận rộn, bận rộn nhìn trúng nha đầu nhà nghèo, cả ngày giữ cửa nhà người ta..."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui