Ký Sự Cướp Nàng Dâu

Cái quỳ này của Tiền chưởng quỹ làm tiếng đàn sáo bên cạnh ngừng hẳn, nhạc khúc trong miệng Xuân Vân cũng đứt đoạn, cắn môi, mắt hạnh lúc thì nhìn Tiền chưởng quỹ trên mặt đất, lúc thì nhìn Diệp Trì, trong lòng suy nghĩ, cô nương trong miệng Tiền chưởng quỹ là ai, hai ngày này không thấy hắn đến đây, chẳng lẽ đã nhìn trúng người nào rồi..

Để có thể đi theo hắn, cái gì nàng cũng không màng, vài ngày trước cái người Nam Man kia còn mang vàng tới cầu hôn, ma ma đã từng khích lệ nàng nói: “ Cho dù tâm tư con có cao tới đâu, thế nhưng chỗ này của chúng ta là nơi thấp hèn, ngay cả thiên kim tiểu thư của các thế gia vọng tộc nhà cao cửa rộng, nhân duyên của Định thân vương phủ, cũng khó như lên trời, huống chi, ma ma nhìn tiểu vương Gia cũng không có tình với con, mười ngày nửa tháng mới đến một lần, tục ngữ nói rất hay, thời gian không thể mua bán, thừa dịp hiện tại còn trẻ tướng mạo xinh đẹp, tìm nhà nào có của cải mà gả đi, mặc dù không thể làm nương tử đại phòng, nhị phòng cũng không thua thiệt cho con, qua năm lại sinh thêm một tiểu tử mập mạp rồi an ổn mà sống, tốt hơn nhiều so với việc trông chờ không có hy vọng vào cành cây cao, bản thân con đừng nên có những suy nghĩ sai lầm.”

Làm sao nàng lại không biết nơi này, nếu như ngày ấy tiểu vương Gia không đưa tay ra, nàng cũng không có những tâm tư này, tiểu vương Gia là người nào, Tứ Cửu Thành này người nào lại không biết, xưa này chưa từng thấy hắn quản việc gì, thế nhưng ngày hôm đó lại giúp nàng, nếu nói hắn không có một chút tình ý nào đối với nàng, Xuân Vân không tin, nhưng nếu có tình ý, vì cái gì lại như vậy, lúc này lại lòi ra một cô nương, sao nàng lại không suy nghĩ nhiều được chứ.

Trong lòng trăm mối ngổn ngang, đôi mắt cuối cùng rơi trên người Diệp Trì, rốt cuộc tâm tư hắn thế nào, cô nương này là ai, lại làm cho người lo lắng.

Tất nhiên là Diệp Trì không để ý tới bên cạnh, thấy Tiền chưởng quỹ như vậy cũng không tức giận, ngược lại cười một tiếng hỏi: “có nhìn thấy người đánh ngươi không, cao hay thấp, béo hay gầy, mặc xiêm y như thế nào, chải tóc kiểu nào, có phải là một nha đầu trằng trẻo có khuôn mặt nhỏ nhắn không.”

Phốc... Phong Cẩm Thành lập tức phun toàn bộ rượu vừa mới uống vào ra, vội vàng lấy khăn trong tay áo ra lau miệng, chỉ vào Diệp Trì nói: “Ngươi còn có lương tâm không hả, không nhìn thấy mắt Tiền chưởng quỹ đã sưng húp rồi hả, còn có thể nhìn thấy cái gì, sợ là ngay cả nam nữ cũng không phân rõ, đã phải chạy về rồi.”

Tiền chưởng quỹ vội nói: “Phong nhị gia nói rất đúng, tiểu vương Gia người còn hỏi nô tài cao thấp mập ốm khuôn mặt trắng hay không, cửa vừa mở ra, tiểu nhân đã trúng một gậy, tiếp theo nắm đấm vung đầy mặt, tiểu nhân đâu có còn dũng khí để nhìn nữa, vội vàng bỏ chạy, chỉ lo chỉ cần chậm một chút mạng già này cũng khó giữ.”

Hồ Quân ở một bên mới nói: “Ta nói thiệt Tiền lão đầu ngươi sống chừng này tuổi rồi thiệt là uổng phí quá đi, lại để cho một nha đầu chỉnh đốn đến chạy trối chết, không thấy mất mặt sao, chẳng phải chỉ là một nha đầu thôi ư, có thể có bao nhiêu lợi hại, hay vết thương này của ngươi là do bị té!”

Tiền chưởng quỹ nghe xong thấy vô cùng oan ức, nước mắt lão xém tí nữa là chảy xuống: “ Tiểu công gia của ta ơi, người đừng trêu chọc tiểu nhân nữa, cho dù hai mắt của tiểu nhân có bị đạp như bong bóng đi chăng nữa thì cũng không đến nông nỗi này, ngã chỗ nào mà chảy máu như vậy hả, nha đầu kia chính là người đàn bà chanh chua, không, mẫu dạ xoa, ông trời mở mắt ra nhìn đi, ngày nào đó ban cho nàng một người đàn ông dạ xoa, một ngày ba lần không ngừng chỉnh đốn nàng, nghiêm khắc với nàng, ngang ngược với nàng.”

Nghiến răng nghiến lợi, có thể thấy được hắn quả thật đã bị đánh quá tàn bạo, Tả Hoành nhịn không được muốn cười, lại cảm thấy không phúc hậu, đành phải che miệng ho khan một tiếng, sau đó đầu nhìn thoáng qua nói: “Đắc Lộc đâu, sao không thấy?”

Nhắc tới Đắc Lộc, Tiền chưởng quỹ càng thêm phẫn hận, sau khi răng hàm đều bị cắn nát, tiểu tử kia quả thực chính là đỉnh đầu lở loét bàn chân chảy mủ, hỏng cả lồng ngực rồi, mặc dù nói tạo hình này của mình cũng là hơi quá, cốt để tiểu vương Gia thấy thương, thế nhưng thực sự cũng bị đánh trúng không ít.

Hắn dẫn theo đám người làm chạy tới phố nhỏ Tỉnh Thủy, vừa thở một hơi đã nhìn thấy Đắc Lộc, tiểu tử này trốn ở dưới chân tường, bao nhiêu tuổi rồi mà vẫn thích náo nhiệt, thấy mình còn giả bộ: “Ta nói này Tiền chưởng quỹ, người tìm cách đi, không phải chỉ là tặng vải thôi ư, sao lại kéo về hết vậy?”

Tiền chưởng quỹ thiếu chút nữa đã phun nước bọt lên mặt hắn, nhất định tiểu tử này đã biết bên trong là ớt cay rồi, nếu không thì sao lại trốn ở đây, sớm đã xông lên rồi.

Tiền chưởng quỹ quét mắt lên cái hộp hoa vỡ trên cổ hắn, hừ một tiếng nói: “Ta đây nhớ tới còn thiếu mấy thứ, đợi ta quay về lấy, hoa này Lộc đại gia mau đi tặng đi, không chừng cô nương thích đó, liền thưởng cho ngươi mấy hạt bụi lớn.” Nói xong quật ngã hắn rồi rời đi.

Đắc Lộc lại không ngốc, còn chưa đi tới phố nhỏ Tỉnh Thủy, đã nhìn thấy một đoàn người Tiền chưởng quỹ, nhớ tới nha đầu lợi hại kia hôm nay, Đắc Lộc khôn ngoan hơn, trốn ở đầu hẻm quan sát.

Mắt thấy Tiền chưởng quỹ bị đánh trúng, che miệng cười kém chút nữa là lệch quai hàm, lão này đáng đánh, ai biểu hắn keo kiệt, thế nhưng cũng không dám đi qua, chỉ đi dạo vòng vòng ở đầu hẻm một lát, chợt nhìn thấy quang gánh bán ngọt bánh ngọt, có biện pháp rồi, chuẩn bị tốt rồi mới chậm rãi đi đến Nhạn Lai Lâu.

Vừa lên thang lầu, vừa vặn nghe thấy Tiền chưởng quỹ nói: “Lộc đại gia ở phía sau tiểu nhân, tặng hoa cài đầu cho cô nương kia, nhất định nhìn thấy tiểu nhân bị thua thiệt, cũng không dám tiến lên.”

Đắc Lộc nghe xong, trong lòng tự nhủ lão bất tử kia ông nhớ đấy, đổ lên lưng hắn không dễ đâu, vội vàng đi lên trước hành lễ với các vị Gia, Diệp Trì nhìn thấy hắn lông tóc không tổn hại, ngay cả y phục cũng không nhăn, trong tay cũng không cầm theo cái hộp liền hỏi: “Hoa tặng rồi hả?”

Đắc Lộc liếc Tiền chưởng quỹ một cái mới nói: “Nô tài đi lên gõ cửa hai cái, không ai trả lời, đoán là không có ai nghe, cố tình gọi lại lần nữa, lại sợ làm phiền cô nương, mới buồn bực quay đầu lại đi tìm Gia, đúng lúc ra cửa gặp lão hán bán bánh kẹo, nô tài suy nghĩ, trong nội viện có nhiều đứa nhỏ, liền thay Gia làm chủ, mua luôn cả gánh kẹo, liền giao hoa cho hắn, bảo hắn chờ ở trước cửa, đợi cô nương mở cửa, mang mấy thứ này vào tặng là nhiệm vụ kết thúc.”

Nói xong liếc Tiền chưởng quỹ, ý giống như muốn nói, ngươi nên học tập Lộc đại gia ta đây nè! Điểm này ngươi còn kém xa ta, Tiền chưởng quỹ tức giận, tấm mặt mo của lão một hồi trắng bạch, một hồi đỏ, một hồi xanh, cũng không biết là màu gì.

Tả Hoành nhịn không được cười rộ lên, giơ Chiết Phiến trong tay lên, ba ba ba đập vào đầu Đắc Lộc nói: “tiểu tử ngươi thành tinh rồi, mau nói cho Gia một chút, cô nương như thế nào lại đáng giá để Gia nhà ngươi phí nhiều tâm tư như vậy, lúc trước sao không có nghe nói?”“

Hồ Quân cũng vỗ bàn một cái nói: “Thế là thế nào, ca người giấu kỹ thật đấy, mang vải đến nhà xin cưới rồi đấy à, ca à ngay cả nhà ai cũng không biết, quá không có suy nghĩ rồi.”

Cầu hôn? Xuân Vân biến sắc, liếc nhìn Tiền chưởng quỹ trong lòng liền thả lỏng, nếu thật là Định thân vương phủ đến cầu hôn, làm gì có chuyện Tiền chưởng quỹ ra mặt, kết quả thấy Diệp Trì phất phất tay: “Chữ bát còn chưa có chổng đít lên, sáng nay ăn gà tia mặt ở Phúc Hưng cư gặp gỡ nha đầu kia.”

Phong Cẩm Thành chau chau mày: “không phải cửu thiên tiên nữ mà mới gặp mặt một lần đã giày vò tiểu vương Gia chúng ta làm ra những chuyện này.”

Diệp Trì cười hắc hắc: “tiên nữ hay không phải tiên nữ, tiểu gia không biết, nhưng chỉ biết nhìn nha đầu kia thuận mắt, nhìn thoáng qua liền thích, nhìn đến lần thứ hai chỉ muốn lấy về nhà.”

Tả Hoành liếc mắt Xuân Vân, thầm nghĩ đây mới là để ý, liếc mắt đã muốn lấy về nhà, nhưng cửa nhà Định Vương Phủ rất cao, cho dù lão Vương phi sủng ái Diệp Trì sợ cũng không thành.

Nghĩ đến chỗ này, liền nói: “huynh đệ khuyên ngươi một câu, nếu là thiếu nữ gia đình trong sạch, ca nên kiềm chế, yêu thích thì yêu thích, chuyện này cũng phải ngươi tình ta nguyện, đừng quên, phía sau ca thế nhưng là Định thân vương phủ, chỉ bằng cái mũ sắt cha truyền con nối, ca muốn lấy tiểu cô nương nhà người ta, căn bản không phải đùa, đừng đến lúc đó lại hại người ta.”

Diệp Trì lại nói: “Ngươi chính là nghĩ nhiều quá, cả ngày lo lắng cái này lo lắng cái kia, sống như vậy mà vui cái gì, quản sau này làm gì, lúc này tiểu gia ta cao hứng, khoan hãy nói, ta nếu là thật nhìn trúng nha đầu kia, muốn lấy nàng vào cửa, cái mũ sắt cha truyền con nối thì làm sao, Diệp Trì ta cưới vợ mà phải e ngại người nào sao, thiên vương lão tử cũng không thể xen vào.”

Tả Hoành vui mừng thay cho hắn, giơ ngón tay cái lên: “Rốt cuộc thì ca, có khí phách, mấy huynh đệ liền ở phía sau nhìn ca làm sao trở mình ở Định Vương, thôi, không nói tới chuyện này này nữa, uống rượu uống rượu, nhạc sao lại ngừng rồi, hát tiếp cho Gia, mà vừa rồi đang hát cái gì vậy?”

Xuân Vân đứng lên khẽ chào nói: “Hồi Tả công tử, là tương tư lệnh.”

Ánh mắt Tả Hoành lóe lên, phất phất tay nói: “sao lại hát tương tư lệnh, nho nhã không nghe được, hát cái Thập Bát Sờ(1) cho Gia nghe giải buồn.”

Xuân Vân lăng ngốc tại chỗ, Thập Bát Sờ là khúc nhạc thô tục, nàng cũng không phải là không thể hát, nhưng nàng là hoa khôi Xuân Phong lâu, lại mang danh hào là hồng nhan tri kỷ của tiểu vương Gia, không ai dám ở trước mặt nhục nhã nàng như vậy, hàm răng cắn môi, mắt hạnh ngập nước nhìn Diệp Trì, thật sự làm người thương xót.

Diệp Trì thì không có biểu hiện gì, Hồ Quân giật giật Tả Hoành, thấp giọng nói: “hôm nay ngươi làm sao vậy, ở nha môn uống rượu nữa, tự nhiên làm khó người ta.”

Mắt Tả Hoành trắng không còn chút máu, ở Quốc Công Phủ đã thua thiệt, ít chuyện này mà cũng không rõ, kỹ nữ này vừa nghe thấy Diệp Trì nhìn trúng cô nương, trong ánh mắt liền lộ vẻ âm ngoan, lại rơi vào trong mắt mình, tục ngữ nói con hát vô tình, con hát vô nghĩa, một kỹ nữ thì được đàn ông coi trọng mấy ngày, cũng không biết Đông Nam Tây Tây bắc, nàng đã quên thân phận của mình cũng không sao, hắn sẽ giúp nàng hiểu rõ.

Phong Cẩm Thành tất nhiên là nhìn ra ý tứ của tứ Tả Hoành, cười vẫy tay, gọi kỹ nữ khác tới nói: “Không nhìn thấy tiểu công Gia muốn uống rượu sao, còn không hầu hạ.”

Kỹ nữ này không ngờ hôm nay Phong nhị gia coi trọng nàng như vậy, vội lộ ra khuôn mặt vui mừng, nơm nớp lo sợ khẽ chào, châm cho Hồ Quân một chén rượu, đưa tới bên miệng nói: “Tiểu công Gia uống chén rượu cát tường này đi.”

Hồ Quân nháy mắt mấy cái, nhìn cái này, nhìn cái kia, thầm nghĩ, mấy người này đều là ca của hắn, tâm nhãn cao hơn hắn nhiều, hắn nghe theo mấy ca ca này chuẩn không sai, tuy nói Xuân Vân đáng thương, Diệp Trì cũng không nói gỉ, mình đi theo chộn rộn làm cái gì.

Suy nghĩ cẩn thận, nên cũng không lên tiếng, liền cầm tay kỹ nữ cạn một chén, Xuân Vân nhìn Diệp Trì cả buổi, không thấy Diệp Trì mở miệng giúp đỡ, nước mắt cũng bắt đầu rơi xuống.

Lúc này Phong Cẩm Thành mới chậm rãi mở miệng: “ có lẽ giáo tập ma ma Xuân Phong lâu không có dạy những thứ này, đã không biết hát cũng đừng làm khó dễ, người đâu, tiễn Xuân Vân cô nương trở về.”

Xuân Vân nghe xong, nước mắt cuối cùng nhịn không được rơi xuống, trong lòng đã hiểu, hôm nay nếu đưa trở về, mình và tiểu vương Gia hoàn toàn đoạn tuyệt, không khỏi không trông cậy vào tiểu vương Gia, còn đắc tội với những người khác trong phòng, mà mấy vị này nàng vô luận như thế nào cũng không đắc tội nổi.

Nghĩ đến đây, miễn cưỡng tươi cười nói: “Ma ma đã dạy, nô tài sẽ hát.” Nói xong gảy Nguyệt Cầm, hát lên: “ Khua chiêng gióng trống tưng bừng, chiêng dừng trống lặng để cùng nghe ta. Giải khuây câu hát ngân nga, Sờ mười tám điệu” ta ca vui đời,...”

(1) Thập Bát Sờ

(mình sưu tập, trên mạng nhiều bản nhưng mình thấy bản này hay nhất)

Khua chiêng gióng trống tưng bừng

Chiêng dừng trống lặng để cùng nghe

Giải khuây câu hát ngân nga

Sờ mười tám điệu” ta ca vui đời

Sờ tóc nàng đấy xanh ngời

Mây chiều giăng mắc tơ trời miên man

Sờ lên vầng trán non ngàn

Tròn đầy mật ngọt say tràn lòng ta

Sờ đôi mày biếc thướt tha

Cong cong như vẽ khuôn ngà tươi xinh

Sờ lên phiến mắt gọi tình

Đen huyền trong sáng chân thành niềm thương

Sờ lên cái mũi bướng ương

Phập phồng hơi thở nàng đương thẹn thò

Sờ lên khóe miệng vô lo

Khẽ cười nàng liếc chan hòa niềm yêu

Sờ lên cằm nhọn mỹ miều

Kề trên ngực rộng ta nhiều ấm êm

Sờ lên tai nhỏ sát bên

Bông tai hai chiếc tòng teng trêu đùa

Sờ bờ vai ấy đong đưa

Đôi bên đầy đặn thon vừa nghiêng nghiêng

Sờ lên một tấm lưng tiên

Thân ong khẽ duỗi tôn miền vai non

Sờ làn da mượt hồng trơn

Mịn màng óng nuột đào xuân sao bì

Sờ lên tòa ngực đương thì

Ngực kề sát ngực diệu kỳ nhân sinh

Sờ lên ngón nhỏ mong manh

Đang che giấu đóa ngực trinh nõn nường

Sờ đôi núm đỏ ta mơn

Muôn hình biến hóa vu sơn mơ mòng

Sờ miền bụng phẳng cánh đồng

Ta cày ta cấy gieo trồng tốt tươi

Sờ phần bụng dưới đầy vơi

Mượt mà mềm mại mắt rời chẳng xong

Sờ lên chiếc rốn sâu lòng

Khoái như mùa vụ đòng đòng năm nao

Sờ cặp mông nẩy săn cao

Sướng lâng lâng sướng êm sao bông gòn

Sờ đùi non, chiếc đùi non

Ngon như quả bí chắc thon mát lành

Sờ lên đầu gối nhanh nhanh

Sướng dường trâu kéo cày banh ruộng bùn

Sờ bắp chân nuột cho cùng

Chớ mà quẫy cựa, hãy mừng dang ra

Sờ gót sen ả tố nga

Nàng đương duỗi gác vai ta chân kề

Một tòa sờ mải sờ mê

Sờ sau sờ trước mọi bề chẳng lơi

Sờ bên trái, đẻ con trai

Sờ bên phải ấy gái thời sinh luôn

Từ Đông phương đến Tây phương

Núi đồi khe suối tỏa hương gọi mời

Gai đâm cây chọc tơi bời

Thoi đưa vải dệt rã rời lá hoa

Trái phải, phải trái lại qua

Nóng bừng thằng bé thân đà ngất ngây

Sướng như rượu mạnh uống say

Tay ôm người ngọc lòng này cuồng si

Vuốt bờ mông trắng phương phi

Sướng như nuốt chén canh gì nóng thơm

Cối xay, mông ấy to hơn

Xay mè ba gánh nửa cân rượu nồng

Hai bờ dương liễu xanh um

Một con ngựa chiến bơi thuyền vào khe

Hai bờ hé lối xum xuê

Khít vừa cho cả dưa lê một giò

Cụ già nghe Thập Bát mò

Nhớ về tuổi trẻ đã sờ mỏi tay

Trai tân nghe Thập Bát này

Đêm ngày khao khát kiếm người giao duyên

Kẻ góa vợ nghe khúc tiên

Rưng rưng ôm gối khóc liền mấy phen

Sư thầy nghe hát yến oanh

Bảo ngay đồ đệ gọi anh cho tình

Ni cô nghe Thập Bát mình

Canh ba thức giấc phập phình chẳng nguôi

Các ngươi trẻ nít nghe rồi

Chăm chăm tìm vợ để thời phủ phê

Nửa đêm lòng động cơn mê

Bàn tay năm ngón vân vê vọc đùa

Lên lên xuống xuống không chừa

Mua mua bán bán được mùa sướng vui.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui