********************
Ngày thứ 5 đặt chân đến Hà Nội. Sau khi đã mua mấy thứ lặt vặt ình, thăm một lượt các chiến hữu, các huynh đệ một thuở oanh liệt bên nhau, sáng nay khùng khùng mượn xe chạy đảo gần hết những quán xá mà khi xưa mình từng có nhiều ân oán, duyên nợ.
1. Quán cơm cuối phố Vũ Hữu, đoạn nối với Lương Thế Vinh. Một bữa mình và thằng bạn cứt đói quá chia nhau ra 2 ngả. Thằng bạn đạp xe đến nhà một thằng bạn khác "oánh dậm" (tức là ăn trực, ăn ké bữa cơm). Mình quàng cái ca táp vải vuông vức như cái đầu DVD (cái túi này hồi ấy mua bằng một phần tiền giải thưởng Báo chí, đâu như trăm mấy ngàn) ở trong đựng đầy báo và tạp chí cũ hiên ngang vào quán gọi suất cơm 15 nghìn bạc. Bình thường chỉ ăn suất 4 - 5 nghìn, nhưng đằng nào cũng éo có tiền, gọi phát cho sang cái miệng rồi tính sau.
Rau dưa, nem rán, chả nướng...và bát cơm đầy ụ. Ăn xong tỉnh cả người. Nhưng lại bắt đầu lo lắng tìm cách trình bày sao cho khéo và hợp lý.
- Thôi chết rồi...( đưa tay vỗ bốp vào túi quần sau, mặt hoảng loạn).
- Sao thế anh? (Con bé thu tiền tròn mắt hỏi).
- Bỏ mẹ, anh đi xe bus...thằng nào móc mất ví rồi. Tiền thì vài trăm nhưng cơ bản là toàn giấy tờ quan trọng...
-......
- Giờ anh để lại cái ca táp này nhé, lát về nhà lấy tiền ra chuộc lại....À mà nhớ giữ cẩn thận hộ anh, toàn tài liệu đấy.
Con bé chỉ vào phía trong.
- Anh vào đưa cho bà chủ!
Xong. Cắp đít rời khỏi quán trong vô số ánh mắt ngưỡng mộ của các bé gái đang chen chân gọi thức ăn. Mịa, bước trên đường về phòng trọ mà nước mắt chực trào. Cảm giác ê chề, tủi nhục và khốn nạn bóp nghẹt lấy tim.
2. Quán xôi, bánh mỳ pate giữa phố Hồ Xuân Hương (khúc cua ra Bà Triệu). Chỗ này có con bé bán hàng ngực khủng vãi, hồi ấy cứ lên tòa báo lĩnh nhuận bút còi xong là ghé vô gọi bát xôi thịt kho tàu, ly sữa đậu nành, kéo ghế vừa ăn vừa nhìn ngực nó (thấy đời đáng sóng xiết bao).
3. Quán cháo lòng, tiết canh lão N. trọc trên đường Nguyễn Trãi. Quán ấy cứ đứt bữa là đi bộ ra ăn nợ. Đôi lúc nhớ cơm quá, mụ vợ lão vét nồi gang lấy cho ít cơm cơm cháy bỏ vào bát nhựa to, chan nước luộc lòng vào...ngon vãi cả lái. Sau này thanh toán nợ nần, dở sổ ra thấy tên mình với thằng Long (Quảng Ninh) dày như ... nhật ký cave. (12/6 Huy Long: 2 cháo 1 lòng 2 tiết; 14/6: Huy: 2 cháo 2 vina; 15/6: Huy Long: 4 cháo 2 lòng (chắc ăn đúp thay cơm)...Nhà này có đứa con gái học năm nhất xinh ghê, nhưng 2 thằng nợ như chúa Chổm dek dám tán tỉnh. Chỉ thi thoảng thấy nó mặc váy ngắn ra giúp bán hàng thì 2 thằng ngồi lâu hơn, ánh mắt cũng tỏ ra phiêu lãng hơn nhưng cơ bản éo ăn thua.
... Dạo quanh một vòng, có quán vẫn còn đó, có quán đã sang tên đổi chủ, kinh doanh mặt hàng khác. Những chuyện này mình éo dám kể với ai ngoài Ốc (sợ mất hình ảnh, sợ này sợ nọ...). Nàng nghe say mê, lúc cười sằng sặc, lúc đần thối mặt tội nghiệp ình. Chưa bao giờ Ốc phán xét hay khiến mình tổn thương, nàng hay tưng tửng đùa và ít khi để bụng những điều vặt vãnh. Đó là lý do có nhiều chuyện "thâm cung bí sử" mình chỉ kể ỗi nàng nghe...
Chiều nay lượn xuống Hàng Đường mua cho nàng mấy lọ ô mai (đủ các loại). Lúc về nhà nghỉ, đang lọ mọ lèo cầu thang chợt nhận được tin nhắn của nàng, chỉ vẻn vẹn 2 chữ và 3 dấu chấm "Chàng ơi..."
Rep lại "???"
"Nhớ chàng"
Phì cười. Ranh con hôm nay bày đặt xưng hô lối cải lương với mình chắc có vụ gì ở nhà rồi.
"Hâm"
"Mà chàng mua mấy thứ cho em chưa? Chàng nhớ chi em không đó?"
"Nhớ vãi"
"Nhớ cái chi nhất?"
"() () "
"Bó tay chàng oy! Khi mô về nà?"
"Vài bữa nữa. Thích mùi Lacoste không anh mua cho 1 lọ?"
"Nhưng mùi chi nà? Đắt hok? Đắt quá thì thui chàng à"
"Mùi mới ra, Challenge rất nam tính. Mua nhá?"
"Uhm. Mà gặp người iu cũ chưa?"
"Chưa, mai mới đi đám cưới bạn mà. Thôi đi tắm rồi ngủ luôn đây, về kể sau. BB"