Vốn định ngày hôm sau sẽ đem Tiểu Nhân Ngư thả lại vào trong biển, kết quả sáng sớm, cậu lại không ngừng làm nũng, trong miệng khóc lóc sướt mướt, một bộ không muốn trở về.
Tiểu Ngư Phu cũng vô pháp, hắn đối với đứa bé nhỏ như vậy còn cảm thấy bó tay không biện pháp, huống chi là bé cá nghe không hiểu người nói chuyện, ngay cả nghiêm khắc một chút cũng đã đem Tiểu Nhân Ngư chọc khóc.
Vậy thừa dịp mọi người chưa thức dậy, sớm đem cậu theo bên người, ra biển cùng nhau bắt cá đi.
Tựa hồ biết mình sẽ không bị ném đi, Tiểu Nhân Ngư hưng phấn ồn ào, vừa đến biển liền tự nhiên mà nhảy xuống, tiếp tục vội vàng bơi loạn với đàn cá nhỏ.
"Được rồi được rồi, xem như nhiều hơn một người em gái đi?" Từ rất sớm đã mất đi người thân, tuy ngoài mặt Tiểu Ngư Phu không biểu hiện, mỗi khi nhìn thấy cảnh tượng nhà khác hòa thuận vui vẻ, đáy lòng vẫn không tự giác nổi lên một tia cô đơn.
Mà hiện tại, Tiểu Nhân Ngư đã lấp đi cái lỗ trống này, khi nghịch ngợm cùng chút ngoan ngoãn cũng đủ làm người nhịn không được mềm lòng.
Tiểu Ngư Phu vừa nghĩ, một bên run run tay đem lưới thả vào trong biển.
Nếu vẫn luôn mang theo Tiểu Nhân Ngư bên người.....!
Cũng không phải là chuyện đơn giản.
Ăn uống ngược lại không cần lo lắng, ven biển ăn biển, Tiểu Nhân Ngư đi xuống một chút là có đồ ăn, không lo đói, ăn mặc cũng đã có quần áo cũ trước kia của Tiểu Ngư Phu, khoác lên người liền ổn, dù sao Tiểu Nhân Ngư không sợ lạnh, che khuất thân trên là được.
Vấn đề lớn nhất ở chỗ nước, rời khỏi nước biển quá lâu, cái đuôi của Tiểu Nhân Ngư sẽ bị khô, vảy cũng chậm rãi mất đi ánh sáng, thời điểm nghiêm trọng làn da cùng môi đều bắt đầu bị khô nứt, tinh thần không phấn chấn mà nằm co ở một bên thở dốc.
Tiểu Ngư Phu đi thỉnh giáo ông lão trong thôn, tất nhiên giấu đi chuyện Tiểu Nhân Ngư, chỉ nói muốn đào một cái hồ nuôi cá ở sau nhà.
Không mất nhiều thời gian để học cách đào hố lắp gạch còn có phương pháp đơn giản để xây dựng ống dẫn, hắn thí nghiệm rất nhiều lần, tốn không ít tiền xe đi đến trấn trên để mua tài liệu, mới làm ra được một cái hồ nước lớn xiêu xiêu vẹo vẹo.
Phía dưới hồ có giấu van, vừa vặn ra là có thể làm nước biển cách đây không xa tràn vào, cũng đủ để Tiểu Nhân Ngư cả ngày bơi qua bơi lại mà không bị bực bội.
Về sau thì nhẹ nhõm, thời điểm Tiểu Ngư Phu bắt cá sẽ mang theo cậu cùng ra ngoài, thời gian nhàn rỗi thì ở sau nhà xem Tiểu Nhân Ngư chơi đùa.
Về sau Tiểu Nhân Ngư trải qua sự chải chuốt của hắn, càng thêm đẹp, trên đầu buộc nơ con bướm màu đỏ hắn cố ý mua, cùng bím tóc màu ngân bạch lại càng tăng thêm sức mạnh.
Kỳ thật hắn còn mua một cái váy nhỏ màu đỏ, chẳng qua dỗ thật lâu, Tiểu Nhân Ngư cũng không chịu mặc vào, lẩm bẩm 'không muốn không muốn' liền hất đuôi bắt đầu dỗi.
Không biết là do ghét bỏ xúc cảm sa hàng dệt dính vào làn da, hay là không muốn chạm vào thứ không có khí vị trên người Tiểu Ngư Phu.
Đúng rồi, hiện tại Tiểu Nhân Ngư đã có thể nói mấy từ ngữ đơn giản, tuy rằng âm điệu còn rất kỳ quái, nhưng ý tứ biểu đạt lại tương đối rõ ràng.
Tiểu Ngư Phu còn dạy cậu rất nhiều, bao gồm các loại sự tình đặc biệt là lễ nghi trong xã hội nhân loại.
Tiểu Nhân Ngư không biết làm sao học hư rồi, mỗi khi thấy Tiểu Ngư Phu lộ ngực ra sẽ đỏ mặt né tránh, về sau làm nũng sẽ trực tiếp cả người trần trụi thò qua, khó lòng phòng bị.
Cho nên hắn nhiều lần cường điệu làm một thục nữ không nên như vậy như vậy, chỉ là hiệu quả tựa hồ không lớn, Tiểu Nhân Ngư dùng đôi mắt lục trong sáng như đá quý nhìn hắn, cảnh báo trong cổ họng Tiểu Ngư Phu liền bị nuốt mất.
Chỉ khi vào đông, tuyết lạnh rơi xuống, ao từng chút kết băng, Tiểu Nhân Ngư mới chuyển về phòng, thùng gỗ đặt gần bếp lò trên tường, rất ấm.
Tiểu Ngư Phu cũng không ra khỏi cửa, chuyển một cái ghế đến ngồi kế thùng đọc sách, Tiểu Nhân Ngư thấy hắn tập trung tinh thần lờ mình, liền vừa gọi 'ca ca ca ca' vừa duỗi tay nhỏ ướt dầm dề qua, chụp vào trang sách lưu lại vết nước.
Tiểu Ngư Phu giả vờ muốn đánh cậu, khiến Tiểu Nhân Ngư ôm đầu co lại, sợ hãi thấp giọng niệm 'ca ca ca' trong giọng nói lại không còn vẻ kiêu ngạo trẻ con như vừa rồi.
Như vậy làm cho có thể khiến người hạ quyết tâm đánh đây?
Tiểu Ngư Phu nhẹ nhàng xoa xoa đầu cậu, trong miệng lải nhải nói lần sau không được vậy nữa, một hồi lâu cũng không được đáp lại, mới nâng cằm Tiểu Nhân Ngư lên, đem tên gia hỏa cúi đầu cười trộm này bắt tận tay.
Thật là dở khóc dở cười, vốn dĩ đứa nhóc đơn thuần hiện tại lại thành tiểu tâm cơ không ngừng.
Được rồi được rồi, dù sao có hắn sủng.
Tiểu Nhân Ngư lại bưng kín bụng, chép miệng nói muốn ăn cá, Tiểu Ngư Phu liền đi ra ngoài, qua một hồi bưng một đĩa lát thịt vừa cắt xong bước vào.
"Đừng ăn vội như vậy." Giúp cậu vớt sợi tóc sắp rơi vào nước đẩy đến sau tai, Tiểu Ngư Phu nâng má, nhìn cậu ngoan ngoãn duỗi tay cầm lấy miếng cá bỏ vào miệng nhai nhai, vài cái liền nuốt vào trong bụng, một tay khác cũng nhanh chóng chộp lấy thiệt nhiều đồ ăn.
Trải qua một đoạn thời gian dạy dỗ, Tiểu Nhân Ngư cũng chậm rãi có thói quen ăn đồ chín, khát cầu đối với cá cũng yếu dần xuống.
Mà hiện tại, cậu đưa qua một tay cầm miếng ngon nhất, ý bảo Tiểu Ngư Phu ăn luôn đi.
Được rồi, hắn cúi đầu cắn, còn cọ cọ lòng bàn tay của Tiểu Nhân Ngư, làm cho cậu hì hì nở nụ cười.
Ừm, ăn rất ngon.
Làng chài không một ai biết trong nhà Tiểu Ngư Phu có một bé nhân ngư, bởi do Tiểu Ngư Phu rất ít cho người khác vào nhà mình, càng đừng nói đến sau nhà cùng căn phòng thường khóa.
Ngay cả hàng xóm muốn xem hồ cá hắn đào một chút, cũng bị cự tuyệt không chút lưu tình.
Tiểu Ngư Phu lại không nghĩ nhiều như vậy, lòng hắn tràn đầy đều là Tiểu Nhân Ngư, tất nhiên an nguy của em gái quan trọng nhất.
Hiện tại trong giới quý tộc đều thích thứ mới lạ, mà người thường đối với thứ đó chạy như xua vịt, từ mỗi năm dòng người chen chúc xô đẩy đến đoàn xiếc thú xem trình diễn là có thể nhìn ra.
Tiểu Ngư Phu lại không muốn Tiểu Nhân Ngư biến thành đồ chơi của ai đó, càng không thể bị tra tấn thành tàn khuyết rồi trở thành vật triển lãm.
Do vậy nên tất nhiên phải canh phòng nghiêm ngặt, còn khuyên bảo Tiểu Nhân Ngư vào thời điểm người khác tới không được phát ra tiếng.
Tiểu Nhân Ngư rất ít khi nhìn thấy bộ dạng nghiêm túc này của hắn, cũng học theo lộ ra thần sắc khẩn trương liên tục gật đầu, ngược lại có chút ngây ngốc.
"Tốt, nghe lời là ngoan." Tiểu Ngư Phu cảm thấy trong lòng bủn rủn một mảnh, các loại cảm giác được coi trọng lần nữa trở lại, từ sau khi cha mẹ qua đời, đã không còn có thể xúc động qua.
Đây là người nhà của hắn, hiện tại là người nhà duy nhất.
Tiểu Nhân Ngư của hắn..