Kể từ tra ra có tin mừng, Tịch Nguyệt cũng không biết có phải tâm lý mình ảnh hưởng nên nàng thích ngủ hay không.
Mỗi lần đều phải mặt trời lên cao mới dậy.
Tuy cũng không phải là ngủ được yên ổn, nhưng thật ra cũng không có chút gió thổi cỏ lay bèn tỉnh lại giống như trước.
Về phần hôm đó mấy vị tặng lễ vật có vấn đề, Thái hậu cũng không nhân nhượng, tất cả đều giảm một phần vị, phạt bổng một năm.
Lần này ngược lại Thái hậu mạnh mẽ vang dội, chỉ là Tịch Nguyệt thấy, chuyện trong cung này, dù là hoàng thượng hay là thái hậu, nếu là người nằm vùng của các cung vậy tất nhiên biết rất tường tận. Cho dù là lúc ấy không biết, sau đó muốn tra ra cũng không khó, thế nhưng rất nhiều chuyện lại vẫn không giải quyết được gì.
Bởi vậy có thể thấy, đôi khi có một số việc nhỏ, các nàng xem lớn hơn so với trời, nhưng trong mắt những nhân vật lớn kia cũng chỉ là chuyện nhỏ thôi.
“Chủ tử, Lai Hỉ công công dẫn theo một vị lão ma ma tới đây, nói là cầu kiến ngài.” Cẩm Tâm đáp mở rèm vào cửa.
Tịch Nguyệt đang ăn cháo, để chén nhỏ xuống. Nàng lau miệng, lại là ưu nhã (đẹp mắt).
“Cho bọn họ vào đi.”
Trong chốc lát, đã thấy Lai Hỉ dẫn một lão ma ma chừng năm mươi tuổi vào cửa, hai người cũng quy củ hành lễ.
Tịch Nguyệt chỉ là quan sát đơn giản một lúc thì gọi dậy.
Sau khi hai người đứng lên, Tịch Nguyệt bắt đầu đánh giá không chút kiêng kỵ, lão ma ma này cũng không kiêu ngạo không tự ti, đầu hơi cúi xuống, thái độ rất là cung kính.
Lai Hỉ ho khan mấy tiếng, nói: “Chủ tử, hoàng thượng nói, trong cung này ngài cũng là người không có kinh nghiệm, sợ thường ngày ngài có khó chịu cũng không hiểu được là xảy ra chuyện gì, Chu ma ma này là lão ma ma trong cung, là người nghiêm cẩn (chặt chẽ cẩn thận) lại thận trọng, đáng mừng chính là một người có năng lực đỡ đẻ chăm sóc phụ nữ có thai, có bà ấy chăm sóc ngài, hoàng thượng nói là cũng yên tâm hơn.”
Lời này có phải cũng là nói cho nàng biết, Chu ma ma này là người ổn thỏa mà hoàng thượng yên tâm hay không?
Cho tới bây giờ nàng cũng không dám so sánh Cảnh đế với người không rõ ràng kia.
Cho nên Tịch Nguyệt rất tin tưởng, chỉ cần hoàng thượng muốn cho nàng sinh ra đứa bé, vậy đứa bé này nhất định sẽ hoàn toàn an toàn.
Có lẽ cũng không phải là thập toàn thập mỹ (mười phân vẹn mười), nhưng mà người được chọn nhất định sẽ không có sai lầm.
“Vậy xin Lai Hỉ công công thay ta đa tạ hoàng thượng hậu *.”
Cẩm Tâm nhét một túi kim qua tử vào trong tay Lai Hỉ, Lai Hỉ từ chối một lát thì bèn nhận lấy.
Lúc này Lai Hỉ lại cảm thấy quả thật Thuần Chiêu Nghi này không phải là loại người bình thường, dù là ban đầu lúc mới vào cung hay là hôm nay, thái độ nàng đối xử với hắn chưa từng thay đổi. Nếu có thể làm đến như thế thì sao lại có lẽ là hạng người đơn thuần.
Rời khỏi Thính Vũ Các, Lai Hỉ đi lúc lâu, lại quay đầu ngắm tấm biển Thính Vũ Các kia, trong lòng suy nghĩ, có lẽ, chỉ cần Thuần Chiêu Nghi này không xảy ra chuyện rắc rối gì thì nên có Đại Phú Quý đây?
Thấy Lai Hỉ rời đi, Tịch Nguyệt cười tủm tỉm nói chuyện: “Chu ma ma ngồi đi.”
Sau khi Chu ma ma này tạ ơn lại ngồi vào trên ghế cách đó không xa, Tịch Nguyệt cũng không nói gì nhiều, chỉ là nhắm vấn đề mang thai của mình hỏi chút có cái gì kiêng kỵ, nên ăn cái gì, không nên ăn cái gì.
Chút triệu chứng nào là bình thường, cái nào là không phải. Tịch Nguyệt hỏi cặn kẽ. Chu ma ma cũng đáp cẩn thận.
Đợi hỏi thắc mắc của mình rồi, Tịch Nguyệt lại gọi mấy nha hoàn đi vào, giới thiệu một lần.
Chu ma ma cũng không có lấy điệu bộ lão ma ma gì đối với mấy người, làm lễ gặp lẫn nhau.
Chu ma ma cũng biết được, những người này cũng là người có thể diện của Thính Vũ Các, nếu như không phải là vì Thuần Chiêu Nghi có tin mừng, chủ tử cũng sẽ không phái mình đến bên này, ban đầu xem mấy nha đầu này hầu hạ đều vô cùng thoả đáng.
Xem ra Thính Vũ Các này đúng là ngay ngắn trật tự.
Thời gian thấm thoát thoi đưa.
Trong nháy mắt cuộc sống này đã đến tháng mười.
Mà Thính Vũ Các bởi vì có Chu ma ma, dường như làm việc trôi chảy hơn. Những công việc lớn nhỏ trong ngày thường kia cũng được mấy người Cẩm Tâm xử lý cực kỳ thỏa đáng.
Ngoại trừ thân thể Thuần Chiêu Nghi, Chu ma ma cũng bỏ qua thứ khác.
Tịch Nguyệt biết được mấy ngày nữa chính là ngày Cảnh đế tế trời, nói đến tế trời này, Tịch Nguyệt càng có chút sợ hãi. Mỗi lần hoàng thượng không ở đây, trong cung này đều phải ầm ĩ hơn một chút thiêu thân. Lần đầu tiên chính là Trần Vũ Lan đẻ non, lần thứ hai là Bạch Du Nhiên hung hiểm (nguy hiểm đáng sợ) lúc sinh sản.
Tịch Nguyệt cũng không cho rằng chuyện Bạch Du Nhiên kia là một việc ngoài ý muốn.
Lần này Cảnh đế không ở đây thì nàng hết sức lo lắng, có lẽ đúng là như thế, nàng chỉ là mang thai ba tháng. Mới vừa ổn định chút, nếu như có vài người nào đó làm chuyện xấu, nàng vạn không dám nghĩ, minh thương (giáo thương rõ ràng) dễ tránh, ám tiển (tên bắn lén) khó phòng.
Những tiểu lâu la kia làm những gì thì tất nhiên nàng không sợ, nhưng tại sao mỗi lần hoàng thượng không ở đây thì đều thành công, có lẽ nhất định có người địa vị cao, người trông coi sự vụ hậu cung âm thầm quấy phá thì phải.
Có lẽ thấy chủ tử lo lắng mấy ngày nay, d!^Nd+n(#Q%*[email protected] Chu ma ma khuyên giải nói: “Tuy là lão nô không biết chủ tử là vì chuyện gì nhưng có mấy lời lão nô vẫn phải nói, cho dù là chuyện gì thì đều có biện pháp giải quyết, trời sập còn có hoàng thượng, lúc này chủ tử cần phải chú ý thân thể mình đấy.”
Tịch Nguyệt biết đây là vì muốn tốt cho nàng, gật đầu.
Nhưng tuy là gật đầu, chân mày vẫn nhíu thật chặt.
Chu ma ma thấy thế, nghĩ tới có phải nên hồi báo một chút với Cảnh đế hay không.
Thuần Chiêu Nghi này vốn còn nhỏ tuổi, hôm nay nhìn vóc người vừa lớn này, có lẽ đứa nhỏ này cũng là thân hình lớn, trong lòng nàng không yên thật là có hại đối với đứa bé.
Nghe nói Chu ma ma báo báo, Cảnh đế đã nghĩ ngay đến mấy ngày nữa đi tuần, nghĩ đến mấy lần đi tuần, trong cung quả thật cũng có chút trắc trở, nha đầu này tuổi còn nhỏ, vì cái này mà lo lắng cũng là bình thường.
Lại nghĩ đến Tề phi, hôm nay Tề phi đã bảy tháng rồi, cũng là lúc gian nan, nhớ đến Bạch Du Nhiên kia chính là xảy ra chuyện lúc bảy tháng, hắn cũng không thể không đề phòng mọi việc.
Hơi suy nghĩ một chút, Cảnh đế gọi Lai Hỉ, dặn dò thông báo các cung, tối nay cùng tụ họp nhỏ ở Sướng Xuân các.
Tuy là tụ họp nhỏ, thật ra thì cũng là chỉ bảo những người này.
Thính Vũ Các, Tịch Nguyệt biết được tin tức, nghi ngờ một chút, nhưng quay đầu lại quên sạch sành sanh chuyện này.
Nghĩ đến cái thai trong bụng của nàng, nhất định không phải là một nha đầu thông minh, nếu không vậy làm sao từ khi nàng mang thai thì đầu óc của mình chính là mất hiệu nghiệm nhiều hơn.
Không chỉ có như thế, nha đầu này còn là một đứa tham ăn có thể ăn.
Tịch Nguyệt nhìn hai chén hoành thánh trên bàn, chu mỏ một cái, tại sao mình lại trở nên tham ăn như vậy cơ chứ?
Thấy chủ tử ngẩn người về phía hai chén ăn sạch trống không, Cẩm Tâm nhỏ giọng hỏi Chu ma ma bên cạnh.
“Ma ma, chủ tử tham ăn như vậy, sẽ không có vấn đề gì chứ?”
Mọi người cũng biết, bây giờ Tề phi cũng không ăn nhiều, nói là không muốn đứa bé quá lớn, xảy ra vấn đề lúc sinh.
Cẩm Tâm là một cô nương, cũng không hiểu, tất nhiên phải hỏi Chu ma ma.
Chu ma ma lắc đầu: “Không có chuyện gì, tháng này của chủ tử chúng ta, tham ăn cũng là không có hại. Sau mấy tháng chú ý một chút là được. Vào ngày xưa ta hầu hạ phụ nữ có thai, cứ nhìn phụ nữ có thai thường xuyên ăn những thứ mà trong ngày thường bản thân cũng không thích, nói như thế, chính là đứa nhỏ thích mùi vị này. Hôm nay chủ tử chúng ta tham ăn như vậy, có lẽ cũng chính là đứa bé trong bụng cần. Chuyện như vậy tất nhiên không sao.”
Thời gian hai người nói chuyện, Tịch Nguyệt đã tỉnh táo lại.
Mê mang nhìn hai người: “Bụng ta lớn như vậy, mặc gì cũng khó coi.”
Cô gái luôn luôn * đẹp, Tịch Nguyệt cũng không ngoại lệ.
Chu ma ma liếc nhìn bụng Thuần Chiêu Nghi, trong lòng thầm tìm tòi, bụng này là có chút lớn.
Theo lý thuyết, tháng này, bụng không nên lớn như vậy chứ?
Lại suy tư một chút, Chu ma ma lại nở nụ cười, không chừng, còn là việc mừng rỡ đây!
Bởi vì có thai, Chu ma ma không tán thành Tịch Nguyệt dùng những thứ son phấn kia, mà Tịch Nguyệt lại là một đứa bé hiếm có, chính là bắt đầu lập tức thu dọn toàn bộ, một khuôn mặt nhỏ nhắn vốn trầm tĩnh.
Một bộ quần dài màu hồng phấn, không thoa một chút phấn trang điểm. Mái tóc từng sợi từng sợi lại còn vấn thành hai búi tóc nho nhỏ, hôm nay xem ra, vậy không giống như là Chiêu Nghi nương nương mà giống như là tiểu cô nương mười hai mười ba tuổi nhà nào.
Tịch Nguyệt đi qua cũng không sớm, vừa vào phòng thì tầm mắt mọi người bèn nhìn lại.
Thỉnh an với phần chức cao, đương nhiên, lúc này đúng là không ai dám làm khó nàng.
Giơ lên khuôn mặt nhỏ nhắn, mặt cao ngạo đi tới vị trí của mình, lúc tới nàng đã ăn không ít thứ, nhìn lại những thứ trên bàn lại không đói bụng.
Phụ nữ có thai luôn kỳ lạ như vậy.
Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn trong trẻo kia, bao nhiêu người thầm hận trong lòng, chỉ là thầm hận cùng lúc lại có vẻ vui sướng, đều nói mang thai cô nương thì người mẹ này mới có thể Mỹ Lệ vào thời kỳ mang thai!
Nhìn Thẩm Tịch Nguyệt này lại còn đẹp hơn vài phần so với bình thường, thì tất cả mọi người âm thầm cầu nguyện, thai này của nàng nhất định là vị cô nương, dù sao chính nàng cũng cả ngày cả ngày treo Đại công chúa ngoài miệng, không phải sao?
Lúc này Huệ phi đã đến, nhìn bộ dáng Thẩm Tịch Nguyệt như vậy, trong tay nàng nắm khăn thật chặt. Nàng lại nhìn Tề phi cách đó không xa, cuối cùng là giấu tầm mắt của mình đi.
Họ cũng mang thai, lúc nào nàng sẽ có đây?
Chẳng lẽ, thật sự là trừng phạt khi tự tay hại đứa bé của mình?
Không cần biết người khác như thế nào, trong lòng Huệ phi vô cùng đau khổ.
Mà Tề phi ngồi nơi đó, lại nhìn bộ dáng Thẩm Tịch Nguyệt không thoa phấn, trong lòng cũng có mấy phần ghen tỵ. Tuổi nàng như vậy, đã không thể như thế? Xuyên qua bóng ly rượu nhìn trang dung (trang điểm) tinh xảo của mình, ai muốn diện mạo dưới trang điểm này?
Chỉ là Tề phi an ủi mình, thai của mình nhất định là hoàng tử.
Đều nói, chua nam cay nữ. Đều nói, phụ nữ có thai con trai mới sẽ xấu xí.
Dù Thẩm Tịch Nguyệt đẹp, ngay cả có thể sinh ra một công chúa, nhưng mà cũng chỉ là người nhà người ta thôi.
“Hoàng thượng giá lâm ——”
Theo tiếng kêu to của tiểu thái giám, Cảnh đế bước nhanh đi vào.
Đợi sau khi mọi người thỉnh an chính là bắt đầu bữa tiệc.
Lúc này không tết không lễ, đang êm đẹp, Cảnh đế lại kêu mọi người cùng nhau thiết yến (bày tiệc).
Xem ra cũng là có mấy phần dụng ý.
Quả nhiên, không lâu thì Cảnh đế lại mở miệng: “Mấy ngày nữa chính là tế trời, bởi vì công vụ bề bộn, trẫm địng khóa chặt hành trình chút, đã như vậy, cũng không cần rất nhiều người tuỳ giá hầu hạ, cũng tạm thời định là một mình Từ Tiểu Nghi thôi.”
Từ Tiểu Nghi biết mình có thể một mình tuỳ giá, đặc biệt vui mừng.
Trong miệng người khác đều là nói lời may mắn, nhưng mà trong lòng lại là thầm hận vô cùng.
Bỗng dưng lại để nàng ta có được cơ hội như vậy.
Ngay sau đó lại nghe thấy hoàng thượng mở miệng.
“Hôm nay trong cung Tề phi và Thuần Chiêu Nghi cùng có thai, dĩ nhiên là không thể khi nhờn, Huệ phi Đức Phi, hai người các ngươi bận rộn sự vụ trong cung đồng thời nhất định phải cực kỳ chăm sóc thân thể họ, nếu như có một chút sai lầm, vậy trẫm cũng không khoan dung được các ngươi.”
Lời ấy của Cảnh đế vừa dứt, thì nghe “Ầm!” Một tiếng, Tề phi ngã trên đất......