Ký Sự Hậu Cung

Tịch Nguyệt kia chẳng phải người không hiểu chuyện, đã từng hầu hạ, cho dù là thân thể mệt mỏi lợi hại, cũng kiên cường chống đỡ đứng dậy, nhìn quần áo đã bị xé hư hỏng, hơi buồn rầu, quay đầu nhìn Cảnh đế, nhiều ý để cho hắn nghĩ biện pháp.

Cảnh đế thấy loại dáng dấp trẻ con này của nàng, nở nụ cườitrầm thấp, trái lại phương diện này của Thẩm thường tại hiểu chuyện. Coi phẩm cấp của nàng thật không có đạo lý tuyên bố rõ ràng ở lại điện này nghỉ ngơi.

“Lai Hỉ, đến trong cung Thẩm thường tại chuẩn bị một bộ y phục cho nàng.”

Lai Hỉ cũng không vào phòng, cung kính đáp: “Nô tài tuân chỉ.”

Lai Hỉ làm việc hết sức, thời gian không đầy một lát liền mang bộ váy trắng ngà, sau đó còn cung kính lui ra ngoài.

Tịch Nguyệt kiên cường chống đỡ thân thể không khoẻ, tự mình đứng dậy xử lý.

Cảnh đế vẫn chưa mở miệng giữ người.

Nhiều năm như vậy, mặc kệ sủng ái bao nhiêu phi tử, Cảnh đế trước giờ cũng không ngủ say bên cạnh các nàng, điểm ấy Tịch Nguyệt hiểu rõ, cho nên nàng không hề khiêu chiến cực hạn này, tính tình nàng có thể nóng nẩy, có thể ương ngạnh, nhưng không thể không có quy củ, mặc kệ là quy củ gì, nàng nhất định phải tuân thủ.

“Trở về nên dưỡng tốt vài ngày.” Cảnh đế mở miệng, đồng thời ngồi dậy.

Thấy hắn vậy mà đứng dậy, Tịch Nguyệt cũng không có tự mình đa tình đi cho rằng hắn là muốn tiễn nàng, sau điện phòng ngủ của Cảnh đế này là ôn tuyền (suối nước nóng) tự nhiên, sau khi vui vẻ xong, thói quen của hắn là ngâm nước một chút.

“Nô tỳ hiểu rồi, đa tạ hoàng thượng quan tâm.” Lúc này ngược lại nàng hoàn toàn thu hồi kiều mị vừa rồi, chẳng qua vẻ mặt bị người hung hăng “Khi dễ” kia dáng dấp quá đáng thương vẫn là khiến người ta động lòng.

Cảnh đế vừa lòng gật đầu. [email protected]đlqđ@bubble editor

Ngồi kiệu trên đường đi trở về, Tịch Nguyệt lau mặt một phen, khoé miệng hiện lên một tia cười lạnh.

Lời nói của hắn vừa rồi coi như là rõ ràng, nghỉ ngơi thêm vài ngày, đã nói lên, mấy ngày nay sẽ không gọi nàng thị tẩm nữa. Móng tay đâm thật sâu vào lòng bàn tay, nàng chậm rãi nhắm nghiền hai mắt.

Lúc trở về Cẩm Tâm đã chuẩn bị tốt nước ấm, chôn mình thật sâu trong nước, Tịch Nguyệt nói không được chút trống rỗng kia trong lòng mình rốt cục là gì.

Kỳ thật nàng trọng sinh một đời, là có thể tránh qua mầm tai vạ của ca ca, đúng là lòng dạ của nàng quá nặng, luôn luôn cho rằng, nếu Thẩm gia thân triều đình, cho dù không có chuyện nhỏ này, có một ngày lại có chuyện khác, nàng vào cung, địa vị bản thân cao mới có thể có thực quyền nói chuyện.

Nàng phải làm thần thủ hộ (thần bảo vệ) của Thẩm gia.

Có thể tưởng tượng đến người đàn ông kia, người đàn ông tôn quý trên đời này, Tịch Nguyệt thật không có biện pháp yêu. Đã từng, nàng thương hắn như thế, kết quả lại phát hiện, hắn thì lý trí, nếu vì giang sơn, bất luận kẻ nào cũng có thể hy sinh.

Nàng để tay trên bụng dưới, chìm xuống đáy nước, trên mặt, nói không rõ là nước hay là nước mắt.

Nàng cố hết sức muốn quên sự tình, dường như luôn luôn sẽ càng ngày càng rõ ràng…

“Chủ tử, chủ tử…” Hạnh nhi thấy Thẩm Tịch Nguyệt chìm xuống đáy nước, hoảng hốt đến vội vã xông qua đây.

“Ta không sao.” Nàng ngoi lên mặt nước, sắc mặt có chút tái nhợt. “Hầu hạ ta đứng lên đi.”

Trong mắt Hạnh nhi tất cả đều là lo lắng, vội vàng nâng Thẩm Tịch Nguyệt dậy, muốn nói lại thôi.

Một đêm này, Thẩm Tịch Nguyệt ngủ cũng không an ổn, dieenddafnleequysddoon gương mặt mọi người trong Thẩm gia không ngừng chợt hiện trước mắt nàng, còn có ngọn lửa như có như không, đỏ như máu.

“A…”

Cẩm Tâm nghe thấy âm thanh Thẩm Tịch Nguyệt, khẩn trương hoảng hốt tiến vào phòng trong.

“Chủ tử, người làm sao vậy?” Cẩm Tâm nhấc lên màn trướng, đỡ Thẩm Tịch Nguyệt.

Liếc mắt nhìn Cẩm Tâm, vừa nhìn cửa sổ, trời đã sáng choang. Vậy cũng may mà không có hoàng hậu, nàng không cần thỉnh an mỗi ngày, bằng không chuyện canh giờ này nàng còn nghỉ ngơi, sợ là phạm phải vào kiêng kỵ

“Ta gặp ác mộng, không sao, hầu hạ ta dậy đi.”

Tịch Nguyệt thu dọn toàn bộ thỏa đáng, nhìn xem canh giờ, cũng đã khuya, Sương Mai điện này nàng cũng không phải là chủ nhân, lộ ra thoáng một cái giương lên tươi cười, lễ không thể bỏ. Vậy nàng bình thường, tất nhiên là muốn đi thỉnh an với An Tiệp dư.

Hoàn hảo, tính nết của An Tiệp dư này trái lại khác biệt với nàng, thói quen của Tịch Nguyệt là ngủ sớm dậy sớm, mà An Tiệp dư lại là vừa vặn ngược lại.

Cũng chính là bởi vì việc này, Cẩm Tâm mới không có nói trước kêu chủ tử nhà mình dậy, đi tới Chủ điện, An Tiệp dư này cũng chẳng qua là vừa mới ngủ dậy.

Thật không ngờ Thẩm Tịch Nguyệt này cũng không có ỷ sủng mà kiêu, ngược lại là cung kính qua đây thỉnh an. Sắc mặt An Tiệp dư hơi dễ nhìn chút.

“Muội muội đứng dậy đi, đây là lần đầu nhận ân sủng, thân thể lúc này đúng là mệt mỏi yếu đuối. Sáng sớm muội đây còn sang đây thỉnh an, khiến cho trong lòng tỷ tỷ này thật là áy náy.”

“Tỷ tỷ giễu cợt muội muội rồi. Hầu hạ hoàng thượng tốt, là tỷ muội chúng ta nên làm.” Tuy là nàng nói như vậy, nhưng biểu cảm gương mặt trái lại bình thường đồng nhất, không có cái loại thẹn thùng này của con gái.

Tinh thần An Tiệp dư bình tĩnh thảnh thơi, lại nói cho bản thân, phân vị Thẩm thường này còn thấp, mặc dù là vượt lên đựơc lần thứ nhất nhưng mà cũng không phải uy hiếp lớn, chớ để tay chân luống cuống.

Nhưng nhìn dáng dấp nàng trẻ con kia một bộ tự cho là đúng, thật đúng là làm cho người ta chán ghét.

“Đúng vậy muội muội.” Bộ dáng An Tiệp dư vừa mới nhớ tới nhắc nhở: “Hôm qua Phó quý nghi tấn phong, các cung đúng là đã đưa tặng quà mừng qua, chúng ta cùng ở Sương Mai điện này, nên tỷ tỷ phải nhắc nhở muội muội, chớ để rơi xuống. Bây giờ, bản cung thấy, Phó quý nghi này thật đúng là đang nổi bật mạnh mẽ, đây đừng nói thân phận nhà mẹ đẻ, chỉ nói dung mạo này, sợ là cũng chỉ muốn cho hoàng thượng yêu thêm vài phần rồi…”

An Tiệp dư vừa nói vừa nhìn kỹ biểu tình của Thẩm Tịch Nguyệt này, chỉ thấy dáng vẻ nàng từ chối cho ý kiến. Chẳng qua nhiều biểu tình, vậy ngược lại không có.

“Tạ tỷ tỷ nhắc nhở, Thẩm Tịch Nguyệt vào cửa cung, tự nhiên là không hề biết nhiều, mong rằng tỷ tỷ chỉ điểm nhiều hơn.” Nàng vẫn chưa tiếp nhận An Tiệp dư này về chuyện Phó Cẩn Dao.

An Tiệp dư này châm ngòi không hề thông minh, nàng làm bộ từ chối cho ý kiến, xem ra thật là có hiện ra chút sắc mặt vui giận, nhưng mà muốn nói để cho nàng nói cái gì để người mượn cớ nói, vậy nàng cũng là tuyệt đối sẽ không.

Hai người chưa nói vài câu, chỉ thấy Cẩm Tâm sang đây cầu kiến (xin gặp).

Tuy là Cẩm Tâm vừa mới vào cung, nhưng một điểm quy củ cũng không kém so với mấy người Đào nhi Hạnh nhi này.

Nhìn nàng quy củ thỉnh an, Tịch Nguyệt liếc mắt nhìn An Tiệp dư, hỏi: “Chuyện gì?”

“Khởi bẩm chủ tử, tổng quản Lai Hỉ mang theo thánh chỉ qua đây.”

Lúc này Tịch Nguyệt lộ ra nụ cười có phần đắc ý: “Tỷ tỷ, tỷ xem…”

An Tiệp dư tự nhiên là sẽ không giữ nàng lại.

“Muội muội tiếp chỉ đi.”

Tịch Nguyệt mỉm cười cáo biệt. dieenddafnleequysddoon

Lúc này Lai Hỉ đã đứng trong viện Lục Phúc điện.

Thẩm Tịch Nguyệt quỳ xuống tiếp chỉ.

“Thẩm thị nữ, ôn nhu nhàn thục (dịu dàng đằm thắm), rất được lòng trẫm. Tấn phong hai cấp, phong làm Chính thất phẩm quý nhân. Ban thưởng một xấp the Hương Vân, một xấp gấm trắng, một ngọc Như Ý, một số trân châu, một đôi trâm vàng… Thẩm quý nhân tiếp chỉ.”

“Nô tỳ tiếp chỉ, Ngô hoàng vạn tuế vạn vạn tuế.”

Nhìn mọi người bưng vật ngự tứ (vật vua ban), Tịch Nguyệt cười sáng rỡ, dường như cả người là một vật phát sáng.

“Thời tiết nóng bức, còn làm phiền Lai HỈ công công đợi lâu, vào phòng uống ly trà.” Thẩm Tịch Nguyệt thân mật thắm thiết, không hề kiêu ngạo gì.

“Đa tạ Thẩm quý nhân, hoàng thượng còn chờ tạp gia trở về phục chỉ. Ngày khác tạp gia chắc chắn muốn được hướng quý nhân xin một ly trà uống.” Lai hỉ thả ra ý tốt.

Có thể những người khác trong cung này không rõ, nhưng Lai Hỉ cũng hiểu đựơc, cũng không phải là mỗi lần nữ tử thị tẩm có thể đạt lên liền hai cấp, tuy là nhìn hoàng thượng vẫn chưa đặc biệt ưu đãi nàng, tất cả đều ấn theo quy củ làm, nhưng, ưu đãi rất nhỏ kia có lẽ khiến Lai Hỉ liếc mắt.

“Vậy ta có thể chờ Lai Hỉ công công.”

Cẩm Tâm lanh lợi đưa Lai Hỉ tiễn ra ngoài.

Chính Thất phẩm quý nhân? Đây không phải là quá tốt sao?

Hậu cung này biết được Thẩm thường tại nhảy lên biến thành Thẩm quý nhân, mọi người có ý định của mọi người. Không ít phi tần cũng đưa tặng lễ vật, đây là thủ đoạn nịnh bợ và lôi kéo lòng người thường thấy ở hậu cung.

“Chủ tử, hôm qua Phó quý nghi được phong, chúng ta vẫn chưa đưa quà mừng.” Hạnh nhi nhắc nhở.

Lúc này bốn đại cung nữ bên cạnh Thẩm Tịch Nguyệt, thậm chí hại đại thái giám.

Tịch Nguyệt đặt ly trà xuống: “Không cần đưa.”

Cái gì? Mấy người đều có chút giật mình. [email protected]#d#l#q#[email protected]

Đây không phải là rõ ràng gây thù chuốc oán sao?

“Trước tạm thời không cần. Quà mừng này cũng không phải là quy củ trong cung. Cứ như vậy. Các ngươi nhớ rõ, trong cung này chỉ có hai người cần chúng ta nịnh bợ lấy lòng, một vị là hoàng thượng, một vị là thái hậu. Trung cung vô chủ, cho dù phân vị các nàng cao hơn ta, cũng là thiếp thất như nhau của hoàng thượng, chúng ta đều là hầu hạ hoàng thượng, chúng ta phải tôn kính hoàng thượng thái hậu, muốn nịnh bợ, những người khác cũng không cần. Bổn phận của chúng ta làm tốt chuyện của bản thân là tốt rồi. Còn những thứ quà tặng này, Cẩm Tâm, ngươi dẫn Đào nhi và Quả nhi kiểm tra cẩn thận một chút, sau đó ghi vào sổ sách, bỏ vào kho.”

Tuy là không rõ ý nghĩ của chủ tử nhà mình, nhưng mấy người cũng tương đối nghe lời.

Hoàng thượng không thích, chính là phi tần kéo đảng kết phái, trái lại nàng phải cảm ơn bản thân sinh sống qua mười năm, tuy nói không thể xem hoàn toàn rõ ràng hoàng thượng, nhưng mà cuối cùng cũng có chút thu hoạch.

Thì ra, đây là ông trời xem như là ưu đãi nàng. Ít nhất, nàng có thể trong thời gian ngắn nhanh chóng giành đựơc cảm tình của hoàng thượng.

Chăm chú nhìn Tiểu Đặng Tử, nghĩ đến, vị này cũng sẽ đem lời nói và việc làm hôm nay của nàng báo cáo nhanh cho thái hậu.

Kiếp trước nàng và thái hậu tiếp xúc không nhiều lắm, nhưng cho tới bây giờ không dám xem thường.

Hôm nay Tịch Nguyệt cũng không có ra khỏi cửa, lần đầu nhận ân sủng, tuy là đựơc phong thưởng, nàng cũng không có khoe khoang năng lực, vẫn là muốn xem bước tiếp theo. Nhưng tin tưởng hoàng thượng sẽ phải cảm thấy cũng không tệ lắm phải không.

Cũng không phải là nàng tự cho mình rất cao, chẳng qua, nàng hơn mười năm kinh nghiệm.

Lúc buổi chiều truyền tới tin tức, hoàng thượng triệu Lệ tần tối nay thị tẩm.

Điểm này Tịch Nguyệt cũng không bất ngờ, mỹ nữ như vậy, hoàng thượng làm sao có thể không khẩn trương ăn!

Đối với Lệ tần, Tịch Nguyệt đều để chút suy nghĩ trên người nàng ta, sau khi nàng ta hỗ trợ để cho Thẩm Tịch Nguyệt vô cùng khó hiểu, nghi ngờ thật sâu.

“Khởi bẩm chủ tử, Trần thường đến.” Đào nhi vào cửa bẩm báo.

“Vũ Lan tới đây rồi hả? Mời nàng vào đây.” Tịch Nguyệt xem ra vô cùng vui mừng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui