Editor: AnhThơ
Cẩm Tâm ngây ngẩn cả người, nhưng mà thoáng nghĩ lại, ánh mắt tối sầm xuống, nàng là người rất trung thành, từ nhỏ đã lớn lên ở Thẩm gia, sự bảo vệ đối với Thẩm Tịch Nguyệt còn vượt qua cả nhận thức về hoàng quyền.
"Là người của Hoàng thượng sao?"
Tịch Nguyệt cười gật đầu.
Cần thận suy nghĩ lại, Cẩm Tâm vô cùng thận trọng nói: "Mù quáng hoài nghi bất kì ai đều sẽ là buông thả cho nội gián chân chính, chúng ta nên tra xét cẩn thận lại mới được."
Tịch Nguyệt thấy Cẩm Tâm như vậy, cười thoải mái: "Cẩm Tâm, ta rất vu mừng khi ngươi có thể nghĩ như vậy. Ngươi phải biết rằng nơi này không phải Thẩm gia nhà chúng ta, cho dù là Thẩm gia chúng ta cũng còn có tranh giành giữa đại phòng, nhị phòng, tam phòng, huống chi là ở trong cung này. Không tin nhiệm bất kì ai, cũng không mù quáng phán quyết ai, đây là điều tốt.
"Chủ tử có hoài nghi ai không?"
Dựa vào kinh nghiệm kiếp trước và sự quan sát của kiếp này, Thẩm Tịch Nguyệt mở miệng nói: "Không, ta cũng không biết người kia là ai, nhưng có ai người hẳn là không phải, Hạnh Nhi và Tiểu Văn Tử có thể tin tưởng được. Nội gián, chỉ có thể là Đào Nhi hoặc Quả Nhi."
Tuy rằng kiếp trước hai người kia cũng không phải bội nàng, nhưng mà, khi nàng trong sinh đã suy nghĩ rất nhiều, lần này tiến cung cũng đặc biệt chú ý tới các nàng. Càng ngày càng cảm thấy, địa vị người Hoàng Thượng đặt bên người nàng sẽ không thấp mà tổng hợp lại một chút dấu vết khả nghi, Tịch Nguyệt nghĩ nội gián chỉ có thể là Đào Nhi hoặc Quả Nhi.
"Nô tỳ đã hiểu, sẽ cẩn thận chú ý các nàng hơn một chút."
"Không cần, ngươi không cần chú ý quá mức, ta cả thấy, nếu như quả thực là nội gián của Hoàng thượng thì nàng hẳn sẽ không đơn giản. Nếu như ngươi chú ý các nàng, ngược lại sẽ bứt dây động rừng. Chúng ta làm việc cẩn thận một chút là được. Lúc này đã không phải là lúc mới nhập cung, trước kia, chúng ta có thể hoài nghi bất kì ai, nhưng mà hiện tại tiếp xúc đã lâu, chúng ta cũng đã làm như tin tưởng bọn họ, cho nên chúng ta không thể chú ý quá mức."
"Nô tỳ đã hiểu."
Cẩm Tâm cũng là người thông minh, nói một chút đã hiểu được.
"Bên phía Tiểu An Tử ngươi cũng không cần quản nhiều, nên làm cái gì hắn đều hiểu. Cứ để cho người khác cho rằng hắn không phải người mà ta vô cùng chú ý là được.
Cẩm Tâm gật đầu xác nhận.
Tiểu An Rử là một con cờ mà Thẩm gia cho nàng, ngược lại, thực không ngờ người khác cũng muốn mượn sức hắn. Như vậy nàng liền tương kế tựu kế, ngày đó thẩm vấn những người ở trong cung, Tiểu An Tử cố tình đứng ra khai báo chính là nghĩ muốn thả con săn sắt bắt con cá rôi, nhưng thật không ngờ, những người trong cung này cũng là kẻ thông minh.
--
Mấy ngày liên tiếp, Cảnh Đế đều ngủ lại Trúc Hiên, khiến cho tiếng oán thán vang khắp hậu cung, nhưng mà nếu nói muốn đi tranh giành với Phó Cẩn Dao thì lại không ai dám.
Thính Vũ Các của Thẩm Tịch Nguyệt cũng đã đón tiếp vài nhóm phi tần, bọn họ nghĩ đơn giản là muốn khích bác nàng đi tranh thủ tình cảm mà thôi, Tịch Nguyệt cũng không thèm để ý, cũng không thèm cố ý khoe khoanh với các nàng, những người này tự nhiên dần ít đi.
Mỗi khi những người này đi rồi Tịch Nguyệt đều lắc đầu cười, cũng khó trách nàng nhơ vậy, Cảnh Đế này đương nhiên sẽ không ngủ cùng với người khác, cái gọi là 'ngủ lại' này cúng chỉ là ngồi đợi mấy canh giờ ở Trúc Hiên rồi trở về mà thôi.
Nàng thực sự không tin Cảnh Đế có thể không quan tâm đến thân thể của Phó Cẩn Dao mà làm chuyện khuê phòng kia với nàng ta.
Nàng thực không hiểu, cũng chỉ là mối ngày đều đến nhìn Phó Cẩn Dao mà thôi, tại sao những người này lại không chịu nổi như vậy.
Tới đây khích bác nàng sao? Bọn họ thực sự cho rằng tính tình nàng dễ bị khíc bác như vậy sao?
Thời tiết càng ngày càng lạnh, Tịch Nguyệt cũng không thường ra ngoài, có người tới gặp nàng, nàng liền ứng khó, không có ai tới, nàng tìm mấy cung nữ nói chuyện tâm tình, ngẫu nhiên đọc chút sách thuốc.
Ngày hôm đó, Tịch Nguyệt đặt quyển sách trên tay xuống, ngáp một cái, khiến cho mấy đại cung nữ bên người đều bật cười.
Cẩm Tâm không hề khách khí nói: "Nếu như những thái ý kia biết được chủ tử coi sách thuốc là vật thôi miên hẳn là bọn họ đều sẽ giận đến vểnh râu!"
"Ngươi thật to gan, dám cười nhạo ta. Cùng lắm chỉ là ngáp một cái, ngươi cũng liên tưởng tới nhiều như vậy." Tịch Nguyệt giả vờ tức giận.
Mấy người đều lớn tiếng cười.
Đào Nhi nói giúp Cẩm Tâm: "Nô tỳ mỗi ngày đều phải sắp xếp những sách này, đương nhiên phải xem qua một chút, AnhTho_#? mấy ngày trước, nô tỳ thấy chủ tử nói sai dược tính của quả đười ươi." Trong giọng nói đều là ý cười.
Tịch Nguyệt đỏ mặt, nói: "Được lắm, các ngươi phản rồi, còn bắt nạt ta, xem ta xử lý các ngươi thế nào..."
"Xử lý cái gì?" Một giọng nam mang theo ý cười truyền đến.
Tịch Nguyệt ngẩn ra, vội vàng đứng dậy, lúc này Cảnh Đế đã vào đến nội thất, hắn có thói quen như vậy.
"Thần thiếp tham kiến Hoàng Thượng."
"Đứng dậy đi."
Mấy cung nữ đều sáng suốt lui xuống.
Tịch Nguyệt tự mình rót trà cho Cảnh Đế.
"Tại sao lại không để cung nữ làm?" Trên áo choàng màu hoàng kim của hắn có vương vài bông tuyết, bên ngoài đang có tuyết rơi rất lớn, cho dù có che ô cũng vẫn bị vương một vài bông tuyết.
Tịch Nguyệt vừa rót trà lại nhìn thấy tình trạng y trục của hắn, vội vàng đưa tay phủi phủi áo choàng cho hắn, lúc này mới trả lời: "Thần thiếp đã ra lệnh cho các nàng, về sau khi người tới thì sẽ do thiếp hầu hạ, không cần các nàng."
Cảnh Đế cười như không cười: "Tại sao? Ngươi sợ trẫm để ý tới cung nữ của ngươi, sẽ thu các nàng?"
Tịch Nguyệt không cam lòng dậm chân, sẵng giọng nói: "Tại sao Hoàng thượng lại nói vậy, chẳng lẽ người có tâm tư đó? Thần thiếp không cho phép."
Cảnh Đế cười ha ha: "Bình dấm chua này."
"Thần thiếp không phải!" Nàng ôm mặt hắn nhìn thẳng vào nàng, trinh trọng tuyên bố.
Cảnh Đế cũng không giận, không những không buồn bực mà còn có vài phần ý vị.
"Được, được." Tuy là nói như vậy như trong giọng nói lại có ý qua loa, khiến cho Tịch Nguyệt lại phải biện bạch một trận nữa.
Ầm ĩ đủ rồi, Tịch Nguyệt kéo tay Cảnh Đế đến ngôi bên giường sưởi, ấm áp thưởng trà.
"Nàng rất thân thiết với mấy cũng nữ." Lời này không nghe ra là vui hay giận.
Tịch Nguyệt biết là hắn nghe thấy các nàng nói chuyện.
Nàng cũng không phản bác, cười tít mắt gật đầu: "Trời lạnh, thần thiếp cũng không muốn ra ngoài, chơi đùa cùng mấy cung nữ cũng thú vị, thời gian qua cũng khá tốt."
"Trẫm đã nhiều ngày không gặp nàng, hôm nay lại thấy hình như nàng béo lên? Mấy hôm nay không ra ngoài chẳng lẽ là ở đây dưỡng béo sao? Sắp tới cuối năm rồi, trẫm thấy, con heo con là ngươi cũng cần phải làm thịt rồi."
Nàng trừng mắt, nắm tay liền nhào vào người hắn.
Cảnh Đế không ngờ nàng lại có hành động như vậy, không cẩn thận một chút đã bị nàng đè lên, theo quán tính ngã về phía sau.
Tịch Nguyệt cũng không ngờ Cảnh Đế lại không phòng bị nên cứ đè lên người hắn như vậy, hai người mắt to trừng mắt nhỏ.
Mặt Tịch Nguyệt liền đỏ ửng lên, vùng vẫy muốn đứng lên nhưng do khẩn trưng nên động tác không nắm được trọng tâm.
Lại cử động lần nữa thì bàn tay của người nào đó đã đặt lên mông nàng.
"Làm... Làm cái gì?" Nàng nũng nịu.
Cảnh Đế nghiêm trang: "Nàng muốn sao? Được, làm đi(*)."
(*) Câu nói "Làm cái gì?" của Tịch Nguyệt nguyên văn là [gān ma] ý là hỏi Cảnh Đế làm cái gì. Câu "Làm đi" của Cảnh Đế nguyên văn là [gan ba] có nghĩ làm (cái chuyện mà ai cũng biết là chuyện gì >.