Edit/Beta: Chúi
Một lần nữa đến lớp học của giáo sư Đại, cửa sổ và màn lụa màu trắng khiến Tần Thanh cảm nhận được sự quen thuộc.
Không biết có phải cảnh trong mơ sẽ tuỳ theo ý nghĩ của bản thân hay không, giây tiếp theo cô đã ngồi vào chỗ ngồi cạnh cửa sổ.
Mặt kính cực kì sạch sẽ, kính được lắp từng ô nối liền như một thanh chocolate và trên cùng là phiến kính hình quạt với hình vẽ tinh xảo.
Tần Thanh khó khăn lắm mới nhận ra hai mảnh trong đó là Nhạc mẫu khắc chữ và Tạc bích thâu quang(1).
(1)Chú thích cuối chương.
…….
Không ngờ là hoa văn Trung Quốc, cảm giác như có một loại kết hợp Tây – Ta.
Trong lúc cô thất thần, giáo sư Đại giống như vẫn chuẩn bị chương trình học, chưa bắt đầu giảng, khi cô đã hoàn hồn nhìn về phía bục giảng, giáo sư Đại mới hắng giọng, nói: “Được rồi, chúng ta tiếp tục bài giảng trước.”
“Cô vợ hai là người lạc loài trong làng, hoàn cảnh sống của cô ấy chắc chắn rất ngột ngạt.
Lúc còn ở gánh hát, cô còn có thể cùng người khác tập hát, tập đàn tì bà nhưng ở trong làng, một người phụ nữ nhà lành sẽ không xướng hát, thế nên cô ấy chỉ có thể hát lén trong lúc làm việc.
Tài nghệ mà trước đây khiến cô bị đánh bị mắng hiện giờ lại là niềm an ủi tâm hồn cô.
Cô ấy có hối hận hay không? Hối hận đã trốn khỏi gánh hát? Nhưng cô ấy không dám quay về vì những ai trốn khỏi đó, sau khi quay về cũng chẳng có kết quả gì tốt.
May mắn thì bị bán đi, nếu xui nói không chừng sẽ bị đánh chết tại chỗ hòng cảnh cáo những người khác trong gánh hát.”
“Trong hoàn cảnh này, hy vọng duy nhất của cô ấy là cha Từ Nhị Mao nói có thể đưa mình về quê.
Khi phát hiện ông ta bất quá chỉ đang khoác lác….”
“Cô ấy tự vẫn, cái chết của cô ấy là cuộc khảo sát đối với tâm linh người còn sống.
Trên đời này, rất ít kẻ yên tâm thoải mái hại chết người còn có thể ngủ ngon, phần lớn bọn họ sẽ mang theo áy náy, bọn họ sẽ tự vấn bản thân: Có phải chính mình đã bức tử cô ấy hay không?”
“Thế nên cha mẹ Từ Nhị Mao mới gặp quỷ trong nhà, tin đó là người vợ hai đến lấy mạng bọn họ.
Từ Nhị Mao chỉ nằm mơ một cái, cha hắn đã lấp đi cái giếng trong nhà.
Các em có biết đối với người nhà nông, cái giếng quan trọng tới cỡ nào không? Điều kiện tiên quyết là trong nhà phải có mạch nước ngầm, sau đó mời người ta tới đào giếng, tôi nhớ giá cả mười năm trước phải tốn đến tám đồng Đại Dương, bao ăn bao ở, trước mời sau lễ cộng lại phải ít nhất là hai năm tích cóp mới đủ đào một cái giếng, mà phải năm trúng mùa mới để dành được.
Bây giờ không biết giá cả có tăng lên hay không.
Cho nên, các em có thể thấy cha Từ Nhị Mao có bao nhiêu sợ hãi, sợ đến nỗi sau này phải mang bài vị vợ hai tìm về quê cho cô ấy.”
Trần Thanh phát hiện tuy giáo sư Đại nghiên cứu về lĩnh vực này nhưng bản chất ông ấy không tin vào sự tồn tại của quỷ, ông ấy là người theo chủ nghĩa duy vật.
Biết được điều này khiến cô hơi thất vọng nhưng cũng không thất vọng quá nhiều, bởi vì có thể được tham gia lớp học hồi xưa, đối với cô mà nói đã quý giá lắm rồi.
Giáo sư Đại nói xong mấy câu này rồi để các sinh viên bên dưới tự mình suy nghĩ trong chốc lát.
Ông nói: “Mọi người phải có suy luận của chính mình.
Vừa rồi tôi giảng là ý nghĩ của riêng tôi, ý nghĩ của các em thì sao? Không thể xem ý tưởng của người khác thành của mình vì đó là điều rất nguy hiểm, sau này các em sẽ phát hiện bản thân biến thành một người không có tư tưởng.
Theo tôi thấy đó là điều không gì kinh khủng hơn.
Được rồi, mọi người thảo luận thêm đi.” Sau đó ông bèn bước xuống khỏi bục giảng, đi loanh quanh phòng học.
Rất nhanh, ông đã đi tới trước mặt Tần Thanh.
Tần Thanh kinh ngạc bỏ tay đang chống cằm xuống, cô vẫn cho rằng mình chỉ là khán giả đứng xem cảnh trong mơ! Không có khả năng đối thoại trực tiếp cùng người trong thế giới này! Nhưng mà hiện tại giáo sư Đại rõ ràng là tới tìm cô!
Khoan đã……
Tần Thanh nghĩ tới một khả năng…….
Hình như giáo sư Đại cũng có chút căng thẳng và thẹn thùng, điều này đúng là khó tưởng tượng nổi.
Ông đứng trước mặt Tần Thanh, thấy cô định đứng lên còn vội vã xua tay, “Ngồi nói, ngồi nói.
Thế nào? Nghe dễ hiểu không?”
“Dễ hiểu ạ!” Tần Thanh nhanh chóng gật đầu.
Lúc này, dường như người ngồi phía trước cô bỗng nhiên biến mất, nhiều ra thêm một cái ghế, Tần Thanh lập tức mời giáo sư Đại ngồi xuống.
Nếu không, giáo sư Đại đứng còn cô ngồi, cô thật sự ngồi không nổi!
Giáo sư Đại quan sát cái ghế dựa này một chút, tựa như không quá tin tưởng, lúc ngồi xuống còn cảm thấy rất thú vị.
Tần Thanh ngẫm nghĩ, cái ghế dư ra cũng giống loại trong phòng học này, mặt ghế là ba lớp gỗ ván ép còn chân ghế làm bằng sắt màu xám.
Giáo sư Đại nhìn cô bằng ánh mắt đầy mong chờ, giống như rất hy vọng cô có thể nói ra ý kiến nào đó, mặc kệ là cái gì, chỉ cần là phản hồi liên quan tới bài giảng của ông là được.
Tần Thanh ngẫm nghĩ trong chốc lát rồi vẫn rất thành thật nói ra vấn đề khó khăn của mình.
Trước tiên, cô nói về trải nghiệm kỳ diệu trong cơ thể Dung Dung và suy đoán của bản thân sau khi tỉnh lại trên giường trong nhà, sự thay đổi của bản thân sau này và cả cái bóng chú chó đã chết bên cạnh sĩ quan huấn luyện lúc học quân sự.
Cuối cùng là nguyên nhân cô cảm thấy hứng thú đối với phong tục tập quán dân tộc.
Cô cứ tưởng từ đầu mối này sẽ tìm được thông tin mình muốn tham khảo nhưng vừa phát hiện giáo sư vậy mà lại không tin mấy thứ này.
Về phần câu chuyện nhà Từ Nhị Mao, cô không cho rằng tất cả chỉ là suy nghĩ chủ quan của cha mẹ anh ta nhưng người vợ hai kia có phải thật sự muốn báo thù hay không, cô không chắc lắm.
Từ đầu tới cuối, giáo sư Đại nghe rất chăm chú, đến cuối cùng, ông mới nở nụ cười an ủi cô: “Ừm, không phải tôi không tin, em xem, tôi chỉ nêu lên ý kiến về những gì mình nhìn thấy, biết đến và trải nghiệm.
Vậy nên ý kiến của tôi cũng không phải chân lý, không phải là kết luận đối với những chuyện xảy ra trên người em.
Chuyện của em thì chỉ chính em là rõ ràng nhất.”
“Hơn nữa……” Ông hồi tưởng lại một chút rồi bật cười, nói, “Hơn nữa, hiện tại bây giờ thì….” Ông không nói hết câu mà chỉ lắc đầu cười cười, sau đó thở một hơi dài thật dài.
“Tôi có thể gợi ý cho em một phương pháp.” Giáo sư Đại nhướng mày đầy dí dỏm, kề sát lại gần nói, “Em xem, chẳng phải em đang khó xử sao? Vậy em đừng sử dụng năng lực này nữa.”
“Tồn tại tất có lý do.
Đừng hoài nghi chính mình, nếu con đường này đã định chỉ có mỗi mình em độc hành thì phải càng có lòng tin hơn, lòng tin chính là xương sống của một con người, chỉ cần lòng tin bất diệt, chí khí của em vẫn sẽ còn đó.”
Tần Thanh cẩn thận nghiền ngẫm lời ông nói.
Giáo sư Đại tiếp tục nói: “Đừng dễ dàng đưa ra kết luận cho phán đoán của mình, đừng cứ dùng lý luận không đen thì trắng phán xét mình.
Mọi chuyện đều đang không ngừng biến hoá.
Theo đó, dù ngay từ đầu vấn đề xuất hiện trên người em không phải thứ tốt thì em cũng có thể phát triển nó theo hướng tích cực.”
“Ví dụ như con chó của sĩ quan huấn luyện kia.” Giáo sư Đại gợi ý cho Tần Thanh.
Tần Thanh đã hiểu: “Giáo sư muốn nói hãy dùng nó vào việc tốt?”
Giáo sư Đại giơ một ngón tay lên bên môi: “Nếu thứ em nhìn thấy là cái thiện, hãy tuyên dương nó; nếu em nhìn thấy cái ác, hãy tránh nó đi; nếu trong tay em cầm kiếm, hãy dùng cây kiếm đó diệt trừ cái ác; nếu em muốn chỉ dẫn phương hướng cho người, hãy nhớ luôn luôn chỉ về hướng Đông vì đó là hướng vầng mặt trời nhô cao.”
Một luồng ánh sáng dần dần bao phủ giáo sư Đại ————
Sau khi Tần Thanh tỉnh lại đã là vào cuối tuần.
Vừa hay cô định nhân hai ngày này đến kho tư liệu của trường tìm vài thứ, thứ cô tìm lần này chẳng phải bảo mật gì nhưng thực tập sinh vẫn không biết, vẫn do người thủ thư lần trước tìm giúp cô.
“Mấy cô cậu sinh viên các cô sao cứ thích tìm mấy thứ kỳ lạ không vậy?”
Tần Thanh đã soạn sẵn lý do: “Bởi vì tụi em có môn học mới là [Lịch sử Sam Dự] nên muốn tìm hiểu về các giáo sư thời đó, nếu có ảnh chụp càng tốt ạ.”
“Thời đó ảnh chụp chung nhiều, chụp riêng hiếm lắm.” Thủ thư bỗng “A” một tiếng, “Đúng lúc có phần tài liệu tái bản năm 98 này, tất cả hồ sơ đều ở đây!”
Thủ thư nói xong liền đưa cho Tần Thanh bốn, năm bộ sách bìa cứng gồm mười sáu tập, “Em lấy hết đi, đây là tài liệu do giáo sư trở về từ Hong Kong năm 98 soạn, nói là muốn thu hút du học sinh Hong Kong…….”
Tần Thanh ôm hết các tác phẩm vĩ đại này đi tìm một cái bàn, lật tập đầu tiên ra xem, vậy mà ở trang thứ hai đã thấy được thứ mình cần tìm.
Đó là tấm ảnh chụp bán thân đã hơi ngả màu, nếu chẳng phải bên dưới viết [Đại Ngọc Thư] thì cô vốn không thể nhận ra vì người trong ảnh chỉ mới khoảng hai, ba mươi tuổi!
Ông chải tóc ngược về sau, đeo đôi mắt kính gọng tròn, mày rậm mắt to, mặc bộ tây trang ba lớp với một tay đút vào túi áo gi-lê, đứng nghiêng người mỉm cười với ống kính, trông như rất vui vẻ.
Tần Thanh làm dấu trang sách này, sau đó viết vào vở của cô câu nói mà giáo sư Đại đã dạy: [Nếu thứ em nhìn thấy là cái thiện, hãy tuyên dương nó; nếu em nhìn thấy cái ác, hãy tránh nó đi; nếu trong tay em cầm kiếm, hãy dùng cây kiếm đó diệt trừ cái ác; nếu em muốn chỉ dẫn phương hướng cho người, hãy nhớ luôn luôn chỉ về hướng Đông vì đó là hướng vầng mặt trời nhô cao.]
*
Cô lại đến lớp học của giáo sư Thi là vì cảm thấy hẳn nên báo cáo với ông một chút, thắc mắc của cô đã được giải đáp, hứng thú của cô đối với phong tục dân tộc thì….
Việc học bận quá, có lẽ cô sẽ không đến học ké nữa.
Giáo sư Thi đã viết giấy giới thiệu thay cô, cô vẫn nên thông báo cho ông một câu mới đúng.
Giáo sư Thi vẫn nhớ rõ cô, vừa thấy cô đã “A” lên một tiếng, không đợi Tần Thanh gian nan tìm câu từ, ông đã xoay người nói: “Em chờ một chút, tôi có tìm được vài thứ.” Sau đó ông đưa cho cô cái túi giấy, Tần Thanh lấy ra xem thì thấy là một xấp giấy photo, cô mù mờ chưa hiểu ra sao đã liếc thấy tựa đề và hàng chữ bên dưới:
[Phong tục tập quán làng Từ Gia Tập 1 —— Đại Ngọc Thư]
Tất cả đều là bản viết tay.
Hô hấp của Tần Thanh gấp gáp hẳn lên, cô ôm chặt xấp giấy tựa như có người muốn đoạt nó đi vậy, rốt cuộc cũng không thể nói ra câu không muốn học.
Xem ra sau này vẫn còn phải tới lớp học của giáo sư Thi thường xuyên.
Vẻ mặt giáo sư Thi vô cùng phức tạp, dường như ông không quá tự nguyện đưa tài liệu này cho Tần Thanh nhưng vẫn cứ đưa, hơn nữa vừa nhìn đã biết là bản mới in, còn đóng thành sách đàng hoàng.
“Quyển hôm trước em xem không có tư liệu nào khác, còn cái này là tác giả đã chính tay viết, em mang về tham khảo đi.” Ông nói xong còn không nhịn được lại bổ sung thêm một câu, “Xem kỹ vào, xem cho nghiêm túc.”
“Vâng ạ, thưa giáo sư, em nhất định sẽ nghiêm túc tham khảo.” Tần Thanh đáp một cách chắc chắn.
Giáo sư Thi cầm lấy cặp táp và tư liệu giảng bài của mình lên, đi vài bước rồi lại dừng lại, xoay người nói với Tần Thanh: “Nếu có thắc mắc gì có thể hỏi tôi, bên trên có số điện thoại của tôi đấy.
Không hiểu chỗ nào đều có thể hỏi tôi.”
Lúc này Tần Thanh như đã hiểu ra điều gì đó bèn nhìn lại xấp giấy kia.
Bản thảo này hẳn là viết trên giấy, suy xét đến thời của giáo sư Đại thì giấy viết bản thảo này đã được bảo tồn rất nhiều năm, trên tư liệu photo còn thấy rõ cả dấu vết rách lề li ti, nhưng nếu đã để ba, bốn mươi năm thì tập bản thảo này đã được bảo tồn rất tốt.
Giáo sư Thi…….
Là một trong những nam sinh trong phòng học năm đó ư?
*
Giáo sư Thi thảnh thơi đi bộ trong sân trường, những người biết ông đều chào hỏi liên tục, ông khách khí cười cười, không ngừng đáp lễ.
Con ông từng nói ông quá không có giá, không giống một vị giáo sư.
“Ba, ba đừng cứ khom lưng mãi được không?”
“Ba, người ta chưa cười với ba, ba đã cười trước với người ta, đó là sinh viên của ba mà!”
“Ba! Ba cứ thế chẳng giống giáo sư chút nào!”
Giáo sư Thi lại sửa mãi không được thói quen này.
“Giáo sư Thi! Giáo sư Thi!” Từ rất xa, một người làm trong phòng hành chính trường đang gọi tên ông, vẫy tay với ông.
Giáo sư Thi vừa thấy người đó đã rảo nhanh bước chân! Bất đắc dĩ không đọ được người trẻ tuổi, bị đuổi kịp.
“Giáo sư Thi! Chú đứng lại đi! Giáo sư Thi!” Người nọ dở khóc dở cười, “Giáo sư Thi, toà nhà phía Bắc kia…”
Giáo sư Thi hất tay người nọ ra như một ông cụ trái tính trái nết, nhanh chân bỏ chạy.
Người nọ thoáng sửng sốt như khó thể tin! Sau đó lại vội vàng đuổi tiếp!
“Giáo sư Thi! Chú chậm đã! Lần này không phải dỡ bỏ toà nhà! Thật sự không phải dỡ bỏ!!”
Thật vất vả mới đuổi kịp, giáo sư Thi một bộ “Cậu đừng mơ gạt được tôi” khiến người nọ rất bất đắc dĩ, chỉ có thể chậm rãi thuyết phục: “Giáo sư Thi, trường đã suy xét đến ý kiến của chú, ý của chúng cháu là có thể tiến hành sửa chữa lại toà nhà phía Bắc.”
“Sửa bằng cách nào? Sửa xong thì làm gì?” Giáo sư Thi quặm mặt hỏi.
Người nọ nói: “Cứ sửa theo hình dạng ban đầu của nó thôi, định sửa xong sẽ làm thành phòng trưng bày cho khoa Kiến trúc Mỹ thuật.”
Giáo sư Thi ngẩn ngơ cả người, như thể không tin có loại chuyện tốt thế này.
*
Tần Thanh xem như đã hiểu vì sao giáo sư Thi nói cô xem không hiểu có thể gọi điện thoại cho ông, bởi vì về sau, giáo sư Đại viết hăng quá viết lẫn vào bằng tiếng Đức! Cô dùng phần mềm dịch thuật thì dịch không ra, hơn nữa, chữ viết của giáo sư Đại quá đẹp! Cô lưỡng lự không biết có nên đến làm phiền giáo sư Thi hay không, hay là chờ buổi tối nằm mơ tìm giáo sư Đại?
Cô cũng thật là được trời thương mà ha ha ha ha~
Vậy mà từ ngày đó trở đi, cô không nằm mơ gặp giáo sư Đại được nữa.
Giáo sư Đại, vì sao thầy không tới nữa? Chẳng lẽ vì kể chuyện Từ Nhị Mao xong rồi? Hay vì thắc mắc trong lòng cô đã được giải?
Ngẫm nghĩ lại, lúc mơ thấy ông là vì cô muốn giáp mặt vị giáo sư này hỏi về quyển [Phong tục tập quán], hiện giờ cô đã có tài liệu, giáo sư Thi cũng sẵn lòng giúp đỡ, giáo sư Đại liền thành công lui về phía sau?
Này cũng rất có khả năng.
Tần Thanh đột nhiên hiểu ra.
Giáo sư Đại muốn dạy dỗ học trò nên khi học trò ước ao được ông dạy dỗ, ông liền xuất hiện.
Sơn Tử nhớ mong sĩ quan huấn luyện nên mới xuất hiện bên cạnh anh ấy.
Dung Dung đương nhiên không có khả năng nhớ mong cô.
Theo tính tình Dung Dung suy ra, rất có thể cô ấy muốn khoe khoang với cô là Tần Thành yêu cô ấy biết bao, tình yêu của bọn họ kiên trinh biết bao, nên mới kéo cô đến đó!
Hiện giờ đúng là cô không quá cần giáo sư Đại dạy dỗ mà chỉ muốn bớt đi chút phiền toái, giáo sư Đại nhìn thấu động cơ của cô, thế là không thèm để ý tới cô.
Tần Thanh chán nản không biết nên nói gì cho phải……
Còn cả Dung Dung nữa…… Cậu thật đúng là…..
Tuy rằng trên cơ bản cũng đã đạt được mục đích rồi…..
HẾT CHƯƠNG 10
(1)Nhạc mẫu khắc chữ: tác phẩm điêu khắc dựa theo câu chuyện mẹ của Nhạc Phi – Diêu thị xăm bốn chữ “Tinh trung báo quốc” lên lưng ông, hy vọng ông khắc ghi trong lòng.
Tạc bích thâu quang (đục lỗ trên tường mượn ánh sáng): Lớn lên vào thời Tây Hán (206 trước CN––24 sau CN), cậu bé Khuông Hành không đủ tiền trang trải học phí hay mua sách vở.
Thay vào đó, cậu làm việc vặt cho những gia đình giàu có vào ban ngày, đổi sức lao động của mình để được vào thư viện của họ.
Một đêm, trong khi đang nhẩm thơ trong bóng tối, cậu bỗng thấy tia sáng chiếu qua khe tường.
Hàng xóm của cậu có một ngọn nến! Cậu nhanh chóng vớ lấy dao díp và khoét cho khe hở lớn hơn.
Tia sáng chiếu lên sách đủ để cậu học, và cậu đã học theo cách này.
.