Dưới đủ loại phiền toái như vậy, thi thể Nguỵ Mạn Văn đã được tìm thấy.
Mấy chú cảnh sát đã phát huy năng lực một cách vượt trội.
Thật ra vụ án cũng rất đơn giản, Tần Thanh biết được cụ thể mọi chuyện từ lời kể của Phương Vực, nhờ khả năng tương tác mạnh mẽ nên lúc cảnh sát gọi điện thoại thông báo vụ án đã kết thúc, bảo bọn họ đến ký tên vậy mà đã bị anh đào được rất nhiều thông tin!
Thì ra ngay từ đầu cảnh sát đã không đặt trọng tâm điều tra vào những mối quan hệ xã hội của Nguỵ Mạn Văn vì sau khi điều tra sơ bộ, họ phát hiện có quá nhiều người ghét cô ta (……..).
Tính cách của Nguỵ Mạn Văn thật sự có vấn đề, tại nơi công tác chẳng ai nói câu nào hay ho về cô ta, không người nào là không đắc tội.
Nhưng cảnh sát nói kiểu người ai cũng ghét thế này ngược lại sẽ không có ai mạo hiểm giết cô ta vì “bị tất cả mọi người ghét bỏ” vốn đã loại trừ cô ta ra khỏi tập thể.
Nguyên văn câu nói của cảnh sát là: Nếu đổi lại là cậu, một người mà ai cũng bảo cô ta xấu tính, vậy cậu sẽ thực sự so đo cùng cô ta ư?
Nói thế có nghĩa là dưới tình huống này, sự phẫn nộ của con người sẽ được xoa dịu.
Hơn nữa, tâm lý con người sẽ là “Nếu ai cũng ghét cô ta, vậy mình sẽ chờ có người dạy cho cô ta một bài học”, thế nên Triệu Lan Sơn và Phương Vực mới tránh né Nguỵ Mạn Văn chứ không phải dây dưa cùng cô ta, điều này tượng trưng cho sự khinh thường từ đáy lòng họ đối với cô ta, nếu cứ dây dưa thì quá mất mặt.
Tần Thành ngược lại đã từng bị điều tra trọng điểm thế nhưng thứ nhất là lúc ấy cậu ta đã trả đũa được rồi, sau khi tự tay đánh Nguỵ Mạn Văn đã phát tiết được hết sự tức giận ra ngoài; thứ hai chính là Tần Thành chỉ mới là sinh viên, mối quan hệ xã hội còn đơn giản, nếu giết người thì sau đó vứt xác thế nào? Vì sao vẫn không phát hiện ra thi thể? Cậu ta giấu xác ở đâu? Tần Thành không có khả năng giải quyết sạch sẽ mấy vấn đề này nên sau khi điều tra, cậu ta cũng được loại trừ.
Tiếp theo, nhóm cảnh sát chuyển trọng tâm điều tra về hướng “ngoài ý muốn”.
Có lẽ cái chết của Nguỵ Mạn Văn là ngoài ý muốn vì tuy tính cách có vấn đề nhưng cô ta đúng thật là không có cơ hội gây thâm thù đại hận gì, mối quan hệ xã hội cũng đơn giản, sợi dây tình cảm duy nhất là Triệu Lan Sơn nhưng lúc xảy ra chuyện, Triệu Lan Sơn vẫn luôn ở nơi khác, không bị hiềm nghi.
Còn lại là “tiền” và “quyền” cũng không dính dáng gì tới.
Sau khi đến đại học Sam Dự, Nguỵ Mạn Văn đã đi đâu? Cô ta không xin nghỉ, thái độ làm việc trong quá khứ cũng rất nghiêm túc nên cảnh sát cho rằng sau khi rời khỏi trường đại học, Nguỵ Mạn Văn hoặc là tìm Phương Vực hoặc là về thẳng nhà.
Thế là họ kiểm tra tất cả các camera an ninh theo hàng loạt các tuyến đường, tàu điện ngầm, xe taxi và xe buýt, loại bỏ từng cái một, sau đó đã điều tra được Nguỵ Mạn Văn đúng là đã tới tìm Phương Vực ở công ty chi nhánh khu vực, chỉ là không tìm được chính chủ.
Nghe nói trưa hôm đó Phương Vực phải đi công tác ở huyện, hơn nữa cũng không quá nhiều người ở chi nhánh khu vực biết mặt Phương Vực mới vừa thuyên chuyển tới (trong cái rủi có cái may).
Sau đó Nguỵ Mạn Văn ngồi tàu cao tốc trở về, sau khi xuống khỏi tàu cao tốc thì vào trạm xe điện ngầm, điều này chứng minh cô ta đã về nhà.
Nhóm cảnh sát lập tức tập trung điều tra vào các tuyến đường trong khoảng thời gian này, rốt cuộc tìm được lúc 10h 23ph tối, tại một khu vực đang phát triển đã xảy ra một vụ tai nạn giao thông ở ngã tư đại lộ.
Cảnh sát không suy xét đến khả năng này ngay từ đầu là vì vào khoảng thời gian này, họ đều cho rằng Nguỵ Mạn Văn hẳn sẽ về nhà, không ngờ cô ta lại trở về công ty.
Bởi vì đã gần mười giờ rưỡi tối nên khu vực đang phát triển hầu như không có người, ở ngã tư, Nguỵ Mạn Văn không đi trên đường kẻ vạch theo quy định giao thông mà băng ngang đường, lúc bấy giờ có một chiếc xe rác không giảm tốc độ mà trực tiếp đâm vào khiến cô ta bị văng xa năm, sáu mét.
Trong video có thể thấy sau khi xe rác đụng trúng người còn trượt về phía trước mười mấy mét mới dừng lại, có một người nhảy xuống từ trên xe chạy tới xem, tiếp theo lại thêm một người nữa nhảy xuống xe, hai người đó đứng nhìn người bị đụng một lúc lâu mới chạy về xe rác kéo tới một tấm bạt nhựa quấn lấy xác nạn nhân quẳng lên xe rác, bỏ chạy.
Bởi vì camera quay ở khoảng cách khá xa nên ngay từ đầu không phát hiện ra đây là Nguỵ Mạn Văn.
Cảnh sát vô tình phát hiện vụ tai nạn giao thông này, sau khi bắt hai người lái xe, đào thi thể từ trong đống rác mới biết đấy là Nguỵ Mạn Văn, thế là một lần phá được hai vụ án, cũng rất đáng mừng.
Triệu Lan Sơn mừng rỡ! Nghĩ thi thể đều đã tìm được rồi, Nguỵ Mạn Văn hẳn là sẽ không bám lấy anh nữa chứ? Anh bèn ra tay hào phóng giúp gia đình Nguỵ Mạn Văn tổ chức lễ tang thật lớn! Khiến nhiều người tưởng rằng Triệu Lan Sơn thật ra đã yêu thầm Nguỵ Mạn Văn từ lâu, chỉ vì cãi nhau nên mới chưa thổ lộ, ngay cả ba mẹ Nguỵ Mạn Văn cũng lôi kéo tay Triệu Lan Sơn khóc lóc, nói Nguỵ Mạn Văn không may chết sớm, nếu con bé có thể biết được cậu…….
Thật là tốt biết bao nhiêu!
Triệu Lan Sơn sợ bị người này bám theo mãi nên sau khi chôn cất Nguỵ Mạn Văn xong bèn tìm Phương Vực mời Tần Thanh dùng cơm, ăn được một nửa mới hỏi một cách chờ mong: “Em gái, em xem giúp anh hiện tại trên lưng có còn……”
Tần Thanh nghe nói đã tìm được thi thể Nguỵ Mạn Văn rồi, lễ tang lại còn do Triệu Lan Sơn giúp đỡ tổ chức.
Thật ra cô cũng không rõ cách siêu độ này có hiệu quả hay không nên bảo Triệu Lan Sơn đến chỗ không có ánh nắng ngồi để cô nhìn xem.
Trong khoảng thời gian này Triệu Lan Sơn phơi nắng hơi nhiều, làn da cũng sắp biến thành màu thịt nướng.
Anh nghe vậy thì bất an di chuyển đến chỗ tối, vừa nãy lúc ngồi xuống anh còn cố ý chọn nơi nắng nhất mà ngồi, nhân viên phục vụ muốn đổi chỗ giúp, anh còn không chịu!
Tần Thanh nhìn thoáng qua rồi cúi đầu suy nghĩ tìm cách nói……
Phương Vực thở dài một tiếng, dùng ánh mắt “nén bi thương” nhìn Triệu Lan Sơn.
Không phải anh không lo lắng cho bạn mình nhưng thật sự là bị Nguỵ Mạn Văn bám vào cả tháng nay, ngày nào Triệu Lan Sơn cũng phơi nắng ôm gà trống, ngay cả đánh rắm cũng chẳng dám.
Không biết là do mấy cách đó hữu hiệu hay là vì Nguỵ Mạn Văn không đủ mạnh nữa.
Triệu Lan Sơn ngẫm nghĩ, hạ quyết tâm: “Trước tiên tôi sẽ tạm dừng mọi công việc lại, bắt đầu từ hôm nay, tôi sẽ đi chùa bái Phật!” Đi bái lạy khắp các chùa miếu nổi tiếng một lượt, cũng không tin là vô dụng!
Triệu Lan Sơn cảm thấy tuy Tần Thanh có năng khiếu trời cho nhưng rốt cuộc thì tuổi còn nhỏ, vẫn chưa xuất sư (?), có thể nhìn thấy quỷ nhưng xử lý không được, anh vẫn nên đi tìm những vị đại sư nổi tiếng hỏi thăm mới được.
May mắn anh là chủ công ty, tiền kiếm mấy năm nay cũng đủ rồi, ra ngoài đi du lịch cũng không tệ.
Vừa nói là làm ngay, ngày hôm sau Triệu Lan Sơn đã xuất phát, trước khi đi còn chụp một tấm hình post lên mạng, trong hình anh với quả đầu đinh đứng cạnh một chiếc xe việt dã rất ngầu, dáng người cao lớn vạm vỡ, làn da đen giòn, đeo thêm cặp kính râm khiến mùi đàn ông và mùi tiền bay tứ tung, độ hot không nhỏ, mọi người trên Weibo đều xin ôm đùi đưa sổ hộ nghèo gọi chồng ơi tìm ba cho đứa nhỏ đủ thứ.
Phương Vực thấy chiếc xe này thì giật mình, anh nhớ Triệu Lan Sơn đã có hai chiếc xe việt dã, lúc mua chiếc thứ hai cậu ta còn nói sẽ không mua nữa, dù có mua cũng phải bán chiếc thứ nhất trước đi đã.
Nếu anh không lầm, chiếc xe này ít nhất cũng phải gần mười triệu tệ.
Tần Thanh rất ủng hộ Triệu Lan Sơn đi tìm cao nhân trong dân gian, cô là có tâm mà vô lực nên đã tìm giúp anh ta rất nhiều địa điểm được nhắc tới trong sách, nơi có cao nhân và chùa miếu nổi tiếng để anh ta đi thử.
Trong số đó cũng khá phức tạp, có cao nhân trong dân gian, có cao nhân ở chùa và cả ở Đạo giáo.
Một tuần sau, Phương Vực lại tới mời Tần Thanh ăn cơm, nói là có việc muốn thương lượng cùng cô.
Nếu Phương Vực chỉ mời đi dùng bữa, Tần Thanh chắc chắn sẽ tìm cớ từ chối, bất kể thế nào thì cô cũng không định tiếp nhận sự theo đuổi của một người đàn ông lớn tuổi hơn cô nhiều như vậy, cô muốn tìm bạn trai cùng trường.
Thế nhưng anh vừa bảo có việc nên Tần Thanh đành phải tới.
Phương Vực nói chuyện có liên quan tới Triệu Lan Sơn, hai người vào phòng bao ngồi xuống, anh gọi đồ ăn xong liền lấy điện thoại ra, mở vòng bạn bè trên Weibo và nói: “Em nhìn mấy bài post của lão Triệu trong vòng một tuần nay xem, tôi cảm thấy… Có lẽ cậu ấy đã bị ảnh hưởng.”
Bởi vì Triệu Lan Sơn vẫn không nằm mơ gặp Nguỵ Mạn Văn, cũng không nhìn ra đã bị cô ta ảnh hưởng thế nào nên Tần Thanh và Phương Vực vẫn luôn không rõ có phải Nguỵ Mạn Văn muốn bám riết trên người anh ta hay không? Như kiểu hình với bóng vậy? Có tình yêu kiểu đó sao?
Phương Vực biết Tần Thanh đã chịu ảnh hưởng.
Tháng trước Tần Thanh vừa nhận được hai ngàn tệ tiền sinh hoạt và năm trăm tệ tiền tiêu vặt, trong đầu lập tức hiện lên đôi giày da đẹp ơi là đẹp mà cô đã thèm thuồng cả tháng! Thêm cả túi xách và áo khoác nữa! Vừa hay đang lúc giảm giá! Dạo gần đây thật ra cô vẫn đang đóng đô trong mấy trang bán mỹ phẩm trang điểm, định tìm một đại lý mua hàng đáng tin cậy để mua hộ.
Kế tiếp là cô đã bắt đầu nghiêm túc học tiếng Đức, buổi sáng mỗi ngày học thuộc năm từ đơn, buổi tối trước khi ngủ ôn lại năm từ đó, học thêm năm từ nữa, vẫn tham gia lớp học của giáo sư Thi, cô còn tham khảo với ông cách điều chỉnh các giờ học, nói tóm lại là hiếu học đến bất ngờ!
Tần Thanh còn muốn học thêm cả đàn phong cầm!
Cô đang cố gắng kiềm chế những chỗ mà bản thân bị ảnh hưởng, mặc dù hiện tại hình như không có vấn đề gì nhưng mỗi lần về nhà, ba mẹ hoặc mấy bạn học cũ cứ nói: Tần Thanh, con/cậu thật sự khác trước nhiều.
Nói làm cho cô rùng cả mình.
Tần Thanh cầm điện thoại bắt đầu xem, cảm thấy cũng không có gì, chỉ là Triệu Lan Sơn rất thích khoe khoang, chụp hình xe nhất định phải chụp cả nhãn hiệu xe; chụp trong xe nhất định phải tìm góc độ rộng nhất để thu vào ống kính; chụp thời gian nhất định phải chụp đồng hồ đang đeo trên tay v.v..
Phương Vực: “Em lội lại mấy tấm hình trước kia của cậu ta đi.”
Tần Thanh kéo xuống dưới, lập tức phát hiện chỗ không thích hợp.
Hình đầu tiên là khoảng hai tháng trước, Triệu Lan Sơn chụp hình tô mì gói còn thừa bên cạnh cái gạt tàn thuốc, để caption “Lại tăng ca”; nếu chụp bản thân cũng là kiểu ông chú tồi tàn râu ria lởm chởm, trông đáng thương vô cùng.
Nói tóm lại, toàn bộ Weibo phát ra hơi thở một chàng trai giản dị mạnh mẽ, chăm chỉ làm việc, cuộc sống cực khổ, cần gấp một cô gái đáng yêu hiền lành tới yêu thương.
Lúc đó bình luận bên dưới đều cho rằng Triệu Lan Sơn là một viên chức bình thường, công việc vất vả, lương mỗi tháng chỉ khoảng bảy, tám ngàn tệ, chờ sau khi Triệu Lan Sơn khoe siêu xe liền có người hỏi có phải anh ta trúng số hay không.
Tần Thanh nhớ lại tính cách của Nguỵ Mạn Văn: “…….”
Phương Vực cười nói: “Tôi đã nói với lão Triệu rồi, cậu ấy bảo nếu không tìm được cao nhân sẽ không về, dù sao vất vả làm việc hơn hai mươi năm chẳng phải là vì hưởng thụ sao? Tiền cậu ta kiếm cũng đủ rồi, không muốn chờ tới khi bệnh tật quấn thân mới hưởng, khỏi phải như trong phim trong kịch, người mất mà tiền còn chưa xài hết.”
Tần Thanh: “……..”
Phương Vực lắc đầu: “Trước đây cậu ấy là một người cuồng công việc.”
Tần Thanh nói: “Anh bảo anh ấy kiềm chế lại một chút, đừng để thật sự bị ảnh hưởng.” Nhìn Triệu Lan Sơn, cô bỗng nhiên cảm thấy tốt xấu gì thì mình cũng tương đối tích cực hơn (?).
Phương Vực đáp: “Đã nói rồi, cậu ấy bảo chính vì chịu ảnh hưởng nên mới càng phải tìm cao nhân, tìm được rồi chẳng phải là xong chuyện đấy sao?”
“……” Tần Thanh hỏi một cách gian nan, “Không thích làm việc là thói quen của Nguỵ Mạn Văn à?”
Phương Vực: “Tôi thấy phải gọi là ham ăn biếng làm thì đúng hơn.”
“…….” Thôi xong, lần này Triệu Lan Sơn coi như khó thoát rồi.
Phương Vực hối hận nói: “Tôi nên phát hiện sớm mới phải.
Theo tính của cậu ấy vốn sẽ không ở chỗ tôi lâu như vậy mà chưa chịu về công ty.” Cho nên lúc ấy đã có dấu hiệu, chỉ là hai người họ chưa phát hiện ra thôi.
“Aizz…….” Phương Vực than thở, “Chỉ có thể cố khuyên cậu ấy nhiều hơn mà thôi.”.